Anh Hận Anh Yêu Em

Chương 4




Ngày hôm sau, trong giờ học Hình Khải nhận được một lá thư, là cô gái quen qua thư mà anh thích từ rất lâu hẹn gặp mặt. (Lúc này đang thịnh hành kiểu kết bạn qua thư, hay còn gọi là bạn bút)

Nhưng trong túi không có tiền, anh đành phải gặp Hình Dục để lấy. Giờ cơm trưa, anh kéo Hình Dục ra một góc khuất ở sân vận động.

“Đưa cho tôi ít tiền.”

“Bao nhiêu?”

“1000.”

“Dùng vào việc gì?”

Hình Khải giơ nắm đấm lắc qua lắc lại trước mặt cô: “Không cần cô lo, mau đưa đây.”

“Anh không nói rõ em không thể đưa cho anh.” Nói xong, Hình Dục quay người bỏ đi.

Hình Khải kéo tay áo cô, vội nói dối: “Sắp sinh nhật một người bạn, dù sao cũng phải mua cho người ta món quà chứ!”

Hình Dục nhìn anh với ánh mắt hoài nghi, lấy từ ví tiền ra tờ 100 tệ: “Anh đang là học sinh, không cần mua quà quá đắt đâu.” Cô lại lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đặt lên tường ghi rõ lý do chi tiền xong, nói: “Ký tên rồi nhận tiền.”

Hình Khải bất lực thở dài: “Nếu cô không phải con gái, tôi đã cho cô một trận rồi.”

Hình Dục thật thà trả lời: “Chưa chắc anh đã đánh được em.”

Hình Khải trợn mắt, giơ hai tay lên trời làm như đầu hàng: “Tôi đi gặp bạn bút, cô cho tôi 100 tệ chẳng phải muốn người ta mất mặt sao?”

“Nam hay nữ?”

“Nữ.” Hình Khải xoa xoa tay, cười kỳ dị.

Hình Dục nhìn anh không chớp mắt, Hình Khải chau mày: “Này! Không phải cô vẫn nghĩ cô là vợ tôi đấy chứ? Tôi muốn gặp ai thì gặp, cô lại còn muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của tôi nữa sao?”

Hình Dục nhét cuốn sổ vào túi: “Tiền có thể đưa cho anh, nhưng phải đưa em đi cùng.”

“Dựa vào cái gì chứ? Cô đừng quá đáng như thế!”

“Em sẽ không làm phiền hai người nói chuyện.” Hình Dục cho rằng cô có nghĩa vụ bảo vệ Hình Khải, thân phận của Hình Khải đặc biệt, lại là con trai duy nhất của chú Hình, không thể để anh gặp chuyện gì bất trắc.

Hình Khải không còn cách nào khác, dù sao cô cũng là người nắm quyền chi tiêu trong nhà, xem ra đành phải tùy cơ ứng biến, tìm cách cắt đuôi Hình Dục vậy.

***

Bạn bút là nữ, lấy tên Coco, trong thư tự xưng mười tám tuổi, hẹn gặp mặt Hình Khải ở quán McDonald.

Hình Khải cố ý chọn một bàn gần cửa sổ, thấy Coco vẫn chưa đến, quay người lại dùng mắt tìm Hình Dục đang ngồi cách đó ba bàn, chỉ đạo cho cô đi mua đồ ăn trước.

Từ nhỏ, Hình Dục sống ở miền rừng núi hẻo lánh, chưa bao giờ bước chân vào cửa hàng đồ ăn nhanh, cô bước tới trước quầy, nhìn hàng dài những món ăn được chụp ảnh và dán trước mặt, rồi quay sang nhìn Hình Khải: “Anh muốn ăn gì?”

“Tùy cô!” Hình Khải không buồn nhìn cô, mắt đang ngóng ra ngoài cửa sổ.

Hình Dục đành mượn tờ thực đơn của nhân viên phục vụ, đi đến đặt trước mặt Hình Khải: “Anh chỉ đi, em không biết gọi món nào.”

Thời buổi này rồi, Hình Khải không tin vẫn còn có người không biết đến “fastfood” là gì, anh bất mãn ngẩng đầu lên: “Định gây sự?”

Đúng lúc đó, một cô gái với thân hình bốc lửa đi về phía họ, cô gái đó giơ tay vẫy vẫy Hình Khải, phong cách rất Tây.

Hình Khải thấy Coco giống hệt trong bức ảnh đã gửi cho mình, dáng lại đẹp, vội đẩy Hình Dục ra, đứng lên đón.

Coco lười biếng ngồi xuống, nhìn Hình Khải với ánh mắt dò xét, mặc dù Hình Khải còn non, nhưng có thể nhận ra ngay, cô ta rất hài lòng với diện mạo của anh.

“Yo, yo, đẹp trai hơn trong ảnh. Hi, cậu bé đẹp trai đáng yêu…” Coco giơ ngón tay ra, đang định nâng cằm Hình Khải lên, lập tức bị Hình Dục ngăn lại.

Coco sững người, từ từ ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô gái quê mùa đứng bên cạnh, chán nản thu tay lại, hỏi Hình Khải với giọng không vui: “Cô gái này là ai thế?”

Hình Khải rất không muốn có quan hệ gì với Hình Dục lúc này, nhưng Hình Dục lại như vệ sĩ của anh, nhất định không chịu rời đi.

“Em gái.”

“Em gái? Đi gặp bạn bút còn mang theo em gái? Hai người trông không giống nhau chút nào.” Thái độ của Coco đã mềm mỏng hơn một chút, chỉ cần không phải cô bạn gái chui từ dưới đất lên là được.

Hình Khải thở phào, kéo Hình Dục ngồi vào chỗ, không biết phải nói gì.

Hình Dục lại chỉ nhìn Coco chăm chăm, khuôn mặt nghiêm túc không nở một nụ cười.

Coco chưa bao giờ gặp ánh mắt như thế, khiến người ta phải nổi hết da gà. Cô ta vặn vặn ngón tay hỏi: “Em gái anh bị bệnh tự kỷ à?”

“…” Hình Khải tay đỡ trán, mất mặt quá sức.

Đột nhiên, Hình Dục đẩy tờ thực đơn đến trước mặt Coco, lạnh lùng nói: “Ăn gì, tôi đi mua.”

Coco cảm thấy không khí thật kỳ lạ, cô ta không muốn tham gia cuộc hẹn ba người chút nào: “Không cần đâu, tôi đi ngay bây giờ.”

“Ồ, cũng được.” Hình Dục cầm lại tờ thực đơn, đặt trước mặt Hình Khải: “Bạn bút của anh có việc phải đi, anh còn muốn ăn không?”

Hình Khải nhìn chăm chăm vẻ mặt ảm đạm của Hình Dục, đột nhiên cảm thấy nổi hết da gà, một ngón tay căm giận chỉ thẳng vào mặt Hình Dục, giật phắt túi xách, đứng dậy bỏ đi.

Hình Dục không vội vàng đuổi theo, bởi vì Hình Khải đã lên taxi. Anh không có tiền, chắc chắn là phải quay về đại viện, anh lính gác cổng sẽ tự động giúp anh trả tiền xe. Vì vậy, Hình Dục quay sang nhìn Coco nở nụ cười nhạt: “Xin lỗi, tính khí anh ấy thất thường.”

Coco xua xua tay, lần sau nếu gặp mặt bạn bút, cần phải thêm vào một điều kiện, đó là không được mang theo người nhà.