Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 435: Đừng gây áp lực lớn cho bản thân




Cô vừa nãy nói vậy là để an ủi chị Hy. Dù sao bây giờ công tác bảo mật còn chưa hoàn thành, nếu như có người nào đó đăng lên mạng thì sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức không nên có. Dù sao đã làm xét nghiệm máu rồi, còn các kiểm tra khác thì không cần nữa.

"Được."

Sau đó Dương Gia Cửu gọi điện thoại đến hỏi Tống Như có phải vẫn đang ở đoàn làm phim, có cần anh đi đón cô không.

Tống Như nhìn chị Hy nhỏ giọng nói: "Em đang ở bên ngoài với chị Hy. Rất lâu rồi chưa gặp nhau nên có nhiều lời muốn nói."

"Vậy anh đợi em."

"Không cần. Anh bận xong rồi thì sớm nghỉ ngơi đi."

Nghe thấy Tống Như nói như vậy thì Dương Gia Cửu cũng không hỏi nhiểu, chỉ là bảo cô chú ý an toàn và về nhà sớm.

Tống Như vừa cúp máy thì bên phía y tá đã sắp xếp xong phòng kiểm tra và để chị Hy làm siêu âm.

Chị Hy nắm chặt tay, lo lắng nắm chặt tay Tống Như. Cô cũng chỉ đành vào cùng cô ấy...

Bác sỹ nhìn hình ảnh trên máy tính, bình tĩnh nói: "Không phải sảy thai, chỉ là đến tháng thôi."

Chị Hy nghe xong thì nói không rõ là thất vọng hay là vui mừng. Ít nhất cô đã không mất một đứa con...

"Vậy lúc nào tôi có thể có thai?"

"Cơ thể cô rất khỏe mạnh và không có vấn đề gì. Không cần phải gây gánh nặng về tâm lức quá lớn cho bản thân, còn về mang thai thì có lúc phải thuận theo tự nhiên. Tâm tình quá lo lắng nóng nẩy thì sẽ ảnh hưởng đến việc mang thai." Bác sỹ trả lời.

Tống Như đỡ chị Hy dậy: "Vậy an tâm rồi nhé?"

Chị Hy ngẩn người một lúc rồi gật đầu: "Ừ, tốt hơn rồi."

Nhưng cô lúc này vẫn tay chân lạnh toát, chân cũng không còn tý sức lực nào. Sự việc kiểm tra nhầm lẫn này vẫn khiến cô không kịp phản ứng lại.

Trên đường về, Tống Như nhìn chị Hy nói: "Vì sao không để Trần Viễn đến? Nếu như có anh ta ở bên cạnh chị thì chị có thể sẽ có cảm giác an toàn hơn."

"Chị... không muốn để anh ấy thất vọng."

Vì cô quá để ý Trần Viễn, sợ rằng những chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người. VÌ vậy cô mới cẩn thận như vậy.

Tống Như nhìn Chị Hy, bỗng nhiên thấy rất xúc động. Là một người đứng ngoài, cô nhìn cả quá trình chị Hy và Trần Viễn đến với nhau. Hôn nhân của hai người họ thật sự rất hạnh phúc, nhưng chị Hy lại lúc nào cũng tự ti, đến hít thở cũng rất cẩn thận...

"Về sau những chuyện như này phải nói cho anh ta biết, hai người phải cùng nhau chia sẻ gánh nặng. Nếu như chị lúc nào cũng gánh mọi chuyện và áp lực trên đôi vai của mình thì sẽ xảy ra chuyện đó." Tống Như cương quyết nói với chị Như: "Không chỉ chị vất vả mà anh ta cũng rất đau khổ."

"Sẽ sao?" Chị Hy ngẩng đầu, nhát gan hỏi.

"Nếu như em là Trần Viễn, em sẽ hy vọng người đầu tiên chị gọi điện cho là em, dựa vào em Vì đây là việc mà hai người bọn chị phải cùng đối mặt." Tống Như nhất mạnh từng chữ từng chữ một: "Trần Viễn thích tất cả của chị. Chị nếu như vẫn tự ti như vậy thì anh ta sẽ rất đau khổ."

"Chị hiểu rồi. Nhưng kết quả kiểm tra của em còn chưa lấy, nếu không bây giờ chúng ta quay về?" Chị Hy nhìn trong kính chiếu hậu, bệnh viện càng ngày càng xa nên mới nhắc nhở Tống Như.

"Không cần, em đã để lại điện thoại rồi. Họ sẽ liên hệ với em sau."

...

Đêm đã khuya, Tống Nhu nhìn mẹ chồng gọi điện hết cuộc này đến cuộc khác. Cô ta vừa mong đợi vừa lo lắng ngồi ở bên cạnh.

"Mẹ, sao rồi?"

"Đều sắp xếp xong rồi. Bác sỹ phụ trách kiểm tra cho Tống Như đã nhận tiền, sẽ không không làm việc!"

"Quá tốt rồi!" Tống Nhu vui mừng nói.

Mẹ chồng của cô ta trừng mắt nhìn cô ta: "Sao lại dễ kích động như vậy? Con bây giờ đang mang thai, cũng bắt đầu kế hoạch quay về nhà họ Tống rồi!"

Tống Nhu cúi đầu nhìn bụng của mình. Đúng vậy, cô ta cố gắng lâu như vậy không phải chỉ vì ngày hôm nay sao?

"Mẹ đã sai người qua thăm dò. Từ sau khi mẹ của Tống Như tiếp nhận Tống thị thì ông nội con mỗi ngày chỉ câu cá đánh cờ. Mỗi tháng sẽ định kỳ đi cô nhi viện ở Nam Giao làm việc thiện, thăm những đứa trẻ mồ côi không có ai thu dưỡng. Đây cũng nói rõ rằng trong lòng ông rất thích trẻ con. Nếu như biết con mang thai rồi thì ông ta nhất định sẽ rất vui."

"Đến lúc đó con ngẫu nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, còn sợ ông ta không cho con quay lại nhà họ Tống sao?"

Nghe lời mẹ chồng thì trong mắt Tống Nhu dày đặc sự thù hận.

Cô ta không chỉ muốn thắng Tống Như mà còn muốn đuổi bà mẹ kia của cô khỏi nhà họ Tống! Nỗi căm hận này vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô ta, hồi lâu vẫn không thể biến mất.

...

Sau khi Tống Như từ bệnh viện trở về thì đẩy cửa vào phòng sách.

Dương Gia Cửu đang dựa vào sofa nhìn tư liệu. Lúc nhìn thấy cô bước vào thì vẫy vẫy tay với cô.

Tống Như bước qua đó, chui vào lòng anh và hấp thu độ ấm trên người anh: "Gia Cửu..."

"Chị Hy có vấn đề gì sao? Có cần anh cho Trần Viễn nghỉ vài ngày không?" Dương Gia Cửu nhỏ giọng hỏi thăm.

"Vậy thì không cần. Em chỉ là cảm thấy hai người họ đã kết hôn lâu như vậy rồi mà chị Hy vẫn tự ti như vậy." Tống Như thở dài: "Thực ra trước đây em đã biết, chị Hy là người nhìn thì có vẻ rất hướng ngoại và tùy tiện. Nhưng thật ra chị ấy là người rất nhạy cảm. Chị ấy quá để ý Trần Viễn, nên lúc nào cũng cẩn thận và áp lực thì rất lớn."

"Em hôm nay cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm thôi. Vợ của ai thì người đấy lo." Dương Gia Cửu vuốt ve mái tóc dài của cô, nhỏ giọng nói.

"Vậy anh cũng đi ngủ!"

"Được, em đi tắm trước đã..."

Vì ngày mai còn phải đi kiểm tra nên hôm nay Dương Gia Cửu chỉ ôm Tống Như ngủ, gì cũng không làm. Cái ôm của anh vẫn ấm áp như vậy. Đợi Tống Như ngủ say thì Dương Gia Cửu ngồi dậy, gọi điện cho Trần Viễn.

Trần Viễn nửa đêm nhận được điện thoại thì trầm mặc một lúc mới quay lại phòng ngủ, gọi chị Hy đang ngủ say dậy.

"Em hôm nay làm gì vậy?"

"Hử?" Chị Hy dụi dụi mắt, không hiểu ý của Trần Viễn.

"Vừa nãy Tổng Giám đốc gọi điện cho anh, rất uyển chuyển mà nói với anh rằng phải dành nhiều thời gian chăm sóc vợ mình, đừng để lúc nào cũng làm mệt vợ ngài ấy..." Trần Viễn có chút bất đắc dĩ nhìn chị Hy: "Em làm gì rồi mà không nói với anh?"

"Không có gì cả..." Chị Hy cúi thấp đầu.

"Còn không phải vì con sao?" Trong lòng Trần Viễn có một đáp án mơ hồ, nhưng nhìn vẻ mặt của chị Hy thì anh đã hỏi rồi.

Chị Hy trầm lặng.

"Anh đã nói với em mấy lần rồi, anh thật sự thấy không quan trọng. Em vì sao luôn ép bản thân mình như vậy?" Giọng điệu Trần Viễn nặng hơn vài phần: "Em vẫn không thể tin anh sao? Phải để anh nói bao nhiều lần, hứa hẹn bao nhiêu lần? Anh sẽ không rời khỏi em, cũng sẽ không bỏ rơi em!"

Chị Hy cực kỳ cẩn thận mà ôm chặt anh ta: "Em hiểu! Em đều hiểu... Nhưng bản thân em cũng cảm thấy không nhận ra mình nữa rồi. Là em có tâm tư không thể bỏ, không nên để anh lo lắng như vậy. Sau nay có gì em cũng nói với anh, sẽ không như vậy nữa."

"Anh có thể tin em nữa không?"

"Có thể! Em xin thề!" Chị Hy trịnh trọng giơ tay lên: "Em cam đoan sau nay có chuyện gì cũng sẽ nói với anh đầu tiên, tuyệt đối không để anh lo lắng! Em thề!"