Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 189: Ngoài tôi ra




"Anh vốn là một kẻ điên. Khi anh làm việc rất nhanh nhẹn nhưng đồng thời chặn kín con đường lui của mình!"

Trương Vân cuối cùng cũng hiểu vì sao cô ta luôn bị Tống Như đè ép. Vì cấp dưới của cô ta từ trước đến này không hiểu thế nào là đúng mực!

Việc này cho dù xét thế nào thì đều do Ngụy Lãng tự mình gây ra. Anh ta tưởng rằng anh ta có thể kiểm soát hướng đi của câu chuyện một cách hoàn mỹ. Nhưng mà...

Trương Vân cuối cùng sau bao lần hãm hại Tống Như cũng nảy sinh sự do dự và ăn năn hối hận.

Đó nhưng là tội danh giết người!

Nếu như bị tạt cho gáo nước bẩn này thì không biết bao giờ mới rửa sạch.

Bình luận trên mạng đang không ngừng đổi mới.

"Bạn thân của Bùi Hiển Hiển đã đăng bài nói khi bọn cô đi tìm Tống Như thì Tống Như trực tiếp muốn bọn cô đi chết."

"Đừng nói nữa. Cẩn thận rước họa vào thân!"

"Tôi cảm thấy chắc chắn do sau khi Bùi Lạc Phong chân đạp hai thuyền thì Tống Như mới thay đổi ý định, muốn báo thù người nhà họ Bùi!"

"Người phải chết nên là Tống Như mới đúng!"

"Đúng, cô ta không xứng đáng được sống."

Những người này hoàn toàn không ý thức được phỏng đoán và bình luận tùy tiện sẽ tạo thành ảnh hưởng xấu với Tống Như. Từ khi bắt đầu là Tống Như suýt chút nữa khiến Bùi Hiển Hiển xảy ra chuyện, trở thành Tống Như cố ý muốn trả thù và hại chết Bùi Hiển Hiển.

Hơn nữa những người từng là fan của Tống Như gia nhập vào đám antifan bạo lộ ra ngày về nước và chuyến bay của Tống Như. Nói rằng muốn để Tống Như sám hối ở sân bay.

Tất cả mọi người đều đang đợi chuyện cười của Tống Như, muốn nhìn cô như thế nào thừa nhận những phong ba sắp xảy ra.

Dưới sự sắp xếp của Dương Gia Cửu, Tống Như quay về nước sớm một ngày. Cô trực tiếp tránh khỏi tất cả phóng viên và giới truyền thông mà trực tiếp quay về biệt thự của hai người.

Dương Gia Cửu sớm đã ở nhà đợi Tống Như. Lúc cô vừa vào cửa thì cho cô một cái ôm.

Cho dù xảy ra chuyện gì, cho dù tất cả xó xỉnh của thế giới này thì ngôi nhà này mãi mãi là nơi tránh mưa tránh gió của Tống Như. Mà cái ôm của anh mãi mãi rộng mở vì cô.

Tống Như vừa cảm động vừa cảm khái mà ôm anh. Lúc ngẩng đầu, đôi mắt đã ngấn lệ.

"Gia Cửu..."

Cô không phải sợ hãi mà là cảm động.

Vào lúc này, cô sẽ kiên cường đối mặt với chỉ trích của tất cả mọi người. Vì cô biết sẽ có người lúc nào cũng ủng hộ cô, tin tưởng cô. Người đó chính là Dương Gia Cửu.

Tay của Dương Gia Cửu nhẹ nhàng vỗ lưng của Tống Như: "Anh ở đây. Cho dù thế nào thì anh vẫn ở bên em."

"Em biết anh vì không muốn để em phân tâm nên luôn giấu em chuyện của Bùi Hiển Hiển. Gia Cửu, khổ cho anh rồi." Mặc dù mỗi lần Tống Như đều không muốn Dương Gia Cửu mệt mỏi vì cô, nhưng cô lại luôn cảm nhận được sự trả giá thầm lặng của người đàn ông này.

"Đồng ý?"

"Em... em đồng ý."

Hai người bọn họ nhìn nhau. Vào lúc này, Đại Thiên thực sự là sự lựa chọn tốt nhất.

Cô không có lý do gì mà lại tiếp tục từ chối lời đề nghị của Dương Gia Cửu.

"Anh sẽ cho em cơ hội công bằng nhất." Dương Gia Cửu sờ mái tóc dài của cô nhẹ nhàng nói.

"Em chính là lo lắng, có một ngày những người khác của Đại Thiên sẽ cảm thấy bất công, ảnh hưởng đến địa vị ổn định nhiều năm của anh."

"Em xứng đáng. Tất cả những gì em có bây giờ đều do em tự mình giành lấy. Anh cũng không chiếu cố đặc biệt với em."

Tống Như vì lời nói này của anh, nở một nủ cười dịu dàng: "Vậy nếu như em và nghệ sỹ khác xảy ra tranh chấp, anh vẫn đứng về phía em chứ?"

Dương Gia Cửu híp mắt, trầm tư vài giấy: "Công ty rất công bằng với mỗi một nghệ sỹ. Chuyện như vậy rất ít xảy ra."

Hơn nữa trên cơ sở công ty đối xử với mỗi người, Đại Thiên càng chú trọng nghệ sỹ tự mình lập kế hoạch. Mỗi người đều có cơ hội tranh tài nguyên, nhưng tài nguyên thuộc về người mạnh nhất. Vì vậy kẻ thù lớn nhất của nghệ sỹ không phải người khác mà chính là bản thân họ.

"Tuy nhiên em vẫn còn thiểu một người quản lý."

"Em có ai để chọn không?" Dương Gia Cửu hỏi.

Tống Như suy nghĩ một lúc, lắc lắc đầu. Cô biết phương hướng phát triển và địa vị bây giờ của cô đủ tư cách tiến vào Đại Thiên. Nhưng cô không có tư cách chọn ba chọn bốn với người quản lý. Ở Đại Thiên vẫn có người có thực lực hơn cô.

Dương Gia Cửu dịu dàng hôn trán cô, nắm tay cô nói: "Chuyện đầu tiên mà em cần làm bây giờ là nghỉ ngơi, dùng trạng thái ổn định nhất để đối mặt với công việc sau này."

Tống Như mỉm cười đồng ý.

Cô không sợ bất kỳ gió táp mưa sa. Chỉ cần nắm tay anh thì cho dù hoàn cảnh khó khăn hơn thì cô tin tưởng mình cũng có thể vượt qua.

"Anh sẽ nói với chị Hy, lấy danh nghĩa của em chính thức đề xuất hủy bỏ hợp đồng với Oatlets."

"Được, em đều nghe anh."

Lúc Dương Gia Cửu xoay người thì Tống Như lại kéo tay áo của anh: "Gia Cửu, em về trước một ngày cùng vì muốn gặp Hiển Hiển."

"Anh hiểu. Anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, em cứ nghỉ ngơi trước. Đợi khi em tỉnh dậy thì anh sẽ phái người đưa em qua đó." Anh vĩnh viễn sẽ đứng ở vị trí của cô mà suy nghĩ thay cô.

Đây là điểm khiến Tống Như cảm thấy ấm áp.

Cô xoay người tiến vào phòng ngủ quen thuộc, không bao lâu thì đã ngủ say rồi. Mấy ngày này cô công tác ở nước ngoài, cường độ công việc quá lớn. Coi như cô nhìn thấy toàn bộ tính huống phát triển của câu truyện thì cũng không có thời gian để đàu lòng. Công kích của bạn mạng và anh hùng bàn phím quả thực rất ghê tởm, nhưng những người này không dám để lộ dù chỉ là tên tuổi. Nếu vì lời nói của bọn họ mà cam chịu thì sức chịu đựng của Tống Như cũng quá kém rồi.

Chỉ có thể giữ sức lực, vào lúc thích hợp nhất cho một cú phản kích mạnh, như vậy mới là cách giải quyết tốt nhất của chuyện này.

Nhìn Tống Như ngủ say, Dương Gia Cửu gọi điện cho Trần Viễn: "Tim luật sự giỏi nhất trong nghề, lấy danh nghĩa của Tống Như đề xuất hủy bỏ hợp đồng với Oatlets. Sau đó, để tổng thanh tra nghệ sỹ Đại Thiên Rick tuyên bố Tống Như chính thức gia nhập Đại Thiên."

"Trực tiếp tuyên bố sao? Vậy những lời đồn đang lưu truyền..." Trần Viễn một bên lái xe một bên hỏi.

"Chỉ có công bố mới có thể giải quyết nhanh chóng chuyện này. Sau khi tuyên bố thì để Rick dẫn chủ quản của bộ phận pháp lý và bộ phận quan hệ xã hội cùng nhau tổ chức buổi họp báo, thanh minh chuyện này."

"Còn nữa, tìm vài bên truyền thông tạo nhiều hiệu quả nhất trong đó. Tôi muốn để bọn họ biết, hậu quả của việc bịa đặt bừa là thứ mà bọn họ không thể chịu đựng được."

Trần Viễn hiểu phong cách làm việc của Dương Gia Cửu. Đợi đến khi Ngụy Lãng phản ứng lại thì sợ sẽ tức điên lên. Ván cờ lớn như vậy mà anh ta bày ra lại có kết quả đẩy Tống Như về phía Đại Thiên với địa vị cao hơn.

"Vậy người quản lý của phu nhân thì sắp xếp như thế nào?"

Chuyện liên quan đến Tống Như, Trần Viễn muốn hỏi rõ ràng chi tiết, tránh Tổng Giám đốc của bọn họ không hài lòng.

Dương Gia Cửu trầm mặc hai giây rồi khẽ nói: "Tôi."

Trần Viễn nắm chặt tay lái, đây không phải là chuyện nhỏ! Sự kinh ngạc hiện rõ trên mặt anh ta.

Dương Gia Cửu thản nhiên lật tờ báo trong tay: "Ngoài tôi ra, những người khác tôi đều không yên tâm. Tạm thời bảo mật không thể nói cho Tống Như."