Anh Hai Thật Tuyệt Vời Nha!

Chương 31: Đứa trẻ không ngoan ngoãn (2)




Lâm Thiên ngồi trên đùi anh trai nhà mình mà mồ hôi không ngừng tuôn, đáng thương nói, "Anh hai... Xúc xích."

Lâm Hạo đưa tay xoa xoa lưng Lâm Thiên rồi theo đó trượt xuống dưới cái mông tròn tròn kia, anh nhíu mày bóp mạnh một cái, "Về nhà sẽ cho em ăn."

Lâm Thiên nghe như vậy tưởng Lâm Hạo không còn để ý nữa liền hưng phấn hẳn lên, lại không ngờ bị một lực đạo quay đầu mình về phía sau, gáy liền lập tức bị chế trụ, tiếp đó là một thứ ấm nóng mềm mại áp lên môi cậu.

Lâm Thiên ngạc nhiên trợn to mắt nhìn Lâm Hạo. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thật sự là giật thót tim.

Đôi mắt của Lâm Hạo chăm chú nhìn cậu, ánh mắt ngoài lạnh lẽo còn như ẩn như hiện một chút tức giận, ánh mắt kia dường như nhìn thấu tâm can để rồi bao trọn lấy cậu không cho cậu thoát ra.

Lâm Thiên hoàn toàn không biết, khi đôi mắt của cậu và đôi mắt của Lâm Hạo nhìn vào nhau, trái tim cậu đã mềm nhũn...

Không biết qua bao lâu, khi Lâm Thiên đã sắp không thở được, hai đôi môi đang không ngừng triền miên ấy mới tách nhau ra. Lâm Hạo trước khi rời khỏi đôi môi ngọt của Lâm Thiên, anh vẫn lưu luyến dây dưa với lưỡi của cậu, rồi dùng lực cắn mạnh vào bờ môi kia.

Lâm Thiên cảm giác thật sự không xong rồi, với cái môi sưng to như vậy, đến há miệng còn đau.

Ông đây làm sao nói được bây giờ?

(╯﹏╰)

Lâm Hạo cười thích thú nhìn em trai đang cố gắng mấp máy môi nói gì đó, anh vui vẻ một lần nữa hôn hôn Lâm Thiên, sợ thế giới chưa đủ loạn, hôn hôn xong lại cắn "phập" một cái vào môi cậu.

"Á ! ! !" Lâm Thiên gân cổ lên kêu đau, nước mắt cũng theo đấy mà có xu hướng chảy xuống.

Môi đã sưng rồi thì thôi đi, lại còn cố tình cắn thêm phát nữa! 凸(ಠ益ಠ)凸

"Em nói gì? Hửm?" Lâm Hạo xoa xoa má em trai.

"Ửm ái ằng em ai anh! !" (Dịch: Hửm cái thằng em trai anh! !)

Lâm Hạo nhíu mày, "Bây giờ lại dám mắng anh?"

Lâm Thiên chỉ muốn nhào lên cắn xé Lâm Hạo. Nghĩ là làm, bạn nhỏ Lâm Thiên ngay lập tức bổ nhào về phía trước, ma trảo vồ tới bám lấy đầu anh trai nhà mình, không thèm thương hoa tiếc ngọc mà dùng hết sức bình sinh ngoạm một cái vào má Lâm Hạo.

Lâm Hạo không đẩy Lâm Thiên ra mà ngược lại còn đưa tay ôm lấy đầu cậu, sủng nịch xoa xoa đầu đứa nhỏ đang xù lông kia, giọng nói trầm thấp của anh vang lên, nhẹ nhàng phả hơi vào tai cậu, "Em yêu anh nhiều đến vậy à?"

Lâm Thiên cắn đến mỏi răng vẫn không thấy người phía trước phản ứng, cậu từ từ rời khỏi má của Lâm Hạo, lúc này mới ngạc nhiên, "Anh ai, á anh ảy áu ồi ìa!" (Dịch: Anh hai, má anh chảy máu rồi kìa? !) (⊙Δ⊙)?

Lâm Hạo đưa tay lên bóp nhẹ cái miệng nhỏ của Lâm Thiên, anh hôn nhẹ một cái, giả bộ nhíu mày, "Mùi máu?"

Lâm Thiên vội vàng khua tay, "Ông ải o em ắn á anh âu, uyệt ối ông ải!" (Dịch: Không phải do em cắn má anh đâu, tuyệt đối không phải!) ( ⇀ ‸ ↼ )

Lâm Hạo cố nhịn cười, "Thiên Thiên lại không ngoan. Nên phạt thế nào nhỉ?"

Lâm Thiên đầu đầy hắc tuyến.

Đừng tưởng ông không biết anh gài bẫy ông đây! ! 凸(ಠ益ಠ)凸

Điện thoại đột nhiên rung chuông, Lâm Hạo nhíu mày tỏ rõ sự không thoải mái. Anh một bên vuốt lông đứa nhỏ đang tạc mao trong lòng, một bên cầm điện thoại, giọng nói thoáng chốc đã không còn ôn nhu như vừa rồi, thay vào đó là sự trầm thấp thường ngày, "Ba."

"Tiểu Hạo, con về nước sao không báo với ba mẹ một tiếng?" Đầu dây bên kia trách móc nhưng cũng không giấu được phần nào lo lắng trong giọng nói.

Lâm Hạo xoa xoa bóp bóp cái má gầy của em trai mình mà không khỏi đau lòng, anh nhíu mày, "Con sợ ba mẹ bận việc nên không nói."

"Được rồi, con mau về nhà sớm nhé. Ba mẹ đã sớm chuẩn bị tiệc chào mừng con."

Lâm Hạo mỉm cười nhìn Lâm Thiên, nói, "Vâng."

Lâm Thiên vẻ mặt hưởng thụ sự phục vụ miễn phí từ anh trai, cơ thể lâu nay được Mạc Kì Dương kéo ra ngoài chơi nên không còn vẻ lười nhác vốn có mà thay vào đó là một dáng vẻ năng động, nhưng giờ đây cậu ta bắt đầu dần dần quay về thói quen cũ. Cơ thể lười biếng thả lỏng, hoàn toàn dựa vào người phía sau, cái đầu rất tự nhiên mà tựa vào vai Lâm Hạo, hai tay hai chân dang sang hai bên không khác gì con sao biển. Một bộ dáng lười nhác của 5 năm trước kia nay đã trở lại, và nguyên nhân cũng trùng với nguyên nhân của 5 năm trước.

Thói quen xấu do Lâm Hạo quá chiều chuộng mà thành.

Vị tổ tông Lâm Thiên ngồi đó, như vua chúa ngày xưa hưởng thụ mát xa miễn phí. Lâm Hạo buồn cười nhìn dáng vẻ lười biếng của em trai, anh hết xoa xoa bóp bóp cái bụng đã gầy đi không ít, rồi lại đến bóp bóp xoa xoa cái eo đã thon hơn rất nhiều.

Đứa nhỏ này, cần được vỗ béo lại từ đầu. Gầy như vậy quả thực khiến người khác rất đau lòng.

"Tiểu Hạo, tiểu quỷ kia có ở chỗ con không? Thật là, cả ngày chỉ biết đi chơi." Lâm Mạnh Thần vẫn là điệu bộ trách cứ, nhưng trong giọng nói kia không phải là lo lắng thì chính là sủng nịch.

Vậy mới nói, không phải mỗi vị anh trai đại nhân Lâm Hạo, mà cả Lâm gia kia đều quá chiều Lâm Thiên đến hư rồi.

Lâm Thiên định báo cho ba biết mình bị anh trai bắt nạt, nhưng vì cậu nhảy dựng lên nên đụng trúng trần ô tô, sau đó ngã vào lòng anh trai mình mà thê thảm ôm đầu kêu đau. 

Lâm Thiên trừng mắt nhìn tay của người nào đấy từ khi nào đã đi vào trong áo mình rồi sờ loạn khắp người.

Lâm Hạo không cho Lâm Thiên có cơ hội nói, không kiêng nể mà một lần nữa hôn cậu đến choáng váng.

Lần này không chỉ là hôn, lần này là vừa hôn vừa sờ.

Vậy nên bạn nhỏ Lâm Thiên thật đáng thương mà bị bịt miệng không thương tiếc. Bịt miệng người ta rồi thì thôi đi, lại còn làm người ta hoa mắt chóng mặt.

Thật sự là không có nhân phẩm!

凸(ಠ益ಠ)凸

"Tiểu Hạo?" Sau một hồi lâu không nghe thấy tiếng trả lời, đầu dây bên kia hỏi lại.

"Thiên Thiên đang ở cùng với con. Em ấy rất ngoan, ba đừng lo."

"Được. Vậy ba mẹ chờ hai đứa. Mau về sớm, sẽ có nhiều đối tác đến dự tiệc."

"Vâng."

Lâm Hạo thuận tay ném điện thoại sang một bên, xoa xoa cái đầu bị đau của đứa trẻ lười nhác trong lòng, "Muốn ăn xúc xích không?"

Lâm Thiên mắt sáng ngời, cái đầu không suy nghĩ liền gật mạnh một cái.

Nhưng tại sao lại có mùi nguy hiểm thoang thoảng đâu đây nha? ⊙▽⊙?

Mà, có xúc xích ăn là tốt rồi. ╮(╯▽╰)╭

Lâm Hạo lái xe mang Lâm Thiên đi tới khu trung tâm thương mại. Cho cậu ăn rất nhiều đồ ngon, lại còn mua rất nhiều quần áo và đồ đạc linh tinh.

Quái lạ, lát nữa về nhà sẽ có tiệc, vậy mà Lâm Hạo kia tự dưng lại cho ăn trước bữa cơm nha? ⊙▽⊙?

Mà, bụng thiệt no thiệt no là tốt rồi. ╮(╯▽╰)╭

Điện đột nhiên chập chờn, một vài giây sau tắt hẳn. Lâm Thiên đang vui vẻ cầm xúc xích trên tay, trong phút chốc khuôn mặt vui vẻ kia liền méo xệch.

Tạm biệt Thế giới! ಥ_ಥ

Tôi tạm thời anh dũng hi sinh! ಥ_ಥ

Lâm Thiên cả người run rẩy, đầu bắt đầu quay cuồng, toàn thân đều là mồ hôi lạnh. Dự định sẽ tiếp đất một cách thê thảm, lại không ngờ được một người phía sau ôm chầm lấy, ngã vào lồng ngực ấm áp quen thuộc kia, cũng vẫn là giọng nói ôn nhu mà trầm thấp quen thuộc ấy trấn an, "Anh đây, đừng sợ."

Lâm Thiên theo bản năng sẽ sợ hãi mà đẩy người đang chạm vào mình ra, nhưng người phía trước lại mang hơi ấm quen thuộc, mang vòng tay rộng lớn an toàn ấy mà ôm trọn cơ thể cậu, Lâm Thiên theo thói quen ôm lấy người kia, cái đầu nhỏ vùi càng sâu vào lồng ngực anh, như thể chỉ có nơi ấy mới là an toàn nhất.

Lâm Hạo hôn hôn đỉnh đầu cậu, nhẹ nhàng nói, "Thật ngoan."

Lâm Thiên đầu đau đến choáng váng, khuôn mặt trắng bệch vẫn không ngừng chảy mồ hôi lạnh. Trước khi ngất đi, cậu khẽ hừ hừ hai tiếng, cố chịu đau ở môi mà nói, "...Anh hai."

Lâm Hạo đau lòng bế Lâm Thiên lên, khẽ thì thầm vào tai cậu, "Anh đây."

--------------------Min-------------------

Đừng hi vọng vào H nhé. Thiên mới chỉ 15 tuổi thôi =))

Tha cho em nó.

Mà sau này nếu có H thật thì chắc cũng đóng cửa tắt đèn. Vì con au không có khả năng viết H :))