“Tiểu Kiệt, con về trước đi, có thời gian dì sẽ giúp con khuyên chị con.”
Tống Trình mang dáng vẻ không quen nhìn màn này, trực tiếp túm Tống Kiệt lên xe.
“Dì à, dì nhớ nhé!”
“Đứa bé tiểu Trình này luôn trầm tĩnh như vậy...”
Tống Như đứng bên cạnh cười, khoác tay Tăng Nhĩ Ngọc: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi!”
Bị con gái kéo đi như vậy bà liền muốn đi, cũng không tìm ra lý do cho nên chỉ đành làm bóng đèn ngăn cản thế giới hai người bọn chúng.
Dương Gia Cửu hộ tống hai mẹ con về nhà.
Tăng Nhĩ Ngọc nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp khi Tống Như quay phim ở trong phòng, còn có rất nhiều ký hiệu cô đã đánh dấu lên kịch bản đã được lật xem không biết bao nhiêu lần. Nhất thời bà vừa đau lòng vừa cảm khái, con gái bà đã lớn như này rồi, hơn nữa còn có công việc mình yêu thích.
Tống Như lau đầu từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy Tăng Nhĩ Ngọc đang nhìn ảnh cô đến ngây người, cười đi tới.
“Mẹ đang nghĩ gì vậy?”
“Không có gì, con đói chưa? Mẹ làm đồ ăn đêm cho con.”
“Không cần đâu mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, buổi tối Gia Cửu không thích ăn đồ ăn.” Tống Như cười kéo tay Tăng Nhĩ Ngọc: “Vừa nãy vì sao mẹ lại nói với Tống Kiệt, mẹ sẽ giúp cậu ấy khuyên con?”
“Mẹ cảm thấy có thể có được một chuyện mình thích là điều không dễ dàng gì, hơn nữa tiểu Kiệt lại là một đứa tính tình bướng bỉnh, chuyện cậu ấy muốn làm, ai có thể ngăn nổi?”
“Vì con đã quá hiểu cái vòng tròn luẩn quẩn này rồi cho nên...” Tống Như có hơi trầm mặc.
“Mẹ hiểu, nhưng đứa trẻ lớn như cậu ấy luôn phải va vào tường mới trưởng thành được, không phải sao? Cho cậu ấy vào đi, không có sự che chở của nhà họ Tống, nếu cậu ấy có thể thành công thì cũng là một chuyện tốt.”
Tống Như cười, Tăng Nhĩ Ngọc nói cũng đúng, với tính tình như Tống Kiệt, cậu sẽ không dễ gì từ bỏ. Chỉ là giới giải trí không phải là nơi cậu muốn vào thì vào, muốn rút thì rút, càng huống hồ ông cụ Tống bên kia có thể chấp nhận hay không?
Sau này nhà họ Tống ai sẽ kế thừa?
Biện pháp tốt nhất bây giờ là để Tống Kiệt theo đuổi ước mơ trước, đến khi vạn bất đắc dĩ lại khuyên cậu trở về nhà họ Tống.
“Được rồi, con sẽ nói với Gia Cửu nhưng Đại Thiên có khuôn phép của Đại Thiên, một khi trở thành thực tập sinh, cậu ấy sẽ buộc phải chịu trách nhiệm với hành vi của mình.”
“Mẹ nghĩ tiểu Kiệt sẽ hiểu nguyên tắc này, cũng sẽ hiểu nỗi khổ tâm của người làm chị như con.”
Tăng Nhĩ Ngọc nói xong, nắm chặt tay con gái.
“Con gái mẹ trưởng thành rồi...”
“Nhưng dù lớn thế nào thì con cũng là con của mẹ.”
Tăng Nhĩ Ngọc chưa từng nghĩ đến sẽ có một ngày mình có thể ở cùng với con gái như vậy, hai mẹ con nói chuyện phiếm thật lâu. Đến nửa đêm, Dương Gia Cửu gõ cửa phòng, nghe thấy Tống Như trả lời, anh mới đẩy cửa: “Không còn sớm nữa, ngày mai rồi nói.”
Tống Như lúc này mới ý thức được lời cô muốn nói quá nhiều, không chú ý đến đã muộn thế này rồi.
Tăng Nhĩ Ngọc cười nói: “Nghỉ ngơi thôi.”
Tống Như gật đầu, đứng dậy, Tăng Nhĩ Ngọc nhìn Dương Gia Cửu nắm tay Tống Như cùng nhau ra khỏi phòng, con gái có thể tìm được một người chồng để nương tựa như vậy, Tăng Nhĩ Ngọc thật sự rất vui mừng.
“Gia Cửu...”
Tống Như vừa đi vào thang máy liền đưa hai tay ra, ôm lấy anh, đầu tựa vào ngực anh, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh, nếu như không có anh ở bên, có lẽ em sẽ không có được kết cục mỹ mãn như này.”
“Anh nói rồi, dù xảy ra chuyện gì, đều đã có anh.”
Đây là lời hứa của anh, không phải nhất thời mà là giữ mãi cả đời.
Tống Như động tình nhìn anh, hai người cùng nhau đi vào phòng ngủ, Tống Như kiễng mũi chân hôn người đàn ông mà cô coi là vật báu...
Hai người say sưa có được đối phương...
Cho dù xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng vĩnh viễn là người mà đối phương mong muốn nhất, tình yêu nồng thắm nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.
Sẽ không bị thời gian và sự khó khăn làm mất đi ánh sáng lúc ban đầu, mà sẽ chỉ là sau khi trải qua khảo nghiệm cao độ, càng ngày càng ân ái.
“Một phút một giây em cũng không muốn xa anh...”
“Được, không xa rời nhau!”
Ít nhất là khoảng thời gian trước khi vào tổ này, Tống Như muốn lúc nào cũng được ở bên anh.
...
Đêm khuya, Tống Nhu nhìn cánh cửa lớn đóng chặt trước mặt, nặn ra một nụ cười bước vào.
“Mẹ, con về rồi...” Giọng cô ta căng thẳng và sợ sệt, khi nhìn thấy mẹ chồng, lo lắng không nói nên lời.
“Em ở nhà cùng mẹ đi, anh còn phải đến công ty một chuyến.” Chồng Tống Nhu nhìn cô một cái, cầm cặp công văn lên cũng không quay đầu lại, rời đi.
Tim Tống Nhu ‘lộp bộp’ một tiếng, cô ta không biết nên phá vỡ vách ngăn này như nào.
“Ngồi đi, chuyện của nhà họ Tống, Cương đã nói với mẹ rồi...”
“Vốn dĩ những lời này không nên do mẹ nói ra nhưng con cũng có sai lầm, ít nhất thì con cũng quá không để Cương vào lòng rồi. Nếu như con chú tâm vào chuyện gia đình, sớm sinh một đứa bé, ông cụ Tống cũng sẽ nể mặt cháu ngoại mà đối xử tốt với con một chút.”
Tống Nhu nghe hiểu ý mẹ chồng, ngượng ngùng cười: “Mẹ, con hiểu rồi. Con sẽ nói với Cương chuyện này, tranh thủ sớm chút sinh cho mẹ một đứa cháu trai.”
Thấy cô vẫn coi như là nghe lời, ánh mắt mẹ chồng cũng nhu hòa hơn không ít.
“Không còn sớm nữa rồi, con nghỉ ngơi đi.”
Đứa bé...
Quả thật là cô cần có một đứa bé!
Giống như lời mẹ chồng nói, ông cụ Tống cho dù tuyệt tình với cô cũng sẽ không vứt bỏ đứa cháu ngoại ruột, đến lúc đó, cô ta vẫn còn khả năng trở mình.
Gừng càng già càng cay, mắt nhìn của mẹ chồng xa hơn cô ta rất nhiều.
Chỉ là sau khi Tống Nhu lên lầu, ý cười trong mắt mẹ chồng cô ta cũng dần mất đi. Nói thế nào thì Tống Nhu cũng vẫn là con gái cả nhà họ Tống, cho dù ông cụ Tống có tuyệt tình hơn nữa thì sau này khi phân chia tài sản cũng sẽ không thể không nghĩ gì đến cô ta. Hơn nữa hai đứa đã kết hôn lâu năm, khi nhà họ Tống vừa xảy ra chuyện, bà sẽ để bọn chúng ly hôn, tránh cho người ngoài xì xào.
Chẳng bằng xem Tống Nhu có thể dạy dỗ hay không trước...
Tống Nhu thua ở chỗ không có thứ gì để ông cụ Tống động lòng trắc ẩn, nếu như cô ta có đứa bé có lẽ vẫn còn có cơ hội thắng.
...
Từ khi Bùi Hiển Hiển đồng ý giúp Âu Dương Hải đối diễn, dường như ngày nào bọn họ cũng gặp nhau hơn nữa phần lớn thời gian đều đứng cùng nhau.
Cho nên vừa nghe thấy tin anh sẽ vào tổ, Bùi Hiển Hiển liền vui mừng hơn ai hết. Mặt cô trước nay không giấu được chuyện gì, Âu Dương Hải vừa liếc đã nhìn ra tâm tư của cô, lông mày dựng ngược hơi nheo lại, trong giọng nói lộ ra vài phần tìm kiếm: “Tôi vào tổ khiến cô vui vậy sao?”
“A? Không phải...” Bùi Hiển Hiển ngượng ngùng ho khan một tiếng, cười với vị ảnh đế băn sơn này: “Tôi sợ diễn xuất của tôi quá kém sẽ ảnh hưởng đến anh luyện tập.”
Âu Dương Hải di chuyển ánh mắt khỏi mặt cô, nhàn nhạt mở miệng: “Tôi cũng muốn vào tổ sớm hơn một chút...”
Mỗi lần ở riêng với Bùi Hiển Hiển, với anh mà nói là một loại khảo nghiệm tính nhẫn nãi, anh buộc phải vô cùng chuyên chú mới có thể khống chế bản thân không đến gần cô.
Anh luôn muống nhào đến...
“Hai này nữa là vào tổ rồi, rất nhanh thôi.” Bùi Hiển Hiển đứng dậy, hôm nay cô muốn ra ngoài đi dạo một chút, nhưng nhìn thấy cánh tay Âu Dương Hải lại có chút chần chờ.
“Ừm, hôm nay tôi có thể về sớm một chút không?”