Ngoại trừ những người đã thấy Tống Như quay phim, biết cô có kỹ năng diễn xuất, thì những người khác đều không đồng ý cô đảm nhiệm vai nữ chính này.
Không ai cảm thấy cô có thể đảm nhiệm vai nữ chính của một bộ phim như vậy!
Tối hôm đó, Dương Gia Cửu về nhà làm cơm xong, nói với Tống Như: “Ngày mai, anh đi thử vai với em.”
“Không cần... Tư liệu của em đều dùng nghệ danh, nếu như anh đi cùng với em, chẳng phải sẽ không đạt được hiệu quả sao” Tống Như cười nói: “Em biết phải làm thế nào, em sẽ khiến cho tất cả mọi người nhìn thấy.”
“Trước khi công bố tin tức kết hôn còn khiến em mệt mỏi như vậy...”
Tống Như tựa vào trong ngực anh, giương lên nụ cười hạnh phúc yên bình mà thỏa mãn: “Em không mệt, cùng so sánh, em cảm thấy anh còn gánh chịu nhiều hơn em, cực khổ nhiều hơn em.”
“Được rồi... Ngủ đi.”
Dương Gia Cửu khẽ hôn lên trán cô, muốn tắt đèn đầu giường giúp cô.
Nhưng Tống Như lại lập tức ôm cổ anh, nhẹ nói: “Nhưng mà, em chưa muốn ngủ sớm như vậy...”
“Vậy em muốn làm cái gì?” Từ trong đôi mắt mang theo tính xâm lược của cô, Dương Gia Cửu dường như thấy một Tống Như khác với bình thường.
“Muốn anh.” Tống Như đến gần anh, đồng thời trực tiếp mở miệng: “Vừa rồi lúc huấn luyện, mỗi một tấc cơ bắp trên người anh đều quyến rũ em, em chỉ là một người phụ nữ bình thường, làm sao chịu được?”
“Vì vậy, bây giờ anh nhất định phải bồi thường cho em!”
Dương Gia Cửu lập tức gợi lên một nụ cười, xoay người đè cô lại: “Đã bị em nhìn thấu, vậy thì...”
...
Bộ phim quân sự được chú ý ‘Ánh dương đỏ rực’ công khai thử vai.
Tin tức này đã sớm được truyền lên trên mạng, số người tham gia thử vai đạt đến hơn năm trăm người, trong đó hơn một trăm người nhằm vào vai nữ chính!
Ngoại trừ chủ đạo diễn Trần, đồng thời đảm nhiệm ban giám khảo còn có ba vị phó đạo diễn, cùng hai nhà sản xuất, lại thêm đại biểu phía đầu tư, đội hình như vậy cũng đủ mạnh mẽ, cũng đủ công bằng.
Thứ tự ra sân của diễn viên thử vai đều là sau khi đến phỏng vấn mới rút thăm quyết định.
Nói cách khác, cơ bản không ai có thể làm giả, hoặc là dùng bối cảnh để khiến cho tất cả ban giám khảo đưa ra phiếu tán thành cho mình.
Bên trong kịch bản thử vai có năm cảnh, có thể tự do lựa chọn diễn cảnh nào.
Sau khi Tống Như đi vào hội trường thử vai liền đội mũ, yên tĩnh ngồi trong góc, bởi vì trong các nữ diễn viên tham gia thử vai lần này đều ngồi trong phòng trang điểm chuyên môn chờ gọi đến số, chỉ có người mới mới ở ngoài sảnh lớn chờ.
Mà lúc này bên cạnh Tống Như đều là một số người mới đang căng thẳng chuẩn bị lời thoại, không ai chú ý đến cô.
Tống Như nhìn thấy phần lớn mọi người đều đang chuẩn bị cho bộ phim chiến tranh tình báo này, thật ra mặc dù toàn bộ bầu không khí của bộ phim đều là chính thống nặng nề, nhưng cũng không có nghĩa là nhất định phải chọn cảnh phim như vậy để thử, có lúc, vẫn còn phải dựa vào ngộ tính và sự bộc phát của mỗi người.
Nhìn từng người từng người bên cạnh đi vào sảnh thử vai, những người xung quanh Tống Như càng thêm lo lắng, không ngừng đi cà nhắc, còn có người đi vào nhà vệ sinh bốn năm lần.
Mà Tống Như ngồi ở vị trí của mình, biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Bỗng nhiên có người ở bên cạnh chủ động nói chuyện với cô, là một cô gái tóc ngắn mặc áo sơ mi trắng, nụ cười của cô ấy có thâm ý: “Cô cũng đến thử vai sao? Hình như không có chút khẩn trương nào!”
Tống Như nhìn cô ấy một chút: “Vẫn còn tốt.”
Cô không muốn nói chuyện lắm, luôn cảm thấy hình như đã từng gặp cô gái mà mình vừa đáp lời này, nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra.
Mà duyên phận của hai người cũng không dừng lại ở ngày hôm nay, đây cũng là điều mà ngày sau Tống Như chưa bao giờ nghĩ đến.
“Ô Mộng, đến cô rồi.”
Cô gái tóc ngắn nghe thấy giọng nói của quản lý, đáp lời, sau đó đứng dậy nói với Tống Như: “Có thể gặp mặt cô ở nơi này là vinh hạnh của tôi, Tống Như.”
Cô ta trực tiếp xé bỏ lớp ngụy trang của Tống Như.
Nhưng mà Tống Như cũng không bối rối, ánh mắt hai người giao nhau trong nháy mắt, đều cảm thấy đối phương là một người rất thú vị.
Sau đó Ô Mộng đi vào sảnh thử vai, lựa chọn cảnh phim đầu, nữ sĩ quan quân nhân trước trận đấu súng hạ lệnh rút lui, đồng thời xảy ra cãi vã với chiến hữu khăng khăng ở lại tác chiến, về sau, cô đánh chiến hữu ngất xỉu, cũng đưa người đi, một mình ở lại đối phó với quân địch.
Cảnh phim này vô cùng chú trọng lực bộc phát của diễn viên.
Đặc biệt không thể diễn sai lệch, nếu không toàn bộ hình tượng của nữ sĩ quan quân nhân sẽ bị sụp đổ.
Ô Mộng chọn cảnh phim này, cũng là muốn biểu hiện ra sở trường tốt nhất về động tác của mình, chỉ thấy cô hô to với chiến hữu: “Đây là mệnh lệnh! Anh nhất định phải đi!”
Ánh mắt, giọng điệu của cô ta đều đặt đúng chỗ!
Sau đó quay người lại, nhảy qua cái bàn, trực tiếp đánh ngất chiến hữu của mình, mang theo biểu lộ đau xót đỡ chiến hữu, sau đó hạ lệnh cho người khác đưa anh ta ra khỏi thành.
Sau khi nữ sĩ quan quân nhân này hạ mệnh lệnh như vậy, trong lòng cô đã chuẩn bị tốt tinh thần hi sinh.
Một khắc này, hốc mắt của cô ẩm ướt.
Nhưng vẫn có một loạt bi tráng chết cũng không hờn...
Ban giám khảo thấy được cảm xúc khi kết thúc của cô ta đặt rất đúng chỗ, thi nhau gật đầu, viết một câu lên giấy.
“Không tệ...”
“Tình cảm rất đúng chỗ, tên là Ô Mộng sao?”
“Quả nhiên là sinh viên giỏi tốt nghiệp học viện Hí Kịch, về mặt diễn xuất không có chỗ nào có thể bắt bẻ.”
“Không phải bởi vì trước đó quá kém, vì vậy người này mới lộ ra sự xuất sắc như vậy sao?”
“Cũng có thể, tiếp tục.”
Sau khi Ô Mộng thử vai xong, ban giám khải thương lượng một chút, đặt ảnh chụp và sơ yếu lý lịch của cô ta sang một bên, sau đó ra hiệu cho nhân viên công tác, tiếp tục thử vai.
Chỉ là, diễn viên sau Ô Mộng cũng không biểu hiện tốt cho lắm, ngược lại khiến suy nghĩ của ban giám khảo càng kiên định hơn, xem ra Ô Mộng kia chính là người tốt nhất hôm nay!
Lúc này, nhân viên công tác lấy ra sơ yếu lý lịch của diễn viên tiếp theo, không có ảnh chụp, chỉ có mấy tờ giấy.
Tên là Nhan Chân.
“Chưa từng nghe thấy, là thuộc công ty nào?”
“Trên sơ yếu lý lịch cũng không viết, có lẽ là sơ yếu lý lịch của người tiện tay đăng ký, người đến chưa? Đến thì gọi cô ấy vào đi, không đến, thì gọi người tiếp theo.”
Lúc này các ban giám khảo đã không còn tinh thần rồi, đối với loại sơ yếu lý lịch không có gì để xem này lại càng không ôm hi vọng gì.
Chỉ là, khi bọn họ uống nước nghỉ ngơi, có nhân viên công tác gọi một tiếng, tất cả thành viên ban giám khảo đều ngẩng đầu nhìn, ngay sau đó, bọn họ đều kinh ngạc.
Bởi vì sau khi nữ diễn viên vào sảnh thử vai thì cởi áo khoác xuống, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc một bộ trang phục bình thường đơn giản, mặc dù thoạt nhìn trung bình không có gì lạ, nhưng dáng đi của cô vô cùng có lực, cộng thêm thân hình nổi trội, khiến ban giám khảo lập tức tỉnh táo, bởi vì trên người cô, dường như bọn họ nhìn thấy được nữ sĩ quan quân nhân kia!
Cô khoát tay, nhân viên công tác liền tắt một nửa đèn đi.
Đây là bởi vì cảnh phim Tống Như chọn để thử vai là một cảnh phim vào ban đêm, vì để mô phỏng tình huống thời tiết lúc đó rõ ràng nhất, nên chỉ có thể làm như vậy, lúc này ánh mắt mọi người đều nhìn chăm chú lên người cô.
Mà cô đội mũ, tóc che kín gò má...
Đưa lưng về phía tất cả ban giám khảo, nói ra một tiếng: “Có thể rồi.”
Bàn tay đưa kịch bản về phía cô của hân viên công tác dừng lại: “Cô không cần kịch bản sao?”