Âu Dương Tư Duệ đến nơi thì khuôn viên đã trống trơn, bên trên ghế ngồi chỉ còn lưu lại hộp cơm trưa mà Vũ Minh Nguyệt vừa để đó.
Gió mùa thu nhè nhẹ từng cơn thổi đến, khiến mái tóc có hơi dài của anh khẽ đung đưa.
Âu Dương Tư Duệ bộ dáng mệt mỏi ngồi xuống, anh cầm hộp cơm ở trên ghế lên, cẩn thận mở nó ra.
Bên trong chính là công sức mà Vũ Minh Nguyệt đã bận cả buổi sáng để hoàn thành, có thịt lại có trứng, rau củ xào trông cũng vô cùng bắt mắt.
Khoé môi Âu Dương Tư Duệ khẽ cong lên, anh cầm lấy đũa và bắt đầu cho thức ăn vào miệng, dù giờ này cơm canh đã nguội, nhưng cũng không ảnh hưởng đến hương vị, quả nhiên rất hợp khẩu vị của anh.
"Reng." Chuông của trường vừa reo lên, thì ở đây Âu Dương Tư Duệ cũng đã ăn xong.
Anh nhàn nhã đứng lên, đóng nắp hộp lại, rồi đi thẳng về phía lớp học.
Chẳng biết anh đang nghĩ cái gì, vì vẻ ngoài của anh lúc nào cũng lạnh lùng và không cảm xúc như thế.
...!
Thời điểm chuông của trường học kêu lên một lần nữa, thì cũng chính là giờ ra về của học sinh, mọi người bắt đầu từ các lớp học túa ra ngoài đi về cổng lớn của trường.
Vũ Minh Nguyệt cũng không ngoại lệ, cô ôm lấy cặp sách đứng lên, tâm trạng lúc này có hơi tệ một chút.
Chiều nay anh trai cô có công việc nên sẽ đi riêng, cô phải về cùng lái xe.
Ngay khi cô vừa ủ rũ bước ra khỏi lớp học, thì đã có một thứ gì đó chắn lại ngay trước mặt.
"Ah." Vũ Minh Nguyệt kêu lên một tiếng, cô theo bản năng lui về phía sau vài bước.
"Trả cho em!" Lúc này Âu Dương Tư Duệ mới xuất hiện, anh đến trả lại cô hộp cơm lúc trưa.
"Cơm hôm nay rất ngon, ngày mai có thể nấu cho anh nữa không!"
"Anh...sao lại..." Vũ Minh Nguyệt ấp úng, không phải là trưa nay anh bận sao, cô cứ nghĩ hộp cơm này vẫn còn nằm trên ghế chứ.
"Làm sao, tưởng anh không đến? Trưa nay anh có việc bận thật, xin lỗi vì để em phải chờ, anh có thể bồi thường cho em một bữa không?" Âu Dương Tư Duệ thu tay lại, anh mỉm cười hỏi cô.
Tâm trạng không tốt của Vũ Minh Nguyệt khi nãy đã bị anh nhanh chóng đánh bay, miễn là Âu Dương Tư Duệ thì cô lúc nào cũng dễ mềm lòng.
"Vâng, vậy cũng được, để em gọi báo cho mẹ một tiếng!" Cô gật đầu đồng ý, rồi lấy điện thoại ra nhắn tin về nhà.
"..."
Hai người đến một nhà hàng Pháp ở gần trường học, nơi này tuy không lớn nhưng thức ăn phải gọi là vô cùng ngon, so với hương vị ở nhà hàng năm sao có khi còn ngon hơn.
Âu Dương Tư Duệ theo sở thích mà chọn cho Vũ Minh Nguyệt những món cô yêu thích, anh vốn cũng hiểu cô giống như cô hiểu anh vậy.
Trong lúc chờ thức ăn được mang ra, Vũ Minh Nguyệt ngại ngùng lên tiếng hỏi.
"Anh Tư Duệ, giữa anh và chị gái Tiểu Nhã đó, hai người có mối quan hệ thế nào?" Cô biết rằng mình không nên hỏi, vì có rất nhiều vấn đề tiêu cực ở phía sau, nhưng nếu cứ im lặng cô sẽ thấy khó chịu.
"Bạn bè? Anh nghĩ cũng không phải, chỉ là bạn học do hiệu trưởng giới thiệu, không thân!" Âu Dương Tư Duệ không chần chừ đáp, một lời nói phủi sạch hết những lo âu trong lòng Vũ Minh Nguyệt.
"Nhưng sao em lại quan tâm đến cô ta!"
"À không, chỉ là em thấy anh và chị ấy có gặp nhau vài lần, nên thắc mắc thôi ạ!"
"Ừm."
Nói đến đây làm Vũ Minh Nguyệt xấu hổ, cô vội cúi xuống uống nước, mà đôi mắt vẫn lén lút nhìn xem biểu cảm của anh thế nào.
Thật tốt khi anh nói như thế, xem ra cô có thể ăn một bữa ngon rồi.
Âu Dương Tư Duệ cũng không có nói thêm gì, cho đến khi phục vụ mang đồ ăn lên, anh mới bắt đầu gắp thức ăn cho Vũ Minh Nguyệt.
Anh biết là buổi trưa cô không có ăn cơm, nên mới dẫn cô đến nơi này.
"Ợ." Vũ Minh Nguyệt ăn đến no căng, cô vô thức ợ lên một tiếng, rồi bất ngờ nhận ra che miệng lại.
"Đã no rồi sao? Uống nước đi, rồi anh đưa em về!" Âu Dương Tư Duệ nhìn bộ dáng hài hước của cô thì bật cười nói, sau đó anh gọi phục vụ đến tính tiền.
Vũ Minh Nguyệt gật gù, cô cầm ly nước lên uống một ngụm nhỏ, cẩn thận dùng khăn lau miệng sạch sẽ.
"..."
Cơm cũng đã ăn xong, Âu Dương Tư Duệ bảo tài xế đưa Vũ Minh Nguyệt về nhà trước.
Ngồi trên xe hai người cũng nói chuyện rất nhiều, chủ yếu là vấn đề về gia đình và mấy đứa trẻ, cho đến khi xe dừng lại ở trước cửa Lục gia.
"Em vào nhà đi!" Âu Dương Tư Duệ lịch sự mở cửa cho cô, nói.
"Vậy em vào trước đây, anh về cẩn thận!" Vũ Minh Nguyệt tiếc nuối xuống xe, nhưng cô lại không vội bước vào nhà.
"Em mau đi đi!" Anh hối thúc cô.
"Vâng." Nói rồi cô quay người lủi thủi đi vào trong.
Âu Dương Tư Duệ vẫn đứng đấy, anh chính là muốn nhìn thấy cô an toàn vào nhà, rồi sau đó mới lên xe.
Bước chân của Vũ Minh Nguyệt lúc này đột ngột dừng lại, cô hít một hơi lấy dũng khí, rồi kiên định quay đầu nói, giọng có hơi run run.
"Anh Tư Duệ, em sắp đủ mười tám tuổi rồi, cho đến lúc đó, xin anh đừng có thích ai khác ngoài em!"
Câu nói của cô làm anh đứng bất động, cả người cứng đờ không nói thành lời, hai mắt vẫn nhìn chằm vào cô không rời.
Vũ Minh Nguyệt mím chặt môi, cô lại nói tiếp.
"Từ giờ đến lúc đó em sẽ cố gắng trở thành một người hoàn hảo, để có thể tự tin đi bên cạnh anh! Cho nên...mong anh hãy chỉ thích em thôi!"
Lời này nói ra với Vũ Minh Nguyệt cũng không dễ dàng gì.
Khi cô còn bé thì những lời tỏ tình này là vô tư, cô ngây thơ nên sẽ không thấy ngại ngùng.
Nhưng giờ cô trưởng thành rồi, cũng hiểu và sẽ tự ti về những lời người khác nói.
Có điều cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng, cô sẽ cố gắng để trở thành một người có thể đứng bên cạnh anh.
Trong lúc Âu Dương Tư Duệ không biết nên phản ứng thế nào, thì Vũ Minh Nguyệt đã xấu hổ chạy ù vào trong nhà.
Mãi cho đến khi hình bóng cô biến mất sau cánh cổng lớn, anh mới hoàn hồn trở lại, đưa tay lên che miệng vì bất ngờ.
Đây cũng không phải lần đầu anh được cô tỏ tình, nhưng cảm giác hôm nay thật lạ.
Đứng ở trước cổng Lục gia một lúc lâu, Âu Dương Tư Duệ mới lên xe trở về nhà, cả quãng đường anh cứ như người mất hồn, có lúc lại trầm tư khiến cho lái xe phải lạnh gáy.
...!
Vũ Minh Nguyệt vừa vào phòng đã đóng sầm cửa lại, cô ngồi xuống đất suy nghĩ một lúc, rồi lại đứng dậy đi nhanh vào phòng tắm rửa.
Tiếng nước chảy bên trong bắt đầu vang lên, hơi nóng ấm làm mờ đi cửa kính trong suốt.
Hai mươi phút sau, Vũ Minh Nguyệt đi ra ngoài, một tay cô cầm lấy khăn lông lau đi nước trên tóc.
Điều bất ngờ là hôm nay cô lại chủ động ngồi vào bàn học, chuyện mà trước nay cô chỉ chờ Vũ Minh Nhật nhắc nhở.
Cô không muốn thua kém Lam Tiểu Nhã, càng không muốn bản thân bị lôi ra so sánh với cô ta, cho nên cô phải học giỏi, trở thành một học bá trong mắt mọi người.
Tuy nhiên sự tự tin đã nhanh chóng bị những bài tập khó kia đánh bại, Vũ Minh Nguyệt nằm dài trên bàn vẫn không nghĩ ra được gì.
Con người đúng là có thể thay đổi, nhưng không phải một sớm một chiều là được.
"Khó quá đi mất, mình phải đi tìm anh hai giúp mới được!" Không thể chịu thua, Vũ Minh Nguyệt đứng bật dậy khỏi ghế, cô mở cửa chạy sang phòng anh trai cầu xin giúp đỡ.
.
Harry Potter fanfic
_____????To Be Continued????_____.