Ảnh Hậu Của Chàng Tổng

Chương 180: Cuộc sống không cách nào khống chế




“Về mặt đạo diễn và biên kịch anh ta đều rất có thiên phú, tôi tin rằng anh ta sẽ đạt được thành tựu trong giới điện ảnh!”

“Còn công ty này của cô, không đủ tư cách.”

Đây chính là đường lui của Tiêu Dịch Trạch, Tống Như không cần lo lắng cho anh ta nữa rồi.

“Người kia… không phải là đạo diễn Triệu Lang Tiên chứ!” Có phóng viên nhìn thấy bóng lưng của người đàn ông trung niên ngạc nhiên hô lên.

“Ông trời ơi, không ngờ Tiêu Dịch Trạch không làm được người đại diện, lại có thể trực tiếp tiến quân vào giới đạo diễn rồi!”

“Lần này Oatlets xấu mặt giấu đến tận công ty rồi, Trương Vân còn tưởng rằng Tiêu Dịch Trạch rời khỏi Oatlets đó là một con đường chết… Kết quả, người ta có đạo diễn Triệu Lang Tiên làm thầy, sau này sự nghiệp huy hoàng khắp chốn…”

“Biến hóa này quá nhanh, căn bản không phản ứng kịp.”

“Lối thoát của Tống Như sau này nhất định còn tốt hơn Oatlets!”



Văn phòng tổng giám đốc Đại Hoa.

Dương Gia Cửu nhìn tin tức ở trên trang web, nhìn thấy biểu hiện lạnh nhạt của Tống Như… không nhịn được lộ ra nụ cười cưng chiều.

Đám fan hâm mộ của Tống Như đang không ngừng bình luận trên trang web và tieba, kêu gọi Oatlets buông tha cho Tống Như, hi vọng Tống Như nhanh chóng tìm công ty khác, rời xa loại công ty rác rưởi Oatlets này.

Nhưng mà… Tống Như không nghĩ như vậy.

Lúc này vừa vặn là cơ hội tốt để tiếp tục hợp tác, vì mọi động tác của Oatlets và Trương Vân sẽ bị truyền thông và ngoại giới nhìn chăm chú, căn bản không có cơ hội cản trở cô.

Dương Gia Cửu cũng hiểu rõ ý này, mà coi như bây giờ Tống Như không rời khỏi Oatlets cũng không có nghĩa là cô không suy nghĩ chút nào đến con đường sau này.

Đến phóng viên cũng nhìn ra được, sau này Tống Như sẽ tìm được công ty tốt hơn Oatlets.

Mà anh đã sớm có dự định.

Dương Gia Cửu cũng vui mừng thay cho Tiêu Dịch Trạch, tiến quân vào giới đạo diễn có lẽ sẽ thích hợp với anh ta, hoàn cảnh mới, khởi đầu mới… Nói không chừng sau này có cơ hội có thể hợp tác với vị Tiêu đạo diễn này.

Hơn nữa, việc giúp Tống Như sắp xếp hợp tác lại rơi xuống đầu anh, Tống Như sợ anh vất vả, nhưng anh coi như có niềm vui trong sự mệt mỏi.

Đại sảnh của công ty diễn viên Oatlets đã sớm hỗn loạn tưng bừng.

Ngụy Lãng ở dưới bục nhìn chằm chằm vào Tiêu Dịch Trạch và Tống Như, nhìn thấy họ được vệ sĩ và đám phóng viên vây quanh rời đi, trong mắt tràn đầy hận thù… Bọn họ đã hoàn toàn giẫm Trương Vân dưới lòng bàn chân.

Cái giẫm này cũng khiến Trương Vân rơi vào vực sâu.

Nhưng cửa của Oatlets có thể đi ra dễ dàng như vậy sao?

Một mình Trương Vân không cách nào lo liệu cục diện lớn như vậy, hắn mới là người có lòng dạ thâm sâu nhất của Oatlets.

Đi ra cửa Oatlets, Tiêu Dịch Trạch vô cùng thả lỏng: “Tống Như, trong khoảng thời gian làm người đại diện của cô, tôi thật sự rất vui vẻ, nhưng mà sau này không thể tiếp tục giúp cô nữa rồi, tôi ở nơi xa luôn luôn ủng hộ cô.”

Tiêu Dịch Trạch vươn tay trên mặt tràn đầy nụ cười.

Tống Như rủ mắt cười một tiếng, bắt tay anh ta, giọng nói nhẹ nhàng lại tràn đầy ấm áp: “Anh là người đại diện xuất sắc nhất tôi từng gặp, nếu như không phải Trương Vân hung hăng thái quá, tôi sẽ không để anh đi.”

Một câu của Tống Như khơi gợi sự không cam lòng trong đáy lòng Tiêu Dịch Trạch, có chút mất mát nói: “Tôi cũng cho rằng, tôi sẽ cùng cô đi đến vị trí siêu sao quốc tế… Tuy nhiên muốn làm người đại diện của cô cũng không chỉ một mình tôi, vị kia trong nhà cô đã sớm đợi không nổi rồi.”

“Anh ấy…” Nụ cười của Tống Như đặc biệt dịu dàng.

“Nếu có phiền phức gì có thể liên lạc với tôi, tôi cũng sẽ tiếp tục dõi theo cô.” Tiêu Dịch Trạch lên xe nói.

“Tôi biết, Tiêu đạo diễn.” Tống Như đã nhìn quen cảnh tượng chia ly, lúc này cô mang theo tất cả chúc phúc của mình đưa mắt nhìn đối phương.

“Hôm nay cô không chính thức tuyên bố rời đi, Trương Vân nhất định sẽ tìm đến cô, nhưng mà… Cô cẩn thận Ngụy Lãng cùng với Chúc Thanh Hà, so với Trương Vân, người này còn đáng sợ hơn.”

Tống Như khẽ gật đầu, cô không tự phụ như Trương Vân, mỗi người đều có thể là kẻ địch, cô sẽ cẩn thận chú ý những tình huống này.

Mà ở sau lưng cô còn một Dương Gia Cửu lúc nào cũng đang bảo vệ cô.

“Đi nhanh đi, có cơ hội sẽ gặp lại.”

Tiêu Dịch Trạch mỉm cười vẫy tay với Tống Như và chị Hy, đóng cửa xe lại.

Thật ra Tiêu Dịch Trạch đã sớm nghĩ đến, cho dù anh không vì những chuyện này mà rời khỏi Oatlets, cũng sẽ không luôn luôn ở cạnh Tống Như làm người đại diện, vì có một người càng muốn đi cùng với Tống Như đến vị trí kia hơn so với anh ta.

Tống Như cũng tuyệt đối đáng giá để người kia ra tay.

“Chúng ta cũng nên đi thôi, thời gian máy bay cất cánh sắp đến rồi.” Chị Hy nhỏ giọng nhắc nhở, Paris bên kia còn rất nhiều việc cần làm, không thể kéo dài nữa, mà thân thể Tống Như cũng không chịu đựng nổi.

“Em muốn đi thăm anh ấy.”

Chị Hy hiểu rõ ý tứ của Tống Như: “Được, lên xe đi, chị sẽ đi nhanh một chút.”

Tống Như cười gật đầu, cô nhớ anh, mặc dù chỉ có thể gặp một lát, cô cũng muốn nhìn thấy anh một lần.

Trên đường đi, trong đài phát thanh đều phát tin tức từ đại sảnh công ty diễn viên Oatlets, lần này Trương Vân thật sự không cách nào xoay người, những bình luận này đủ ép khiến cô ta không thở được.

“Hôm nay thật sự quá sung sướng! Trước kia Trương Vân làm nhiều việc xấu như vậy, cuối cùng cũng phải nếm đau khổ.”

Tống Như nhìn quang cảng đường phố bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi của Trương Vân, trên mặt cô lộ ra nụ cười khinh bỉ.

Loại người như Trương Vân này trước nay đều không chịu nhận thua, cô ta cho rằng cô ta có thể khống chế vận mệnh của tất cả mọi người sao.

“Trương Vân đi đâu rồi?”

“Ha ha, nói đến cái này thì càng sướng, sau khi chúng ta rời đi, phóng viên chặn Trương Vân lại, nhiều người như vậy chen tới chen lui, không biết Trương Vân bị phóng viên nào đụng phải, đầu bị đập trúng, được đưa đến bệnh viện rồi.

“Chị còn tức giận không?”

Tống Như đột nhiên hỏi một câu như vậy, chị Hy sửng sốt một chút lập tức phản ứng lại, Tống Như đang trút giận cho cô, lúc trước Hà Văn bắt cô quỳ xuống…

“Chị đã sớm không còn tức giận, bọn họ không đáng để tôi lãng phí thời gian!”

Tống Như nghe thấy lời chị Hy thì ừ một tiếng, tính cách của chị Hy luôn luôn như vậy, chỉ cần chị ấy cảm thấy chuyện này cho thể cho qua, Tống Như cũng yên tâm.

Đúng lúc này, trong kết nối với thính giả của radio bỗng nhiên phát ra tiếng kêu gào của một cô bé.

“Dẫn chương trình, ngươi có thể liên lạc với Tống Như không, tôi có việc gấp muốn tìm cô ấy! Rất gấp!”

Dẫn chương trình rằng cô ta là fan hâm mộ của Tống Như, vì thần tượng nên mới nói như vậy, vì vậy dịu dàng trả lời: “Ngại quá, tiết mục của chúng tôi không mời Tống Như.”

“Nhưng mà… thật sự tôi rất gấp, cô ấy đã đồng ý rồi… cô ấy sẽ gặp tôi!”

Dẫn chương trình cho rằng fan hâm mộ này đến gây sự, trực tiếp dập máy, sau đó phát một ca khúc rồi tiếp tục phát sóng tiết mục.

Mặc dù Tống Như nghe thấy nhưng cũng không đặt chuyện này ở trong lòng, có fan hâm mộ thật sự thích cô, nhưng cũng có… cô không cách nào phân biệt thật giả, cũng không có khả năng quan tâm đến cảm nhận của tất cả fan hâm mộ.

Chờ đến khi lái xe đến dưới lầu Đại Hoa, chị Hy ho khan một tiếng: “Tôi không đi nổi nữa.”

Tống Như phì cười một tiếng: “Sợ nhìn thấy Trần Viễn sẽ xấu hổ sao?”

“… Không phải đâu!” Sắc mặt của chị Hy hơi ửng hồng.

“Nhưng mà lần trước khi chúng ta ra nước ngoài, người ta đặc biệt đi lấy hộ chiếu, chị cũng chưa cảm hơn anh ta đâu?” Tống Như nói một câu như vậy liền đi về phía thang máy.

Chị Hy a một tiếng, ủ rũ đi theo Tống Như.

Nhìn thấy các cô đi ra khỏi thang máy, Trần Viễn hơi kinh ngạc: “Mợ chủ, cô vẫn chưa đến sân bay sao?”