Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 5




Tiễn bạn bút của Hình Khải đi rồi, Hình Dục đón xe buýt về đại viện, dọc đường cô thưởng thức cảnh đêm của Bắc Kinh, những ánh đèn màu sáng lấp lánh dọc hai bên đường Tràng An, lộng lẫy nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm – thành phố huy hoàng này đã trở thành quê hương thứ hai của cô.

Khi cô mở cửa, phòng khách tối như mực, lần bên cạnh cửa được công tắc đèn thì lại bị một lực rất lớn đẩy ngã xuống nền.

Hình Dục trong lúc hoảng hốt đầu óc quay cuồng, vẫn nhìn rất rõ cái bóng đang ngồi trên người mình.

Hình Khải ngồi trên người Hình Dục, dùng sức đè chặt hai tay cô xuống sàn nhà, giật phăng chiếc áo đồng phục của cô ra, Hình Dục khẽ kêu một tiếng, nhanh chóng phản ứng trước sự tấn công của Hình Khải.

Thực ra, Hình Khải cũng không định làm gì cô, chỉ muốn cô đừng thò tay ngáng chân đeo bám anh nữa.

Nhưng, khi Hình Khải vừa hôn vừa lần sờ khắp người cô, Hình Dục lại nói một câu: “Xin lỗi!”

Hình Khải còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì Hình Dục đã nhấc bổng chiếc ghế bên cạnh nện mạnh vào sau gáy anh, Hình Khải chỉ cảm thấy có thứ gì đó rơi vào đầu mình, nhưng chưa kịp cảm thấy đau đã ngã lăn ra hôn mê bất tỉnh.

***

Khi tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm ở phòng y vụ, định ngồi dậy, y tá lập tức bước đến ấn vai anh xuống.

“Khâu sáu mũi, đừng cử động.”

Hình Khải sờ sờ trán, quả nhiên đang được băng bó. Anh liếc mắt nhìn, trên ghế vắt chiếc áo đồng phục của anh, một chiếc áo màu trắng bị máu nhuộm đỏ.

“Này Tiểu Khải, nếu để ba cháu biết cháu lại đi đánh nhau thì cháu còn phải vào đây lần nữa.” Bác sĩ ngoại khoa cùng Hình Dục đi vào phòng. Hình Khải là “khách quen” của phòng y vụ, ở đây không ai là không biết anh.

Trước khi lại ngất lịm đi lần nữa, Hình Khải chỉ về phía kẻ gây họa, không nói nên lời.

***

Qua chuyện này, anh biết rằng cô bé quê mùa đó không dễ bắt nạt, và cũng không nương tay. Cuối cùng anh cũng cam tâm tình nguyện đi học Taekwondo, chăm chỉ luyện tập không bỏ một buổi nào.

Một năm sau, Hình Khải mười bảy tuổi, nhận được giải thưởng đầu tiên trong cuộc đời, quán quân cấp trường môn Taekwondo.

Sau khi Hình Phục Quốc biết tin con trai đoạt giải, ông mỉm cười đầy kiêu ngạo.

Trong lễ nhận giải, Hình Khải đã phát biểu thế này: “Tôi phải cảm ơn một người, là cô ấy đã dạy cho tôi một bài học đẫm máu, khiến tôi hiểu rằng, người ta ai cũng phải có một chiêu thức tủ mới là thứ vũ khí mạnh nhất để chống lại kẻ thù!”

Hình Dục ngồi dưới khán đài cổ vũ, giơ ngón tay cái về phía Hình Khải, thật lòng mừng cho anh.

Hình Khải trừng mắt với Hình Dục, vẫn chán ghét như thế.

Chuyện gì cũng có tính hai mặt. Từ sau khi Hình Khải học Taekwondo xong, lại càng thích thú với việc gây sự đánh nhau hơn, một hạ ba không quá khó khăn, có điều, đả thương người khác nhiều hơn, chứ chưa thật sự đánh ai tới mức tàn tật.

Có điều nói đi cũng phải nói lại, thanh niên đang tuổi mười sáu, mười bảy, có cậu con trai nhà nào là không ra ngoài đánh chó chọc mèo? Cũng chỉ ở tuổi này mới có thể dễ dàng chia làm hai kiểu: mọt sách và hoang dã.

Hình Khải hoàn toàn chẳng bận tâm việc mình bị coi là đứa trẻ hư hỏng. Có một câu nói thế này, đàn ông không hư đàn bà không yêu, luôn có những đứa con gái thích những thằng con trai hư hỏng có phần ngông nghênh nhưng cũng rất đẹp trai như anh. Nếu không sao có thể gọi là những năm tháng củ hành(1) chứ? Dù rất cay, cay vô cùng nhưng không để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng người ta, ăn xong là quên ngay.

Mặc dù đã vào thu nhưng nhiệt độ vẫn khá cao, bên ngoài khô nóng như mùa hè, lại là Chủ nhật, Hình Khải cũng lười không ra ngoài gây sự, hẹn Đặng Dương Minh đến nhà chơi điện tử.

Điều hòa chạy mát rượi, hai người bọn họ chơi game hăng say tới mức mồ hôi ra ướt cả lưng.

“Nghe nói cậu đánh cháu trai của hiệu trưởng?” Đặng Dương Minh gần đây không đi học, lý do rất đơn giản, trời nóng.

Hình Khải tập trung cao độ nhìn màn hình, đáp: “Chẳng phải vẫn là vì hoa khôi của lớp ba đấy, tên tiểu tử đó định tranh phần của mình, đòi cướp người của mình? Hão huyền!”

Đặng Dương Minh liếc mắt nhìn ra cửa, khẽ hỏi: “Cậu vì một nữ sinh khác mà đánh nhau, Hình Dục sẽ nghĩ thế nào?”

“Mình quan tâm cô ta thế nào để làm gì? Không vui thì thu dọn đồ đạc, biến.” Hình Khải phì cười.

Đặng Dương Minh suy nghĩ, Hình Dục đúng là không giống những thanh niên thời hiện đại, cô giống cô con dâu thời xưa được gia đình nhà chồng nuôi từ tấm bé, mặc chồng ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tán tỉnh khắp nơi, còn mình như không nhìn không nghe thấy.

“Hình Khải, anh Dương Minh, xuống nhà ăn dưa hấu đi.” Hình Dục đứng dưới cầu thang gọi lớn.

Nhìn thấy chưa, còn bổ dưa hấu cho người ta giải nhiệt.

Hình Dục vừa tắm xong, những giọt nước vẫn còn đọng trên tóc mai, đi ra đi vào bận rộn. Cô mặc chiếc áo cộc tay hoa nhí mang theo từ quê, quần ngắn, mùa hè mà mặc quần áo may bằng loại vải Polyester này rất dễ chịu, không dính vào người mà lại thoáng.

Cô đặt đĩa dưa hấu lên bàn trà, cầm một miếng, vừa ngồi ăn vừa xem ti vi.

Hình Khải và Đặng Dương Minh kẻ trước người sau đi xuống, Hình Khải lười biếng ngáp dài, ánh mắt vô tình dừng lại trên lưng Hình Dục, mái tóc ướt rượt nhỏ nước thấm xuống vai cô, khiến dây áo trong hằn rất rõ.

Hình Khải cười đầy tà ý, dùng cùi chỏ huých Đặng Dương Minh: “Cô ta làm gì có ngực, còn bày đặt mặc áo con.”

Đặng Dương Minh vô thức nhìn qua, sau đó ngượng ngùng đánh mắt nhìn sang hướng khác: “Cậu thật vớ vẩn, nói với mình chuyện ấy để làm gì?”

Hình Khải không trả lời, lướt nhanh xuống phòng khách, nhảy phốc một cái lên ghế sô pha, khiến Hình Dục giật mình.

Thấy Hình Dục không có phản ứng gì, anh khoanh chân ngồi trên ghế, vừa ăn dưa hấu vừa quan sát ngực Hình Dục.

Hình Dục chưa bao giờ sấy tóc, mấy sợi tóc ướt thả qua vai, tạo thành một đường gấp khúc ngay phía trước ngực.

Hình Khải tặc tặc lưỡi, bất thình lình gọi Hình Dục một tiếng, Hình Dục quay sang đợi xem anh định nói gì, nhưng Hình Khải không nói gì, cô lại quay sang xem ti vi.

Những thứ khác không nói, còn cái màn hình phẳng năm ngoái nay đã như có hai cái bánh bao nhỏ nhô lên.

Còn Đặng Dương Minh lại rơi vào tình trạng vô cùng khó xử, không phải anh nho nhã lịch sự gì, chỉ có điều cô bé này không phải là người có thể ngắm nhìn bừa bãi, nhưng Hình Khải lại nhất định hướng sự chú ý của anh vào nơi không nên nhìn thế kia, nên bất giác thỉnh thoảng cũng len lén liếc sang.

Những cậu con trai mười sáu mười bảy, đang ở độ tuổi rất tò mò về cơ thể của người khác giới. Hình Khải nhân lúc vươn tay ra lấy đồ uống đã khéo léo để khuỷu tay mình khẽ chạm vào ngực Hình Dục, Hình Dục nhạy cảm so vai lại, ngồi nhích sang đầu bên kia của ghế sô pha, hai tay khoanh trước ngực, tiếp tục xem ti vi.

Hình Khải khẽ cười hắc hắc, nhìn sang Đặng Dương Minh, nháy mắt nói: “Tuyệt, rất mềm.”

Đặng Dương Minh cúi đầu chăm chú ăn dưa hấu, Hình Khải thật chẳng ra sao, mềm hay không mềm thì anh cũng được sờ chắc?

“Cái gì mà rất mềm?” Hình Dục buột miệng hỏi.

“Hả? À, sô pha, ghế sô pha rất mềm.” Hình Khải nhún nhún mông trên ghế.

Đúng lúc ấy, chuông điện thoại réo vang, Hình Dục lau tay, rồi nhấc điện thoại cạnh đó lên nghe.

“Tìm anh đấy.” Hình Dục đưa ống nghe cho Hình Khải, cô vốn định đứng dậy ngồi sang bên cạnh, Hình Khải lại đưa tay đón lấy ống nghe, áp sát vào tai, vì dây điện thoại không đủ dài nên Hình Khải gần như dựa vào vai Hình Dục để nghe điện, rất hợp ý.

Hình Dục vừa tắm xong, không muốn tiếp xúc quá gần với Hình Khải người đầy mồ hôi, nên cô nhấc điện thoại đặt lên đùi, ý bảo anh ngồi thẳng người dậy.