"Quay phim cần bao nhiêu thời gian?" Dương Gia Cửu vừa chỉnh lại bộ vest vừa nói.
Nhân viên công tác liền vội vàng nói: “Không quá lâu đâu... Chúng tôi thật sự không ngờ tổng Giám đốc Dương sẽ đến."
"Bởi vì Tống Như cần phải giúp đỡ, chứ chuyện của người khác thì tôi sẽ không để ý tới đâu." Câu trả lời vô cùng đơn giản và trực tiếp như vậy.
Người chịu trách nhiệm WM cũng nghe được lời này nhưng phải nén suy đoán của bọn họ ở trong bụng.
"Diễn viên nữ có thực lực giống như Tống Như không nên bị mai một, tôi chỉ là muốn giữ cô ấy lại thay cho giới diễn xuất thôi. Cô ấy làm tôi không tìm ra được lý do từ chối."
Thái độ của Dương Gia Cửu lộ vẻ xa cách nhưng cũng rất thẳng thắn.
Nhân viên công tác và đạo diễn Trần đều cho rằng Dương Gia Cửu xuất phát từ ánh mắt của tổng Giám đốc Công ty biểu diễn nghệ thuật, cảm thấy Tống Như là một nhân tài.
Hơn nữa, hai người Dương Gia Cửu và Tống Như đều tránh xa chuyện lăng xê, lần này Tống Như còn bởi vì từ chối bán hint mới làm cho Âu Thần bất mãn, từ chối quay ở hiện trường. Cho dù hai người bọn họ có quan hệ bí mật gì, cũng sẽ không làm cho người ta có suy nghĩ kỳ lạ.
Nhưng không thể không nói chính là Dương Gia Cửu đối xử với Tống Như thật sự rất đặc biệt.
Bao nhiêu người muốn gặp Dương Gia Cửu một lần thật khó như lên trời, anh lại bởi vì một cuộc điện thoại của Tống Như mà đứng ra, ai có thể được quan tâm hơn thế chứ?
"Mặt khác, tôi hy vọng chuyện hôm nay sẽ không bị truyền ra ngoài."
"Điều này là tất nhiên rồi, tổng Giám đốc Dương, ngài cứ yên tâm! Chúng tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa lời, thân phận của ngài sẽ trở thành là bí mật vĩnh viễn."
Người chịu trách nhiệm WM lập tức nói. Anh ta phải lập tức lập ra hợp đồng giữ bí mật, để cho các nhân viên đều ký tên, tuyệt đối không thể vi phạm ý của tổng Giám đốc Đại Thiên.
Lúc này Dương Gia Cửu mới nhìn về phía Tống Như, tầm mắt của hai người tiếp xúc với nhau giữa không trung trong thời gian ngắn ngủi...
Người chịu trách nhiệm WM và đạo diễn trợ lý lặng lẽ liếc mắt nhìn nhau, muốn hỏi xem Dương Gia Cửu có biết nội dung quay phim hay không. Dù sao yêu cầu chất lượng quảng cáo lần này tương đối cao, thật ra cho dù Dương Gia Cửu tùy tiện quay thì người của WM cũng sẽ không có ý kiến.
"Vậy đạo diễn Trần, có thể bắt đầu được chưa?"
"Đương nhiên, chính là tổng Giám đốc Dương..." Đạo diễn Trần hơi do dự: “Tống Như, cô nói chuyện với tổng Giám đốc Dương một lát, mười phút sau chúng ta sẽ chính thức bắt đầu!"
Như vậy sẽ vừa cho bọn họ không gian giao lưu, vừa có thể tạm thời xoa dịu bầu không khí một chút.
Cảnh quay này là về một đôi tình nhân nên nhất định phải có cảm giác ngọt ngào, đây là phần mà đạo diễn Trần lo lắng nhất.
Dương Gia Cửu không lộ mặt nên nhất định phải để ý tới vẻ mặt của Tống Như, cô vừa phải có chút xấu hổ lại phải có phần xiêu lòng, hy vọng cô có thể diễn được!
Trợ lý nhỏ khẽ nói với đạo diễn Trần: “Đạo diễn, tôi không phải là đang nằm mơ chứ? Người này thật sự là tổng Giám đốc tập đoàn Đại Thiên, Dương Gia Cửu sao? Trời ơi, không ngờ chúng ta lại đang quay anh ta?"
"Nếu có thể nói chuyện này với người khác thì tốt rồi!"
Phóng tầm mắt ra toàn bộ giới diễn xuất, ai có thể mời được anh ta chứ?
Đây chính là bậc đế vương trong giới diễn xuất đấy!
Đạo diễn Trần cũng cảm thấy rất vinh hạnh. Ông ta đúng là đạo diễn đầu tiên cũng rất có khả năng là người cuối cùng trong giới diễn xuất dùng Dương Gia Cửu làm nam chính số 1!
Một trăm Âu Thần cũng không hơn được một Dương Gia Cửu! Quyết định thay người thật sự rất chính xác.
Quảng cáo này cũng sẽ trở thành duy nhất trong lịch sử của WM.
"Bây giờ tôi cũng không thể tin được, nhưng chuyện đã xảy ra như thế, cậu xem mấy người bọn họ đi, tất cả đều kinh ngạc như vậy!" Đạo diễn Trần suy nghĩ một lát nói: “Tống Như này thật lợi hại."
Tống Như ngước mắt, nhìn người đàn ông mặc bộ comple màu đen đang đi từng bước về phía mình.
Một gương mặt mà cô đã vô cùng quen thuộc, lúc này không ngờ lại làm cho cô đặc biệt động lòng, vẻ ngoài đẹp trai cộng thêm ánh mắt dịu dàng của anh... Tống Như không thể nào kiểm soát được nhịp tim của mình nữa. Cô cam tâm tình nguyện chìm đắm trong đó vì người đàn ông này.
"Tổng Giám đốc Dương, thật sự không ngờ anh lại bằng lòng qua giúp đỡ." Tống Như mỉm cười và nói.
Vị trí của hai người bọn họ cách mọi người khá xa.
Cho nên không ai không nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ. Dương Gia Cửu cũng không che giấu ánh mắt tán thưởng của mình đối với cô: “Hôm nay em rất đẹp."
"Thật à? Đẹp hơn những diễn viên nữ khác mà anh đã gặp sao?" Tống Như cố ý nói đùa.
"Không, các cô ấy không có cách nào so sánh được với em. Em là người duy nhất trên đời."
"Trừ em ra, không ai có thể ở lại trong lòng anh."
Những lời đường mật của anh càng làm cho Tống Như cảm động hơn bất kỳ lúc nào.
"Chuẩn bị một chút, chúng ta bắt đầu... 1. 2. 3!" Theo giọng nói của đạo diễn Trần, bọn họ bắt đầu quay phim.
Trước ống kính, Tống Như ngồi ở trên ghế dài đọc sách, tóc cô theo gió nhẹ nhàng tung bay, cảnh tượng yên tĩnh mà tự nhiên, bỗng nhiên có một người đàn ông xuất hiện ở trước mặt cô, trong tay nắm chặt một chiếc nhẫn tinh tế.
Sự xuất hiện của anh làm cho Tống Như đặc biệt ngạc nhiên.
Sau đó, cô nhìn thấy chiếc nhẫn trong tay anh không phải là nhẫn cầu hôn mà là chiếc nhẫn tỏ tình.
"Em làm người yêu của anh, được không?"
Giọng nói giàu cảm xúc của Dương Gia Cửu vang lên ở bên tai Tống Như. Cô ngẩng đầu nhìn anh lại giống như thật sự đang nhìn người đàn ông mình yêu thương vậy.
Vẻ chấn động lại xấu hổ khi được người yêu tỏ tình đã được thể hiện ra hoàn mỹ trên gương mặt của Tống Như.
Trong đôi mắt của cô tràn ngập niềm hạnh phúc.
Cô đứng lên, không nén được cảm xúc mà nhìn anh và khẽ gật đầu, sau đó anh kéo tay cô, tự mình đeo chiếc nhẫn kia vào trên ngón tay của cô.
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng này, không ngờ lại hoàn mỹ như vậy!
Thấy bọn họ ôm nhau, hình ảnh dừng lại, đạo diễn Trần kêu lên một tiếng: “Tốt! Quá tốt!"
Ông ta không ngờ được lại thuận lợi như vậy, mức độ ăn ý của bọn họ vượt quá sức tưởng tượng, lại giống như thật sự động lòng vậy!
"Đạo diễn Trần, sao tôi có cảm giác hình ảnh này quá ngọt ngào vậy? Bọn họ không phải là thật sự..." Nhân viên công tác khẽ thì thầm.
Người chịu trách nhiệm WM đứng một bên quan sát cảnh quay phim cũng bị hai người trước mắt làm cho chấn động: “Tôi cũng có suy nghĩ như vậy."
Đạo diễn Trần vừa cười vừa nói: “Trước kia Tống Như đã từng diễn rồi, hơn nữa cô ấy có thực lực rất mạnh, cân nhắc vai diễn rất đúng chỗ, ống kính còn không quay tới mặt của tổng Giám đốc Dương. Quan hệ giữa bọn họ là việc riêng của bọn họ, nếu như các người tò mò, sao không tự mình đi hỏi đi."
"Vậy thì không cần, tôi chỉ là cảm thấy rất có cảm giác Cp thôi."
"Vậy có phải WM các người nên tăng thêm tiền quảng cáo hay không?"
Sau đó, nhân viên công tác đổi sang cảnh thứ hai, chủ đề là yêu đương.
Nếu vai nữ chính đã đồng ý làm người yêu của anh, giữa bọn họ sẽ có cử chỉ đặc biệt thân mật, nhưng không thể quá mức kịch liệt, phải cho khán giả có cảm giác như chính mình là nhân vật đó.
So với cảnh trước, lần này thử thách đối với Tống Như đã tăng lên.
Mỗi người phụ nữ đối mặt với người đàn ông ưu tú giống như Dương Gia Cửu, đều sẽ rất dễ dàng xiêu lòng, nhưng cảnh thứ hai này cần cô thể hiện ra được sự nồng nhiệt trong lòng, cô phải yêu người đàn ông này một cách cuồng nhiệt.
Ông kính được kéo chậm rãi từ xa đến gần và dừng lại ở trên gương mặt của Tống Như.
Cô nhìn phong cảnh phía xa, nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay của mình, lúc này chiếc nhẫn vẫn được đeo ở trên ngón giữa của cô, cô cười dịu dàng, cảm thấy mình đang có tình cảm tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Cô quay người lại, nghe được tiếng bước chân của người đàn ông, cô xoay người và chạy về phía anh...
Trên mặt cô là sự cảm động, hạnh phúc và chân thành, biểu đạt ra chính xác cảm giác vai diễn cần, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém.