"Đạo diễn Úc, tôi cũng không có bản lĩnh ấy. Nếu như thực sự muốn tôi nói lý do vì sao thì có thể do anh ta bị Gia Cửu đả kích phải rồi."
Úc Nam đã hiểu rõ rồi. "Tôi đã biết không có ai có thể so sánh với tổng giám đốc Dương mà."
"Cảm ơn lời khen của đạo diễn Úc."
"Mà cô có thể là người phụ nữ xứng đôi với ngài ấy nhất. Chúc hai người hạnh phúc." Úc Nam chúc phúc Tống Như từ tận đáy lòng. Vợ chồng trong giới diễn viên có lẽ không có đôi nào vinh quang thoải mái như vẻ bề ngoài. Họ có thể sánh vai bên nhau đến ngày hôm nay thì chắc chắn đã phải chịu nỗi khổ mà người thường không tưởng tượng được.
Đặc biệt là mỗi ngày ông đều nhìn thấy Tống Như chăm chỉ đóng phim ở đoàn phim. Bất kỳ diễn viên nữ nào có bối cảnh như Tống Như mà vào lúc này vẫn chịu khó như thế? Ông là người đầu tiên không tin.
"Tôi nghe nói hai người tính có con rồi. Vậy công việc sau này của cô sẽ sắp xếp như thế nào?"
Chính Úc Nam cũng hiểu phần nào. Tống Như quay xong bộ phim điện ảnh này thì chắc chắn sẽ nghỉ ngơi một thời gian. Nhưng công việc sau này còn phải xem con đường phát triển mà Đại Thiên sắp xếp cho cô như thế nào. Đại đa số mọi người đều sẽ chọn rèn sắt khi còn nóng, lại cố gắng đạt được giải thưởng và vị trí cao hơn trong giới diễn xuất. Nếu như thật sự giã từ sự nghiệp khi đang trên đỉnh vinh quang... thì khó tránh có phần đáng tiếc.
Tống Như sững người một lúc rồi lập tức phản ứng lại. Chắc chắn là ông cụ Dương nói ra, nên cũng không giấu giếm: "Vâng. Đúng là có kế hoạch này."
"Đã quyết định rồi? Sự nghiệp diễn xuất của cô bây giờ đang phát triển..."
"Bộ điện ảnh tôi quay gần đây nhất đã hoàn thành một cách thuận lợi. Đợi bộ phim "Tình Yêu Dực Cháy" này của chúng ta quay xong thì tôi vừa khéo cũng có thời gian nghỉ ngơi. Đợi đến lúc phim lên rạp thì tôi cũng sẽ đi ủng hộ." Tống Như cười nói: "Tôi hiểu thời kỳ vàng kim của một diễn viên nữ ngắn. Tôi vẫn trước sau như một mà yêu diễn xuất như vậy, nhưng ngoài ra, tôi cũng muốn cuộc đời của tôi thêm một vai trò quan trọng mới."
"Hơn nữa đây chỉ là rời đi tạm thời thôi. Tôi tin tôi vẫn sẽ hoàn hảo mà quay lại màn ảnh."
Úc Nam nghe lời của Tống Như xong thì gật đầu: "Cô thật sự là diễn viên nữ kiên định nhất mà tôi từng gặp. Tôi tin tưởng Dương Gia Cửu sẽ không nhẫn tâm làm lu mờ một ngôi sao lớn trong tương lại như cô. Ảnh hưởng của bộ phim gần nhất "Mảnh Vỡ Ký Ức" ở nước ngoài rất khá, còn bộ phim "Ruộng Lúa" cũng sắp lên rạp rồi. Cô có thể nói là người thắng lớn nhất trong các diễn viên nữ năm nay."
Tống Như hơi trầm tư một lúc, phải đạt được bao nhiêu giải thưởng thì mới được coi là thắng thật sự?
Cô không biết, thậm chí có phần mê man mơ hồ...
"Đúng rồi. Lần trước cô nói muốn điều chỉnh thời gian nghỉ ngơi của cô là vì ngày kỷ niệm kết hôn của hai người? Tôi không ngờ là hai người đã kết hôn lâu như vậy rồi!"
Úc Nam cũng chỉ biết chuyện của hai người từ một số tin tức trên báo. Nhưng theo như những gì anh ta biết thì hai người mới công khai tin kết hôn vào đầu năm nay. Nói cách khác, bọn họ đã bí mật kết hôn nửa năm rồi mới công khai?
Tống Như cũng không nói gì, mà chỉ nhìn Úc Nam thật sâu.
Úc Nam ngầm hiểu, rất thoải mái mà phê duyệt cho Tống Như nghỉ và cũng nói với cô không phải lo lắng tiến độ của đoàn phim.
Rất nhanh thì Tống Như đã trên đường về nhà gặp Dương Gia Cửu. Lúc rảnh rỗi thì xem điện thoại, vừa khéo lướt đến tin tức của Tống Kiệt.
Tống Kiệt gần đây rất nổi tiếng. Không chỉ ra album mới mà còn tích lũy được rất nhiều fan hôm mộ và view, cũng không ngừng tham gia các tiết mục giải trí. Xem ra trải qua chuyện lần trước anh ta cũng học được cách tồn tại trong giới giải trí.
Người chị gái như cô vì chuẩn bị sinh con mà tạm thời rời khỏi giới giải trí cũng không phải lo lắng anh ta bị bắt nạt nữa rồi.
Chỉ là mọi chuyện không biết có thuận lợi như cô nghĩ hay không.
Sau khi Tống Như về đến nhà thì Dương Gia Cửu vẫn còn trên đường về. Nhìn cả căn phòng lớn gần như nơi nào cũng chứa đựng hồi ức ngọt ngào của hai người. Hóa ra thời gian một năm lại trôi qua nhanh như vậy...
Cô đã từng rơi vào vực sâu, đã từng trải qua mưa gió. Tất cả những thứ mà cô đang có bây giờ đều khiến cô rất hạnh phúc và ngọt ngào.
Lúc này thì một cuộc điện thoại gọi đến, là chị Hy.
"Tống Như, em đang ở đâu? Chị... chị có chuyện..." Giọng nói của chị Hy có tiếng khóc nức nở và cả vội vã.
"Sao vậy? Em đang ở nhà. Chị đừng khóc, từ từ nói." Tống Như nghe thấy giọng của cô ấy thì thấy sự việc không ổn, một bên vừa nghe điện thoại, một bên mặc áo khoác vào.
"Chị đang ở bệnh viện phụ sản. Chị không biết nên nói như thế nào..."
"Em đi tìm chị! Trần Viễn đâu?"
Chị Hy bên kia điện thoại nghe thấy tên Trần Viễn thì lập tức nói: "Đừng nói cho anh ấy biết!"
Tống Như sững ra một lúc. Đoạn thời gian gần đây chị Hy vẫn luôn chuẩn bị mang thai, chẳng lẽ cơ thể có vấn đề gì sao? Cô cũng không kịp nghĩ nhiều mà vội vàng đội mũ đeo kính đen, khiêm tốn lái xe đi. Nửa tiếng sau, cô bước vào bệnh viện phụ khoa đó.
Lúc cô tìm thấy chị Hy thì chị Hy đang ngồi trên ghế trước cửa phòng khám khóc.
"Sao vậy?" Tống Như lo lắng nhìn cô ấy.
Chị Hy cắn môi, lấy hết dũng khí nói bên tai Tống Như một câu. Sắc mặt Tống Như trầm xuống, an ủi: "Sẽ không sao cả, chị chỉ cần phối hợp với bác sỹ. Bây giờ điều kiện chữa bệnh rất tốt, sẽ không có chuyện gì đâu."
Chị Hy nắm chặt tay. Vốn buổi chiều cô ấy đến bệnh viện lấy kết quả khám thì bác sỹ nói với cô ấy rằng có thể cô mang thai rồi. Nhưng lại xuất huyết nhẹ, nên hoài nghi cô ấy sảy thai ngoài ý muốn rồi.
Chị Hy bị dọa sợ rồi lại không dám nói với Trần Viễn nên chỉ đành lên hệ với Tống Như.
"Thật ra, chị nên nói với Trần Viễn chuyện này."
"Anh ấy gần đây áp lực rất lớn. Chị không muốn vì chuyện này mà anh phải lo lắng." Chị Hy cúi đầu, giọng nói cũng run rẩy. Chị tự trách: "Chị muốn một bé yêu như vậy, sao có thể không cẩn thận chứ! Chị..."
"Đừng nghĩ vớ vẩn nữa!" Tống Như kéo tay cô ấy: "Bây giờ không phải còn chưa chắc chắn sao? Chắc chắn sẽ không sao cả."
"Chị không dám làm kiểm tra." Chị Hy rất lo lắng. Nếu như cô thật sự mang thai rồi lại sảy thai, cô phải tiếp nhận sự thật này như thế nào, đối mặt với Trần Viễn ra sao.
"Chị thật sự muốn trở thành một người mẹ tốt..."
"Chị đừng tự trách như vậy. Có lẽ sẽ không xảy ra việc gì đâu! Vậy... hay để em làm cùng chị." Tống Như cố gắng cổ vũ chị Hy: "Bây giờ chỉ là hoài nghi, tất cả vẫn phải đợi có kết quả kiểm tra chính thức. Vừa lúc em cũng muốn làm kiểm tra nên bây giờ em cùng làm với chị."
"Nếu như bây giờ bảo bảo vẫn ở trong bụng chị mà chị lại nghĩ ngợi lung tung, sẽ ảnh hưởng đến em bé thì làm sao?"
Chị Hy nghe Tống Như nói xong thì lại ngẩng đầu lên, cơn sóng dữ trong lòng cuối cùng cũng ổn định lại rồi: "Vậy em cùng chị..."
"Được. Chúng ta cùng nhau."
Tống Như giúp chị Hy làm thủ tục rồi cùng chị ấy vào phòng chú ý.
Bệnh viện biết thân phận của Tống Như. Nên để tránh các phiền phức không đáng có thì lúc giúp hai cô làm kiểm tra đã chú ýlàm công tác bảo mật.
"Cô Tống, kết quả kiểm tra thì phải đợi sáu tiếng nữa. Cô muốn ở bệnh viện đợi kết quả sao?" Hộ sỹ hỏi ý kiến.
"Cô ấy còn phải làm các kiểm tra khác, tôi ở cùng với cô ấy."
"Được, chúng tôi sẽ cố gắng sắp xếp cho hai người nhanh nhất." Hộ sỹ gật gật đầu.
Nhưng vào lúc cô ta rời đi thì Tống Như đột nhiên kéo tay cô ta nhỏ giọng nói: "Hạng mục kiểm tra này không phải sắp xếp cho tôi nữa."