Sau khi Trương Vân bị dập máy liền trầm mặc mấy phút.
Cô ta không nghĩ tới Tống Như lại dám ngông cuồng như vậy! Dám cúp điện thoại của cô ta, còn dám dùng loại thái độ này đối xử với cô ta!
Cô ta lại liên lạc cho Tiêu Dịch Trạch, nhưng Tiêu Dịch Trạch nghe xong đầu đuôi câu chuyện, lại đưa ra một câu trả lời bất đắc dĩ: "Tổng giám đốc Trương, tôi đã sắp kín lịch cho Tống Như tạm thời không còn chỗ trống nữa, chỉ sợ... Không có cách nào nhận làm người đại diện kia nữa."
Không có cách nào nhận?
Trương Vân ném điện thoại bịch một cái.
Sao cô ta có thể nghĩ đến sẽ có một ngày như vậy! Cô ta đã tính toán kỹ tất cả, không ngờ tới chuyện này lại bởi vì quảng cáo của WM được phát ra mà nảy sinh thay đổi lớn.
Cô ta không chỉ bị tổn thất một số tiền phí bồi thường vi phạm hợp đồng lớn, mà còn bởi vì Tống Như, trở thành trò cười trong giới.
Nghĩ đến đây, cô ta biết không thể đợi thêm nữa.
Từ lần trước trò chuyện cùng với Ngụy Lãng, cô ta quyết định chọn đi con đường nhanh gọn nhất, khống chế chị Hy!
"Ngụy Lãng, tôi muốn bắt người thân của chị Hy làm con tin bất kể là dùng thủ đoạn gì, anh giúp tôi làm tốt chuyện này, xong xuôi tôi sẽ cho anh một khoản thù lao thỏa đáng."
Để khống chế Tống Như, cô ta phải dùng những thủ đoạn bẩn thỉu kia.
Ánh mắt Ngụy Lãng hơi trầm xuống: "Được, tôi sẽ đem chuyện này xử lý không để lọt một giọt nước, cô cũng phải nhớ kỹ hứa hẹn hôm nay của cô."
Trong nhà chị Hy cũng không còn người nào, nhưng em trai thân thiết nhất với cô ấy thì vẫn còn ở đó.
Là tự Trương Vân khiến mình biến thành ma quỷ, không ai cô thể giúp được cô ta, ở trong mắt Trương Vân, nếu như Tống Như không đối nghịch với cô ta, nhất định tiền đồ sẽ không có giới hạn, kết quả hôm nay đều là do cô ta gieo gió gặt bão.
Cái gì Tống Như cũng không muốn làm, sao có thể có chỗ đứng trong giới giải trí!
...
Sau khi xác định tham gia chương trình phỏng vấn, Tống Như lại đi tham gia mấy cuộc phỏng vấn khác nữa, bận đến tối mịt mới có thời gian của mình.
"BOSS lớn đã tới đón cô, xe ở ngay bên ngoài." Chị Hy đưa mắt liếc Tiêu Dịch Trạch một cái: "Em trai tôi được nghỉ tới tìm tôi, tôi đi trước đây."
Tiêu Dịch Trạch cũng biết điều nói có việc phải đi trước.
Từ khi Trương Vân vô tình nhắc lại chuyện của Trác Ngọc, anh ta đã đi điều tra nguyên nhân thật sự cái chết của cô ấy năm đó.
Một mình Tống Như đi ra bãi đỗ xe, nhìn thấy Dương Gia Cửu tự mình lái xe tới đón cô.
"Người đẹp, đi đâu vậy? Anh có thể tiện đường cho em đi nhờ một đoạn."
"Đi đến trái tim của anh." Tống Như nói xong bước lên xe.
Dương Gia Cửu cong môi cười một tiếng: "Hôm nay dẫn em đi đến một nơi đặc biệt."
Sau nửa giờ, xe dừng lại ở một trang viên vùng ngoại ô cách xa thành phố, đây là một khách sạn tư nhân, đầu bếp chính đến từ Italy, mỗi tối chỉ làm mười bàn ăn, hơn nữa còn không phải là nơi mà người bình thường có thể đặt trước được.
Ở trong trang viên trồng đầy các loại hoa tươi vô cùng lãng mạn.
Tống Như bị cảnh sắc trước mắt làm cho chấn động: "Gia Cửu, nơi này thật đẹp..."
Dương Gia Cửu đưa tay khoác vai của cô, dẫn theo cô cùng nhau đi vào khách sạn.
Một nhân viên phục vụ trong phòng khách nhìn thấy bọn họ liền tiến đến rồi bất chợt căng thẳng cúi đầu, anh ta không muốn mặt gặp Tống Như, càng không muốn bị cô nhận ra.
Nhưng bởi vì quá quen thuộc, trong nháy mắt Tống Như đã nhận ra anh ta.
"Sao vậy?" Cảm giác được cô gái trong lòng có phản ứng khác, Dương Gia Cửu thuận theo tầm mắt của cô nhìn qua.
"Là Bùi Lạc Phong." Trong lòng Tống Như không có chút gợn sóng nào, đã từng thề non hẹn biển giờ chỉ còn là một hạt bụi trong trí nhớ của cô, cô chưa từng hối hận về nhưng việc điên cuồng mà mình đã từng làm, nhờ đó mà cô có thể biết rõ hiện thực.
Người kia, không phải là định mệnh của cô.
"Thật sao?" Dường như Dương Gia Cửu có hơi không vui, ôm chặt cô hơn một chút.
Cảm nhận được người đàn ông này đang ghen tuông, Tống Như nhếch cánh môi mỉm cười nói: "Chẳng qua là em cảm thấy anh ta phiêu bạt đến tình cảnh như thế này nên hơi khó chấp nhận."
Khó được nhìn thấy dáng vẻ ghen tuông của Dương Gia Cửu.
Hai người cùng nhau đi vào thang máy, Tống Như đứng ở trước mặt anh, nghiêm túc nói: "Em thề, trong tim em chỉ có một mình Dương Gia Cửu, đời này kiếp này, đến chết cũng không thay đổi."
Con ngươi đen nhánh của người đàn ông hơi co lại.
"Em đấy..."
Anh bất lực không có cách nào, cưng chiều nắm lấy cằm của cô, thâm tình hôn lên.
...
Chị Hy ở sân bay đợi rất lâu cũng không hề thấy em trai cô.
Nhìn điện thoại một chút, có một tin nhắn được gửi đến từ số lạ: "Em trai cô đang ở trong tay chúng tôi, nếu muốn gặp nó thì đi tới bãi đỗ xe khu C."
Chị Hy hoảng hốt, vội vàng chạy tới hướng bên kia.
"Lên xe." Ngụy Lãng đã sớm chờ sẵn.
"Là anh? Anh nhốt em trai tôi ở đâu!" Chị Hy kích động kêu lên: "Nơi này có rất nhiều bảo vệ, anh..."
"Nếu như tôi là cô thì sẽ không kêu to như thế, cô không sợ em trai cô phải chịu đau khổ thì cứ việc kêu lên cho cho người khác đi tới."
Chị Hy bị mấy câu nói đó của Ngụy Lãng hù dọa, không dám nhiều lời, ngồi vào trong xe.
Đến khi chiếc xe dừng ở cửa nhà Trương Vân, chị Hy lập tức hiểu rõ mọi chuyện, cô khinh thường trừng mắt nhìn Ngụy Lãng: "Trương Vân vẫn luôn lợi dụng các anh, nhưng anh vẫn có thể trung thành làm việc cho cô ta như thế, tôi thực sự rất là khâm phục anh."
Ngụy Lãng cười lạnh: "Đi vào đi, xem lát nữa cô còn có thể thoải mái như vậy hay không."
Chị Hy cắn môi, đi theo Ngụy Lãng vào trong nhà Trương Vân.
Em trai cô năm nay học lớp mười một, nó luôn rất thích giới văn nghệ sĩ, cũng biết chị Hy đang làm trợ lý cho nghệ sĩ nên thường xuyên tò mò về chuyện của công ty quản lý, Trương Vân đã sớm điều tra rõ điểm này.
Lấy việc tuyển chọn người mới để dụ dỗ Tiểu Kiệt em trai chị Hy.
"Chị! Chị đã đến!" Tiểu Kiệt vừa thấy Chị Hy liền vui vẻ đi tới: "Bà chủ của chị vừa xinh đẹp lại tốt bụng, cô ấy nói cuối năm sẽ cho em tham gia tuyển chọn người mới, nếu em biểu hiện tốt một chút, thì có thể ra mắt!"
"Ra mắt? Em nói lung tung cái gì vậy, em nên học tập cho giỏi, còn phải thi đại học nữa!"
Chị Hy dắt tay Tiểu Kiệt, căng thẳng nhìn Trương Vân.
Ánh đèn sáng ngời trong phòng cùng vẻ mặt của cô cực kỳ không xứng.
"Căng thẳng như vậy làm gì? Tôi cũng không phải hổ chỉ là mời em trai cô tới làm khách, sẽ không ăn thịt thằng bé." Trương Vân mỉm cười: "Tiểu Kiệt, đừng lo lắng, chuyện tôi đồng ý với cậu nhất định tôi sẽ làm, chỉ cần cậu đến tham gia tuyển chọn, tôi bảo đảm cậu sẽ cho cậu ra mắt!"
"Thật sao!" Tiểu Kiệt kích động không thôi.
Thằng bé còn tương đối trẻ tuổi, lại không biết con người thật của Trương Vân, rất dễ dàng bị cô ta lôi kéo.
"Em im ngay, cùng chị trở về!" Chị Hy dắt tay Tiểu Kiệt muốn đi, lại bị Ngụy Lãng đứng bên cạnh ngăn lại.
Anh ta ý tứ sâu xa nhìn chị Hy một chút, sau đó nói với Tiểu Kiệt: "Tôi là người đại diện của Oatlets, đêm nay cậu tới chỗ tôi ở đi, ngày mai tôi sẽ dẫn cậu đi tham quan công ty, thế nào?"
Tiểu Kiệt nghe xong lời này, cực kỳ phấn khích: "Được!"
Mắt thấy Ngụy Lãng dẫn Tiểu Kiệt đi nhưng chị Hy chỉ bất lực... Làm căng lên đối với cô và Tiểu Kiệt không gì tốt, mà Trương Vân đã hao phí sức lực lớn như vậy, sẽ không để cho cô dễ dàng rời đi.
"Không ngờ Tổng giám đốc của Oatlets sẽ dùng thủ đoạn như vậy." Chị Hy đề phòng nhìn Trương Vân.
"Tôi chỉ muốn cho em trai cô một cơ hội để ra mắt mà thôi, cô cũng biết, chỉ cần tôi mở miệng, cho thằng bé một vài chương trình và quảng cáo là chuyện rất đơn giản, hay là cô cũng giống với Tống Như không phân rõ tốt xấu?"