Tống Như nhìn thấy sự mệt mỏi trong mắt Dương Gia Cửu, đau lòng ôm chặt anh.
“Em nhìn anh lao lực như vậy, thật sự rất muốn giúp anh làm việc gì đó? Bây giờ việc thu mua Long Đằng gần kết thúc rồi, danh sách diễn viên (Hồi ức vỡ vụn) cũng đã chốt rồi, vậy anh có thể nghỉ ngơi một vài ngày rồi không”?
“Cũng không có đơn giản như vậy, thật ra cao cấp của Đại Thiên đều rất không coi trọng bộ phim (Hồi ức vỡ vụn) này, bởi vì phim thương nghiệp chủ yếu hiện nay khá, bộ phim này càng hướng đến tình tiết của phim, có thể rất không phù hợp thị hiếu của nhiều công chúng”.
Niên đại bây giờ, rất ít người bỏ tiền đi xem phim loại cảm xúc như này.
Điểm này, Tống Như cũng đang suy nghĩ, Đại Thiên dù sao cũng là một công ty, các đổng sự cần nhìn thấy có kế hoạch báo cáo.
“Gia Cửu, bộ phim này nhất định sẽ rất hot”! Tống Như ngẩng đầu, cực kì kiên định nói: “Anh làm việc rất có tính sách lược, mặc dù từ con số người xem, có thể đại đa số công chúng không thích đề tài như này, nhưng chỉ cần tuyên truyền tốt, khiến mọi người truyền tai nhau, có thể câu chuyện phim khá đặc biệt ngược lại cũng có thể trở thành một con ngựa đen”.
“Em đoán, anh bởi vì lưỡng lự như vậy, có phải vì biên kịch bộ phim này là anh không”?
Ánh mắt của Dương Gia Cửu lay động tình cảm.....
Tống Như tiếp tục nói: “Thật ra em vừa nhìn thấy kịch bản này đã bị thu hút rồi, là anh dùng câu chuyện này thuyết phục Berbie, làm cảm động em, shellyneo cũng đối với nó rất thú vị, đây chẳng lẽ không thể chứng minh nó là một bộ phim hay sao”?
“Mặc dù em không biết anh đối với bộ phim nàu gửi gắm tình cảm ra sao....”
Dương Gia Cửu không ngờ việc này bị Tống Như nhìn thấu, anh cũng không có ý giấu giếm, chỉ là....anh gật đầu, cầm lấy kịch bản, đây là anh khởi nghiệp trước khi tiếp nhận tổng tài Đại Thiên”.
Tống Như bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cũng là nói, so với buôn bán, Dương Gia Cửu càng muốn làm tác giả biên kịch.
“Nhất định sẽ bán đắt nhất phòng vé! Trên mặt tình tiết đã rất hoàn mĩ rồi, tuyển chọn diễn viên đã cần tốn tâm tư “.
“Anh muốn bố của nam chính còn cần đắn đo một chút”.
Giống như lúc trước, hai người bọn họ trên vấn đề phim ảnh có thể nói rất lâu.
Lúc này Tống Như cũng quan sát thấy, lúc Dương Gia Cửu đang đề cập về kịch bản, cả người cực thoải mái.
Thì ra, giấu dưới vẻ bề ngoài thâm trầm bình tĩnh là một tâm hồn nhiệt huyết như vậy, anh nói đến đồ anh yêu thích, cũng có thể giống thiếu niên mười mấy tuổi hưng phấn vậy.
Việc này anh cũng chưa kịp để hoàn thành mơ ước, Tống Như muốn cùng anh hoàn thành!
......
Mộ Vũ Hinh sau yến tiệc luôn hỏi bố cô, muốn đi đến nhà Tống gia hỏi rõ chuyện năm đó, bố Mộ cực kì yêu thương đứa con gái này, cho nên liền đồng ý, nhưng mà so với Tống gia, địa vị Mộ gia kém gần một nửa, cho nên sau khi xe lái vào cửa nhà Tống gia, bố Mộ liên tục dặn dò con gái, nhất định không được nói linh tinh, từng cử động phải lộ ra khí chất danh môn khuê nữ.
Mộ Vũ Hinh liên tục gấp gáp, khi cô cùng bố Mộ bước vào trang viên Phúc Lệ Đường Hoàng, cũng bị khí thế Tống Như làm chấn động rồi.
Chỉ là bọn họ lúc đến Tống gia, trong phòng khách chỉ có một mình Nhan Nhu.
Mộ Vũ Hinh ở bên cạnh quan sát Nhan Nhu, không thể không nói cô ấy cùng với vẻ ngoài Tống Như có sáu phần tương tự, dáng vẻ ngồi yên càng giống hơn, không hổ là chị em.
“Chị tiểu Nhu, thật ra em hôm nay đến là muốn hỏi một người, chị biết Tống Như không? Đó là nữ diễn viên của giới showbiz, em vài hôm trước trong buổi yến tiệc có gặp cô ấy”.
“Việc của cô ấy tôi cũng không rõ, cô ấy đã bị đuổi ra khỏi Tống gia rồi”. Nhan Nhu trực tiếp trả lời.
“Vậy sao? Vậy chị bây giờ.....”
Không đợi Mộ Vũ Hinh hỏi xong, ánh mắt của Nhan Nhu đột nhiên trở nên mãnh liệt, cô duy trì tư thái cao nhã, hỏi ngược lại Mộ Vũ Hinh: “Vì sao cô đối với cô ấy cảm thấy thú vị vậy? Theo tôi biết, Mộ thị tập đoàn không có can thiệp đầu tư giới diễn viên”.
Nụ cười Mộ Vũ Hinh trở nên ngượng ngùng, cô ho một tiếng, giải thích nói: “Em chỉ là nhất thời tò mò, cảm thấy cô ấy rõ ràng có cuộc sống áo lụa ngọc ngà, lại cứ khăng khăng muốn làm một diễn viên....đây không phải bôi đen cho Tống gia sao”?
“Vậy cũng là chuyện của Tống gia, không cần cô phí sức”. Nhan Nhu có chút không vui nhìn Mộ Vũ Hinh: “Tống Như là một người có chừng mực, nên làm không nên làm cô ấy rất rõ ràng”.
Mộ Vũ Hinh lúc này mới nhận ra rằng, thì ra người của Tống gia không dễ chọc vào, vậy là hạ thấp tư thế nói: “Được, về sau em sẽ không hỏi nữa, em chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi”.
Nhan Nhu không có nói nhiều, tiếp tục lật tạp chí xem trên tay.
Ở Tống gia, rất ít người nhắc đến tên Tống Như, dù sao cũng chỉ là một đoạn bí mật không vui mà thôi.
Một người mẹ là con gái của tiểu tam, cho dù là con gái đầu đường của đại tiểu thư Tống gia thì sao chứ? Nhưng mà, tống Như quả thật so với mẹ cô cần hiểu chừng mực, cho nên nhiều năm như vậy, Tống gia cũng đối với sự tồn tại của cô mắt nhắm mắt mở.
Mộ Vũ Hinh căn bản hỏi không ra bất kì tin tức có ích nào, điều duy nhất chắc chắn là Tống Như là thiên kim tiểu thư Tống gia, chỉ là sớm bị Tống gia đuổi ra ngoài, mà người Tống gia đều không muốn nhắc đến việc liên quan đến cô.
Sau khi bố con Mộ gia rời khỏi, Tống lão gia cầm gậy bước ra ngoài: “Tiểu Nhu, vừa đến là người Mộ gia”?
“Đúng vậy, ông”. Nhan Nhu đi qua đó: “Đó là đến hỏi thăm một chút”.
Cô không muốn trước mặt lão gia nhắc đến Tống Như, cho nên cũng cười cười không nói nhiều.
Chỉ là Tống lão gia trong lòng đã có tính toán, ánh mắt ông nghiêm nghị từ trên mặt Nhan Nhu quét nhanh, lại không có quở mắng cháu gái, mà là ho một tiếng, nghiêm khắc nói: “Ông xem qua tin mới, nghe nói cô ta trong buổi yến tiệc sỉ nhục Tống Như, nói cô ấy là diễn viên hạ tiện...”
Động tác của Nhan Nhu dừng lại một chút, nói không ra lời....
“Ông biết các cháu đang nghĩ cái gì, nhưng mà ông vẫn chưa già hồ đồ đến mức đó! Năm đó bố của các cháu là người sai, không phải Tống Như, đứa trẻ đó quả thật khiến ông thất vọng, nhưng cô ấy đều là cháu của ta”!
Lời của Tống lão gia vô cùng trọng lượng.
Trong lòng Nhan Nhu lộp bộp một chút, cùng Tống Như lớn lên cô so với những người khác càng rõ ràng, đứa trẻ đó ở Tống gia đã nhận được nhiều sự cưng chiều của lão gia, rõ ràng đều là cháu gái Tống gia, một đứa con gái của tiểu tam lại so vưới cô nhận được nhiều hơn....
Nếu Tống Như không có bị đuổi ra Tống gia, sẽ là tình cảnh như thế nào?
Lúc này Tống lão gia nói như vậy, là có tính toán gì?
......
Tống Như không nghĩ đến Mộ Vũ Hinh sẽ đến Tống gia thăm dò, cũng không nghĩ đến Tống gia đã bởi vì cô mà nổi lên trận phong ba.
Cô một lòng đều đặt vào công việc, đây là Gia Cửu vì cô mà tranh thủ cơ hội tốt, đương nhiên vào tận lực cố gắng nắm thật chắc.
Chỉ là trước ngày xuất phát, chị Hy đột nhiên xin nghỉ phép, ở lại trong nước.
“Chị muốn ở lại bên Trần Viễn thêm mấy ngày, em cũng biết trận trước anh ấy luôn cùng Dương boss bôn ba, không có thời gian nghỉ ngơi “.