Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 454: Anh phải bức ép cô một lần




Bùi Hiển Hiển dừng bước, trong nháy mắt cúi đầu, xoay người, ánh mắt kiên định hơn nhiều so với ngày trước, cô biết cuộc đời của mình không nên như vậy.

"Tôi chưa từng nghĩ qua như vậy, anh là ngôi sao lớn, là ảnh đế ngồi tít trên cao, tôi chỉ là một trợ lý nhỏ bé, tính nhẫn nại của anh đối với tôi có thể duy trì bao lâu…"

"Thật xin lỗi, hiện tại tôi không có cách nào đưa ra quyết định mà anh mong muốn, bởi vì trong lòng tôi cũng rất rối ren, tôi cũng muốn dựa vào anh vô điều kiện, nhưng… Không nên làm như vậy, tôi có con đường riêng mà chính mình cần phải kiên trì, tôi không có cách nào dùng dáng vẻ bây giờ của mình để yêu anh."

Âu Dương Hải đột nhiên tiến lên, níu cô lại.

"Những lời mà em vừa nói, là thật sao?"

Bùi Hiển Hiển không trả lời, mà là dùng sức cố thoát ra khỏi tay của anh, rời khỏi chỗ của Âu Dương Hải.

Bắt đầu từ giờ khắc này, cô không còn là trợ lý của Âu Dương Hải.

Trong phòng, khóe miệng của Âu Dương Hải lộ ra ý cười nhạt, anh thực sự nhịn không nổi nữa rồi, mới có thể dùng chiêu như vậy. Bằng không, anh không thể lừa gạt được tâm hồn bé nhỏ của cô nhóc này, cho dù cô ấy vẫn tiếp tục làm trợ lý cho anh, anh cũng sẽ không buông tay.

Âu Dương Hải lượn đi lượn lại trong phòng hai vòng, nghĩ như thế nào cũng cảm thấy nước đi này của mình quá đúng đắn, nhưng lúc này, Bùi Hiển Hiển có thể đi đâu chứ?

Tống Như!

Thời điểm trong đầu xuất hiện cái tên này, Âu Dương Hải cảm thấy ngay đến cả ông trời cũng đang giúp anh, cho nên trực tiếp mặt dày bấm điện thoại gọi cho Tống Như.

"Hiểu Hiểu cô ấy…"

"Cô ấy liên lạc với tôi rồi, tôi bảo cô ấy ở chung cư lúc trước của tôi, đúng lúc còn trống."

Sau khi Chị Hy và Trần Viễn kết hôn, chung cư đó vẫn không hủy tiền thuê, hiện tại cũng không có người ở.

"Vì sao cô biết tôi muốn nói với cô chuyện này?"

"Ngoại trừ chuyện này, còn có khả năng khác sao? Nếu cậu không muốn biết, vậy thì coi như tôi chưa nói gì."

"Này! Đợi đã… Gửi địa chỉ cho tôi." Âu Dương Hải nói thẳng.

Lúc này, Dương Gia Cửu đón lấy điện thoại: "Chuyện của bản thân, cậu tự mình nghĩ cách giải quyết đi, đừng làm phiền đến vợ tôi."

"Làm sao là phiền chứ? Đúng rồi, tìm giúp tôi một nơi ở gần chung cư đó."

Dương Gia Cửu hơi nhếch khóe môi: "Chuyện của mình, tự mình làm."

Nhưng sau khi cúp điện thoại, Dương Gia Cửu lập tức giao phó Trần Viễn đi làm.

Âu Dương Hải dựa theo địa chỉ Tống Như cho, một mạch lái xe qua đó, nhưng khi nhìn thấy Bùi Hiển Hiển đang vất vả chuyển nhà, anh lại không ra giúp.

Tương lai còn dài, anh vẫn còn rất nhiều thời gian muốn tiếp tục theo đuổi vợ.

Tuy rằng hôm nay sau khi Bùi Hiển Hiển ngả bài với anh, Âu Dương Hải nhận được sự ủng hộ gấp nhiều lần, nhưng… Anh biết Bùi Hiển Hiển vẫn có khúc mắc chưa thể lí giải được, anh vẫn không thể gấp gáp.

Xét từ mức độ của sự việc, Bùi Hiển Hiển và Tống Như đều giống nhau, cũng không muốn ỷ lại vào người khác, nhưng trên con đường mà Tống Như đi, cô đã trải qua biết bao khổ đau, mưu mô, cô biết nên quý trọng cái gì, nên buông bỏ cái gì, nhưng Bùi Hiển Hiển lại thiếu một chút kiên quyết và dũng khí.

Chính bản thân cô ấy cũng hiểu rõ điểm này, cho nên mới không ở thời điểm này tiếp nhận Âu Dương Hải.



Tống Nhu đổi lại bộ váy âu phục màu xám lúc trước, đường hoàng trở lại tập đoàn Tống thị.

Cô ta cũng đã một lần nữa tiến vào nhà họ Tống, rồi lại trở về công ty, còn sợ không lấy lại được tất cả những gì trong quá khứ hay sao?

Khi cô ta vừa bước vào cửa lớn của công ty, liền thu hút rất nhiều nhân viên vây lại xem, mọi người đều ít nhiều nghe nói chuyện cô ta bị đuổi ra khỏi nhà họ Tống, nhưng hiện tại cô ta đột nhiên trở về, không khỏi khiến cho các nhân viên suy đoán có phải nhà họ Tống xảy ra chuyện gì hay không?

Hoặc là, vị trí Tổng Giám đốc của Tăng Nhĩ Ngọc đã giữ không được.

"Cô Tống, mời đi theo tôi." Trợ lý của Tăng Nhĩ Ngọc đã sớm đợi Tống Nhu.

Tống Nhu ngẩng đầu, tự tin nhướng mày: "Được."

Trợ lý của Tăng Nhĩ Ngọc đi về phía thang máy tòa C nơi mà các quản lý cấp cao mới có thể đi, nụ cười nơi khóe miệng Tống Nhu ngày càng mở rộng, toàn bộ quản lý cao cấp của tập đoàn Tống thị đều dùng chiếc thang máy này.

Lúc này, cô ta đã chắc chắn Tăng Nhĩ Ngọc không thể không sắp xếp một vị trí vô cùng tốt cho cô ta.

Mà điều này cũng nghĩa là cho khoảng cách để cô ta đoạt lại quyền lực của Tống thị sẽ gần hơn một bước.

"Xem ra, cô cũng khá biết điều đấy." Trong lời nói của Tống Nhu hiện rõ sự đắc ý: "Cô yên tâm, sau này tôi trở lại công ty, cũng sẽ không bạc đãi cô."

Nhưng mà, trợ lý của Tăng Nhĩ Ngọc không để lộ một chút cảm xúc nào, bởi vì mấy phút sau, Tống Nhu sẽ cảm nhận được sự chênh lệnh giữa thiên đường và địa ngục.

Sau đó, Tống Nhu đi theo trợ lý vào phòng làm việc, cửa sổ sát đất rộng rãi có thể quan sát được nửa thành phố, cô ta đắc ý đi qua đó, vừa mới chuẩn bị ngồi xuống, lại bị trợ lý gọi lại.

"Cô Tống, đây không phải là vị trí của cô, bên này mới đúng." Trợ lý chỉ vào phòng làm việc nhỏ chưa đầy mười mét vuông bên cạnh, nói.

Sắc mặt của Tống Nhu bỗng chốc thay đổi: "Cô đang đùa với tôi sao!"

Nhân viên làm việc ngồi ở phòng làm việc nhỏ bé ấy, còn không bằng cả một thư ký và trợ lý thông thường, công việc của cô ta chính là nhân viên trực điện thoại bình thường.

Lúc trước, cô ta căn bản sẽ không thèm liếc nhìn kiểu nhân viên như vậy…

"Ông nội đồng ý tôi trở về công ty, nhưng không phải là để tôi bắt đầu lại từ đầu, Tăng Nhĩ Ngọc đâu? Tôi muốn bà ta tự mình đến giải thích với tôi."

"Cô Tống, đây là chức vụ mà Tổng Giám đốc Tăng sắp xếp cho cô, tôi không đùa với cô, hiện tại Chủ tịch Tống đã đem toàn bộ quyền hành của công ty giao cho Tổng Giám đốc Tăng rồi. Tổng Giám đốc Tăng suy nghĩ đến cô đang mang thai, không thể làm những công việc quá nặng nhọc, nếu xảy ra chuyện ở công ty, Tổng Giám đốc Tăng làm sao ăn nói với Chủ tịch Tống đây?"

Trợ lý hời hợt giải thích, nhưng mỗi một câu đối với Tống Nhu mà nói, đều là đòn tấn công mãnh liệt.

Cô ta lợi dụng có con để trở về nhà họ Tống, Tăng Nhĩ Ngọc cũng lợi dụng chuyện này để gây khó dễ cho cô ta.

Tống Nhu căm hận giẫm mạnh giầy cao gót đi qua đó, trực tiếp ngồi ở phòng làm việc nhỏ kia, rõ ràng tức giận muốn đóng sập cửa rời đi, nhưng cô ta biết cơ hội này không dễ gì mà có, cô ta không thể làm như vậy.

"Vậy cô Tống làm việc trước đi." Trợ lý của Tăng Nhĩ Ngọc bình tĩnh mỉm cười, rời khỏi phòng làm việc.

Tiếp theo, vẫn còn tiết mục hay hơn đang đợi Tống Nhu, hiện tại cô ta đã trở thành nhân viên ở phòng làm việc nhỏ đó, nhưng ngồi trong phòng làm việc lớn lại là người từng bị cô ta khi dễ. Bây giờ vị trí đổi cho nhau, chỉ sợ Tống Nhu không có cách nào dễ dàng tiếp nhận hiện thực này.

Trợ lý trở về phòng làm việc của Tăng Nhĩ Ngọc, báo cáo lại mọi chuyện.

Hai tay Tăng Nhĩ Ngọc vòng lên vai, lạnh lùng cười, trong mắt ngập tràn tia chán ghét đối với Tống Nhu: "Nếu như không phải là cô ta đang mang thai, tôi nhất định khiến cô ta sống không bằng chết…"

Đừng nói là trở lại công ty, làm một nhân viên bình thường, mà đến cửa lớn của công ty Tống thị, cô ta cũng đừng hòng bước được chân vào.

Tống Nhu ngồi trong phòng làm việc nhỏ hai phút, càng nghĩ càng tức, trực tiếp khóc, gọi điện thoại cho ông nội Tống tố cáo, cô ta dù sao cũng là cô lớn nhà họ tống, bây giờ lại ngồi ở nơi như vậy…

"Ông nội, cháu chưa từng nghĩ đến dì sẽ nhằm vào cháu như vậy, lại có thể bảo cháu…"

"Chuyện này Nhĩ Ngọc đã nói với ông rồi." Ông nội Tống sớm đã dự đoán được Tống Như sẽ gọi điện thoại cho mình, cho nên đã sớm chuẩn bị thật tốt lý do từ chối: "Hiện tại cháu đang mang thai, vốn dĩ không nên làm việc quá sức, công việc nhận điện thoại rất nhẹ nhàng, lại có thể khiến cháu làm một vài chuyện, giết thời gian, làm sao? Cháu không muốn làm ư? Vậy thì về nhà đi."