Bùi Hiển Hiển rời đi ngay lập tức. Dương Gia Cửu sắp xếp tài xế đưa cô về, còn anh trực tiếp dẫn Tống Như ngồi lên chiếc xe Maybach phiên bản giới hạn kia.
Khi họ bước ra khỏi trường quay, hai diễn viên phụ đúng lúc trông thấy, khiếp sợ không thôi.
" Không phải họ đã chia tay rồi sao?"
" Động tác thân mật như vậy, chắc chắn là chưa chia tay!"
Bọn họ đứng từ xa nhìn chiếc xe rời đi, cúi đầu đi vào trường quay. Ai cũng không có đủ tự tin đi khiêu khích Đại Thiên đán đâu.
Nếu không, chẳng khác nào không thể tiếp tục lăn lộn trong giới giải trí nữa.
" Người trong đoàn phim đều nói thế sao?" Giọng nói Dương Gia Cửu hơi lạnh lẽo, sự lạnh lẽo đó không phải dành cho Tống Như, mà là cho cách làm quá đáng của những người đó.
" Không có...." Tống Như lắc đầu.
" Ừ."
Dương Gia Cửu lên tiếng, ánh mắt tràn đầy u ám và tức giận. Anh đang cực lực kiềm chế, thế nhưng những người đó không nên đi chọc giận anh.
" Hiện tại chuyện này có đầu mối chưa?" Tống Như nghiêng đầu nhìn Dương Gia Cửu: " Em cảm giác đây không giống cách làm của Mộ Vũ Hinh."
Cô đã từng gặp Mộ Vũ Hinh một lần, mặc dù đó là một thiên kim tiểu thư kiêu căng ngạo mạn, nhưng không đến mức làm ra chuyện không có đầu óc thế này. Lúc Dương Gia Cửu mới kết hôn với cô, mà Mộ Vũ Hinh trở thành người bị vứt bỏ, cho dù cô ta không có tự trọng thì cũng sẽ không lấy danh dự nhà họ Mộ ra để đùa giỡn. Bởi vì cô ta hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng, Dương Gia Cửu không thích cô ta.
Nếu như tin tức đúng là do nhà họ Mộ tung ra, vậy thì khác nào muốn chết đâu?
Như vậy......
Kẻ khả nghi cũng không khó tìm ra.
" Chuyện này anh sẽ xử lý, em có thể không hỏi được không?" Dương Gia Cửu thật sự không muốn nói ra kẻ tình nghi nhất là ai. Anh biết, nếu một ngày, Tống Như phát hiện ra nhà họ Tống giở thủ đoạn sau lưng, cô nhất định sẽ không chịu nổi đả kích đó.
Mà anh, điều anh không muốn nhìn thấy nhất chính là thấy cô đau lòng.
Tống Như lúc này càng thêm xác định suy nghĩ của mình: " Nếu như không phải là bọn họ, anh sẽ không để ý đến cảm nhận của em như vậy. Gia Cửu, em hiểu rõ cách làm của những người đó hơn anh. Em không sao, bởi đây cũng không phải là lần đầu tiên bọn họ làm như thế."
Dương Gia Cửu nhẹ nhàng cầm tay cô, hy vọng có thể cho cô ấm áp: " Anh bây giờ thực sự không muốn em thông minh như vậy. Trong chuyện này, em có thể ngốc nghếch một chút."
" Em thông minh là chuyện rất tốt. Như thế em có thể biết được đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, sẽ không bị người ta gây xích mích, không hiểu lầm anh, ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta. Là bọn họ đánh giá thấp chỉ số thông minh của em." Tống Như kiên định nói: " Một chữ em cũng không tin."
" Bọn họ sợ em kết hôn với anh, trở thành con dâu nhà họ Dương, thì sẽ có lối quay về nhà họ Tống."
" Vậy sao? Nếu là như thế, anh cũng có một biện pháp không tồi." Đôi môi mỏng của Dương Gia Cửu hơi nhếch lên, tay nắm tay lái siết chặt: " Anh sẽ giải quyết xong chuyện liên quan đến nhà họ Mộ."
Nếu như không phải Mộ Vũ Hinh nói chuyện này ra ngoài, người nhà họ Tống sao có thể biết được?
.............
Lúc về đến nhà, Dương Gia Cửu ở trong thư phòng bấm số điện thoại của Thụy Khắc.
" Tôi muốn cách liên lạc với ông cụ Tống."
" Tổng Giám đốc Dương, anh muốn làm gì?"
" Tạm thời giữ bí mật."
Trước đây khi Tống Nhu đến tìm Tống Như đã nhắc tới, bởi vì ông cụ Tống ở nhà đã từng nhắc đến tên Tống Như, cho nên khiến cho cô ta sợ hãi. Cô ta nghĩ rằng có thể ông cụ nhớ Tống Như, có thể để cho Tống Như trở lại nhà họ Tống, cho nên cô ta mới có thể hoảng hốt muốn ngăn miệng Tống Như lại như thế.
Hiện tại.... anh sẽ cho ông cụ Tống biết, Tống Như ở bên ngoài phải chịu bao nhiêu tủi thân và điều tiếng xấu xa. Hơn nữa, anh chỉ đứng trên lập trường là chồng Tống Như nhắc nhở mấy câu mà thôi.
Nửa tiếng sau.
Tại khu nghỉ dưỡng phía nam thành phố, ông cụ Tống ngồi ở bờ sông thả cần câu, trợ lý bên người sau khi nhận được điện thoại liền đi đến bên cạnh ông: " Chủ tịch, Tổng Giám đốc Đại Thiên Dương Gia Cửu tìm ngài."
" Ừ." Ông cụ Tống đưa tay cầm điện thoại di động, cho trợ lý một ánh mắt, trợ lý hiểu ý, liền lập tức lui xuống.
" Ông Tống, xin chào." Dương Gia Cửu chủ động mở lời, trong giọng nói lộ ra chút lạnh lẽo.
" Tôi biết quan hệ của anh và Tống Như. Có chuyện gì thì nói thẳng đi." Ông cụ Tống cũng không giấu giếm. Ông không muốn kinh động đến cá trong sông.
Dương Gia Cửu cũng không vì lời nói có tính áp bách của ông cụ Tống mà hoảng loạn. Anh từ đầu đến cuối vẫn duy trì thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh, vững vàng không phân cao thấp với ông cụ Tống.
" Anh không nói thì tôi nói trước vậy. Vòng giải trí là nơi như thế nào, tôi không rõ lắm. Nhưng cái vũng nước trong giới đó quá sâu, cháu gái tôi ở chỗ của anh cũng không có được tình cảm chân thành!"
Tâm trạng Dương Gia Cửu không một chút gợn sóng, chỉ hỏi một câu: " Hôm trước tôi cho người đến nhà họ Tống tặng một món quà, ông Tống đã nhận được chưa?"
" Quà?"
" Tôi tặng một bức hình tôi và Tống Như chụp chung. Thực ra tôi và Tống Như đã nói chuyện cưới gả rồi, cho nên muốn báo tin tốt này cho nhà họ Tống. Thế nhưng, khi tôi cho người đi tặng quà, lại rộ lên tin đồn tôi muốn cưới cô chủ nhà họ Mộ."
Ông cụ Tống không trả lời, chỉ siết chặt cần câu.
Dương Gia Cửu nói tiếp: " Tôi không muốn phủ nhận chuyện tôi quen biết cô chủ nhà họ Mộ, nhưng chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm. Hơn nữa chuyện đã qua lâu rồi, hiện tại Tống Như mới là người phụ nữ duy nhất tôi quan tâm. Tôi không muốn để cho bất cứ kẻ bên ngoài nào có cơ hội làm tổn thương cô ấy, bao gồm cả nhà họ Tống."
" Tống Như không có nhà họ Tống vẫn có thể sống tốt. Trong mắt tôi, cô ấy bảo vật vô giá."
Giọng điệu Dương Gia Cửu từ đầu đến cuối vẫn luôn bình thản.
Anh nói rất rõ ràng quan hệ từ trong ra ngoài, vì sao khi anh tặng quà thì tin tức này lại nổ ra? Trong nhà họ Tống nhất định có kẻ giở trò.
" Tên nhóc này!"
Ông cụ Tống hừ một tiếng: " Bây giờ cậu đang chất vấn tôi sao?"
" Tôi chỉ đang bàn việc. Nếu như mạo phạm, xin ông Tống thứ lỗi. Tôi chỉ là muốn bày tỏ lập trường của mình. Tôi sẽ không bỏ rơi Tống Như, tôi sẽ đối xử tốt với cô ấy cả đời. Mặc kệ cô ấy là cháu gái của ai, với tôi mà nói, cô ấy chính là cô ấy."
Nói xong, Dương Gia Cửu cúp máy.
Ông vụ Tống nhíu mày, gọi trợ lý tới: " Đưa tin tức gần đây của Tống Như cho tôi xem. Lập tức chuẩn bị xe, quay về."
Hiệu suất làm việc của trợ lý rất nhanh, năm phút sau, ông cụ Tống nghe nói chuyện quà tặng kia, hơn nữa còn bị Tống Nhu cản trở, còn nhìn thấy được tin tức này trên báo chí.
" Khốn nạn! Cháu gái của Tống Thế Hải tôi lại bại bởi bình hoa nhà họ Mộ kia sao? Cháu gái của tôi có thể để cho bọn họ nói linh tinh sao?"
" Chủ tịch, ngài đừng để bị chọc tức."
Lúc này ông cụ Tống mới hiểu được, vì sao Dương Gia Cửu lại gọi điện thoại cho ông.
" Khá lắm thằng nhóc. Đã sớm nghi ngờ là do người nhà họ Tống làm, lại còn cố ý đá quả bóng này sang cho tôi."
" Chủ tịch, cô cả chắc sẽ không làm chuyện này đâu, trong này có phải có hiểu lầm gì rồi không?"
Ông cụ Tống nâng tay lên, bây giờ cũng mất hết hứng thú câu cá, phân phó vệ sĩ thu cần câu lại, chắp tay sau mông đi đến bãi đậu xe: " Cậu ta có thể phát triển cái công ty kia thành một đế chế giải trí, chắc chắn không phải do may mắn. Cậu ta đã chắc chắn cho nên mới có thể trực tiếp tìm tôi như thế. Hơn nữa, cậu ta cũng là đang thử thăm dò tôi."