Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 493: Không còn con đường nào có thể đi




Khách sạn Hồng Phong Lâm.

Tống Nhu khoác một chiếc áo màu xanh lam đậm, cầm một chiếc ô màu đen đi xuống xe, bước vào cửa chính của khách sạn, tiếp theo liền có bội bàn dẫn cô ta đi vào thang máy.

Gian phòng 1966.

Tống Nhu nhìn thẻ phòng bồi bàn đưa cho cô trước khi rời đi, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, cô ta thật sự phải vào sao.

Cạch.

Cô ta cắn môi đẩy cửa phòng, bên trong đã có người, người đàn ông mặc áo sơ mi màu xám đứng bên cửa sổ, trong tay còn cầm một ly rượu vang đỏ, anh ta nghe thấy tiếng động, xoay người lại, khi nhìn thấy Tống Nhu cũng không có bất kỳ biểu tình kinh ngạc nào.

“Tôi biết nhất định cô sẽ đến.” Anh ta nhếch môi cười, năm nay anh ta đã gần bốn mươi tuổi, thân hình khuôn mặt cũng không được coi là xuất chúng, nhưng cặp mắt kia rất có sức hấp dẫn, giống như nhìn thấu tất cả của Tống Nhu.

“Vì sao anh khẳng định là như vậy!”

“Bởi vì tôi hiểu cô, hiểu không cam lòng và uất ức của cô.” Anh ta vẫy tay ra hiệu cho Tống Nhu đến gần, Tống Nhu không nhúc nhích, anh ta cũng không tức giận, mà xoay người ra ngoài cửa sổ ngắm nhìn cảnh đêm: “Tôi biết một tập đoàn Tống thị không thể thỏa mãn dã tâm của cô, giống cô, tôi cũng vậy, chúng ta đều là người không biết thỏa mãn, vậy chúng ta nên đứng chung một chỗ, quan sát toàn bộ thế giới.”

“Anh muốn hợp tác với tôi?”

“Đúng.” Người đàn ông đi đến bên cạnh cô ta, dùng sức kéo cô vào trong ngực mình, mê hoặc nói bên tai cô: “Muốn thắng, nhất định phải buông bỏ tất cả những gì bây giờ cô đang có, vĩnh viễn chặt đứt quan hệ với tập đoàn Vĩnh Khang của nhà họ Triệu, đứa con trong bụng cô cũng không thể giữ lại.”

“Anh...” Tống Nhu mở to hai mắt, cô ta hốt hoảng quay người muốn chạy trốn, người đàn ông này còn nguy hiểm hơn cô ta tưởng tượng, nhưng lúc này đã không còn kịp rồi.

“Tiểu Nhu, đừng ầm ĩ, cô vô cùng rõ ràng, ở trong mắt người của nhà họ Triệu, cô chỉ là một công cụ để lấp đầy lỗ thủng nợ nần mà thôi, bọn họ chờ cô nắm trong tay quyền lớn của Tống thị, nhất định sẽ vội vã ép khô cô, đến lúc đó, cô sẽ chỉ trở thành con rối trong tay bọn họ mà thôi, mặc cho bọn họ muốn lấy gì thì lấy, cô muốn sống những ngày tháng như vậy sao?”

Người đàn ông cúi đầu, dịch lại gần Tống Nhu, nâng cằm ép buộc cô ta ngẩng đầu lên: “Chồng cô thật sự đặt cô vào mắt sao? Cô sinh đứa bé này cho anh ta, đáng giá sao?”

“Tại sao anh muốn nói những lời này với tôi!”

Trên thế giới này không có người nào sẽ vô điều kiện giúp đỡ một người khác.

Tống Nhu còn chưa ngu đến mức đó.

“Bởi vì tôi còn muốn thắng hơn cô.” Người đàn ông buông cô ta ra, giới thiệu bản thân: “Tôi tên là Phùng Hằng Viễn, đã ly hôn ba năm, có một đứa con trai năm tuổi, năm trước trở thành thành viên hội đồng quản trị của Tống thị, mặc dù thời gian tiến vào Tống thị không dài, nhưng trong tay của tôi có rất nhiều bí mật có thể giúp cô.”

Đứng ở trước mặt anh ta, Tống Nhu cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Cô ta chưa từng e ngại một người nào như vậy, nhất là trong tình huống chỉ có một mình thế này, cô ta không cách nào phỏng đoán suy nghĩ của đối phương, chỉ cảm thấy có một bàn tay siết chặt trên cổ họng của mình.

Cô ta còn có lựa chọn khác sao?

Dựa vào cái gì Tống Như có thể nổi tiếng trong giới diễn xuất, không phải là vì có một Dương Gia Cửu đứng sau lưng sao? Nếu Tống Như có thể lợi dụng đàn ông để thành công, vậy vì sao cô ta không thể?

Cô ta cần cơ hội này!

Nghĩ như vậy, Tống Nhu hạ quyết tâm.

Bên tai truyền đến giọng nói của người đàn ông: “Thật ra cô muốn giữ lại đứa bé này cũng được, dù sao có thể dùng nó để kiềm chế Tống Như, nhưng nhà họ Triệu và tập đoàn Vĩnh Khang, cô nhất định phải phân rõ giới hạn với bọn họ.”

Tống Nhu run sợ, cô ta nhất định phải nhanh chóng đưa ra quyết định!

Có lẽ đáp ứng với người đàn ông này sẽ chẳng khác nào làm giao dịch với ác ma, nhưng nếu như từ chối, cô ta còn có khả năng thắng Tống Như sao?

Cô ta không muốn thua.

Bắt đầu từ giờ khắc này, Tống Nhu hoàn toàn khuất phục ác ma, đã không còn lý trí.

...

Chuyện tập đoàn Vĩnh Khang sa vào nguy cơ tài chính đã bị truyền ra, thậm chí có luật sư và thanh tra ra vào tập đoàn Vĩnh Khang, có phóng viên công khai đăng tin, nghi ngờ có phải tập đoàn Vĩnh Khang sắp tuyên bố phá sản hay không, tập đoàn Vĩnh Khang và người của nhà họ Triệu đều không ra mặt công khai phản bác.

Hàn Ngọc Mai và thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Vĩnh Khang họp suốt cả đêm, vận dụng tất cả các mối quan hệ cũng không thể đảo ngược được tình thế, không biết đã đắc tội với người nào, vậy mà có thể đánh gãy tất cả đường lui của bọn họ.

Vì để tạo quan hệ, nhà họ Triệu lại vung tay bỏ ra một khoản tiền lớn, nhưng đều không phát huy tác dụng, Hàn Ngọc Mai nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là muốn bắt Tống Nhu tham ô tiền bạc, đây là biện pháp tốt nhất.

Sau khi Tống Nhu nhận điện thoại, kiên trì đi đến nơi hẹn.

“Tiểu Nhu, nếu không phải tôi thật sự không còn cách nào thì sẽ không đến tìm cô! Bây giờ nhà họ Triệu và tập đoàn Vĩnh Khang đều phải dựa vào cô cứu giúp! Mặc kệ có thể lấy được bao nhiêu, chuyển trước một phần tiền cho tôi, ông nội cô không phải là người tuyệt tình, cho dù sau đó phát hiện cô làm thì cũng sẽ không thật sự giận cô.”

“Mẹ, không phải là tôi không giúp, mà tình cảnh hiện giờ của tôi căn bản không thể giúp được.”

“Không phải trong tay cô còn có cổ phần của Tống thị sao?”

“Không thể động đến nó...”

“Cô muốn khiến chúng tôi tức chết đúng không? Khi cô bị nhà họ Tống đuổi khỏi nhà, là nhà họ Triệu chúng tôi không để ý đến hiềm khích lúc trước, bây giờ công ty gặp phải phiền phức, cô lại có thể tuyệt tình đến vậy?”

“Mẹ, không thể nói như vậy, không phải là tôi không giúp đỡ, mà là thật sự tôi không làm được, lại nói, con trai bà đối xử với tôi như thế nào, bà cũng nhìn thấy rõ, sau khi tôi mang thai, anh ta lại đi ăn chơi trác táng đi tìm mấy con hồ ly tinh kia.” Tống Nhu hừ một tiếng: “Cũng đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không muốn tiếp tục nữa.”

“Cô có ý gì!” Hàn Ngọc Mai sững sờ.

“Tôi muốn ly hôn với con trai bà.” Tống Nhu lấy ra đơn ly dị đã sớm chuẩn bị xong: “Tôi đã ký tên rồi, cầm về cho con của bà ký đi, sau này tôi với anh ta không còn quan hệ gì hết, nếu không tôi công bố chuyện anh ta vượt quá giới hạn trong thời gian tôi mang thai với công chúng, đến lúc đó hậu quả như thế nào, bà hiểu rõ hơn tôi.”

Cô ta đã sớm muốn ly hôn, nhiều năm nay vẫn luôn sống những tháng ngày như vậy...

Hàn Ngọc Mai không ngờ Tống Nhu giữ lại thủ đoạn như vậy.

Bây giờ Tống Nhu đã trở lại nhà họ Tống, lại một cước đá bay một nhà bọn họ ra ngoài!

“Được... Thì ra cô đã sớm nghĩ đến việc qua cầu rút ván, được, tôi tác thành cho cô!” Hàn Ngọc Mai lạnh lùng trừng mắt nhìn Tống Nhu.

“Sau này chúng ta không cần thiết phải gặp mặt nữa, về phần thủ tục ly hôn, tôi sẽ cho luật sư đàn phán với con bà.” Tống Nhu nói xong liền đứng dậy trước Hàn Ngọc Mai, đi ra ngoài.

Cô ta muốn trả lại cho bọn họ toàn bộ khuất nhục mà trước kia cô ta phải chịu đựng.

Đứng sau lưng cô ta, Hàn Ngọc Mai tức giận hô to: “Cô đừng tưởng rằng li hôn với con trai tôi là có thể đạt được mong ước, cô phải thắng chính là Tống Như, tôi chờ cô bị cô ta đuổi ra khỏi nhà họ Tống! Đến lúc đó, sẽ không còn ai thu nhận cô.”

Bước chân của Tống Nhu dừng lại: “Ai thắng ai thua còn chưa chắc chắn đâu.”

Nói xong, cô ngồi lên xe Phùng Hằng Viễn phái đến đón cô.

Hàn Ngọc Mai đứng nguyên tại chỗ dậm mạnh chân, không ngờ thời thế thay đổi, thế mà bà ta bị tiểu tiện nhân Tống Nhu này đạp một phát.