Lâm Thiên quả thực chính là thiếu gia được nuông chiều từ nhỏ, muốn có thứ gì liền có thứ ấy, dơ tay nhấc chân đều có người hầu hạ, sống trong sự bao bọc quá mức, chưa hề nếm qua cái gọi là khó khăn hay đau khổ. Vậy nên Lâm Thiên vẫn chỉ là Lâm Thiên, một đứa trẻ bướng bỉnh đội lốt thiếu niên.
Nhưng cũng phải thừa nhận rằng gen nhà Lâm gia rất trội. Đại thiếu gia Lâm Hạo quả thực rất đẹp trai, anh mặc dù có khuôn mặt góc cạnh, tà mị, toát lên vẻ trưởng thành của một người đàn ông nhưng khí chất quanh anh lại luôn lạnh lẽo, khiến người khác không dám lại gần. Nhị thiếu gia Lâm Thiên lớn lên cũng thực đẹp trai, khuôn mặt có đường nét thanh tú, không có góc cạnh nam tính như anh trai của mình nhưng trái lại xung quanh cậu luôn toát lên sự vui vẻ, khiến người khác thực muốn lại gần làm quen.
Nhị thiếu gia Lâm gia, sở hữu một khuôn mặt đẹp trai dễ nhìn, trong nhà còn rất có tiền, mặc dù có nhược điểm là học hơi dốt, nói hơi bậy, thỉnh thoảng hơi đánh nhau, tính cách hơi trẻ con, trò đùa hơi nghịch ngợm nhưng những cái nhược điểm nho nhỏ ấy có là gì so với ưu điểm đã đẹp trai còn nhà giàu kia? Vậy nên, rất nhiều cô gái đã bỏ qua mấy cái nhược điểm nho nhỏ ấy của nhị thiếu gia Lâm gia mà thầm thương trộm nhớ cậu. Không phải người ta đã nói sao? Tình yêu chính là vượt qua tất cả!
Lâm Thiên cùng Mạc Kì Dương sau khi từ phòng hiệu trưởng quay trở về lớp học thì ngay lập tức ngồi vào chỗ, ngoan ngoãn không gây cản trở tới giờ học đang diễn ra.
Lâm Thiên đưa tay vào ngăn bàn, định cầm bút chọc mông của Mạc Kì Dương ngồi phía trước thì phát hiện trong ngăn bàn có một vật không nên có.
Bao thư nổi bật với một màu hồng nữ tính có những chi tiết động vật dễ thương, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm chính là cái hình trái tim được dán ở bao thư. Nhưng trọng điểm vẫn chưa phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất và cũng là đáng chú ý nhất chính là chữ "Thư Tình" to tướng ở góc bên trái phong thư.
Mạc Kì Dương ngồi trong lớp sắp không trụ được cơn buồn ngủ đang ập tới đành chán nản quay xuống nhìn Lâm Thiên. Nhưng Lâm Thiên không thấy, thấy một bức tượng.
Mạc Kì Dương bị doạ, không suy nghĩ liền tát vào bức tượng kia hai cái, không quên gọi, "Này! Tiểu Thiên Tử! Này?!"
Bức tượng kia không phản ứng, vì chịu hai cái tát liên hồi mà ngã sang bên cạnh.
Bạn học ngồi bên cạnh thấy một thứ cứng đờ ngã vào chân mình, theo phản xạ liền nhìn xuống, không nhìn thì thôi, nhìn rồi khuôn mặt không còn một giọt máu, bạn học hét lên, "Mẹ ơi !! Xác chết !!!"
Giáo viên trên bảng cùng các bạn học ngồi phía trên bị doạ, tất cả đều dùng ánh mắt sợ hãi hướng về nơi đang có "xác chết" kia.
Mạc Kì Dương cau mày, khinh bỉ nhìn bạn học đang sắp ngất đến nơi, "Xác chết cái con mẹ cậu! Là Lâm Thiên!". Cậu ta chỉ chết tạm thời thôi, Mạc Kì Dương lặng lẽ bổ sung.
Lâm Thiên hoa mắt chóng mặt, nhận thức được mình bị ngã xuống sàn thì từ từ đứng dậy, từ từ ngồi vào chỗ, sau đó từ từ cầm bao thư màu hồng lên, từ từ mà run rẩy rút tờ giấy bên trong ra đọc.
Mạc Kì Dương phát hiện ra điểm kì lạ chính là ở bao thư này, vừa nhìn liền biết đó là loại thư gì, vui vẻ nói, "Ồ?! Thư tình cơ à?!"
". . . . . . ."
"Đọc xong chưa?"
". . . . . . ."
"Tiểu Thiên Tử! Mẹ nó, cậu đang đánh vần từng chữ à ??"
". . . . . . . "
Mặc kệ Mạc Kì Dương liên tục độc thoại, không khí bên trong lớp học vẫn không hề khá hơn chút nào, ngược lại ngày càng trở nên im lặng hơn. Tất cả đều đang chú ý đến vị thiếu gia ngồi cuối lớp đang đọc bức thư kia, câu hỏi đặt ra chính là liệu vị thiếu gia ấy có đồng ý lời tỏ tình của cô gái bí ẩn không? Họ như đang xem phim tình cảm hàn quốc lấy bao nước mắt của khán giả hay như đang đọc một cuốn tiểu thuyết ngôn tình cẩu huyết. Quả thực rất hồi hộp chờ đợi diễn biến tiếp theo.
Nhưng sự thật luôn khiến người ta thất vọng, vị thiếu gia kia sau khi đọc xong bức thư chỉ thấy cậu ta trầm mặc không nói một lời mà lặng lẽ cất bức thư vào trong ba lô. Sau đó, cậu ta như vừa đi xông hơi về, khuôn mặt đỏ lên từ má đến tận tai, ôm đầu mà nằm gục xuống bàn.
Mọi người nghĩ, đó có lẽ không phải thư tình mà chính là thư thách đấu. Nhị thiếu gia quả thực sợ hãi đến nỗi người run rẩy lên rồi. Thật đáng thương!
Chưa đầy một phút, phía sau lại truyền đến tiếng cười khanh khách của một ai đó, mọi người rùng mình quay lại nhìn nơi phát ra tiếng cười.
Vị thiếu gia kia thật kì lạ, chưa đầy một phút trước còn sợ hãi run rẩy, sao bây giờ lại cười đến thực sảng khoái thế kia?
Lâm Thiên đẩy ghế đứng dậy, tay chống hông, đầu nhìn trời ngoài cửa sổ cười thật to, "Trời ơi !! Mấy người đã thấy chưa ?? Có người tỏ tình với tôi rồi !! Ha ha ha."
". . . . . . . . ."
Giáo viên đứng trên bục giảng méo miệng, bạn học trong lớp khoé miệng giật giật quay lên trên tiếp tục học bài.
Cái tên điên đứng đó vẫn là không nên động vào thì hơn.
Mạc Kì Dương khinh bỉ nhìn Lâm Thiên, đây cũng không phải lần đầu tiên cậu ta nhận được thư tình. Tên ngốc đó đâu cần vui mừng đến vậy?!
Mỗi khi Lâm Thiên nhận được thư tình, cậu ta luôn hẹn gặp mấy người kia, kì lạ chính là mấy người kia không bao giờ có mặt tại điểm hẹn, sau khi tra thì mới biết được họ đã không còn ở trong thành phố này nữa. Càng kì lạ hơn chính là, Mạc Kì Dương luôn cảm thấy lạnh sống lưng mỗi khi Lâm Thiên nhận được thư tình hay đi hẹn gặp ai đó, không những vậy hắn còn cảm thấy mình như quên đi một nhiệm vụ quan trọng nào đó liên quan đến tên kia.
Nhìn cái người vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc kia, Mạc Kì Dương trêu, "Thế nào? Lần này có định hẹn gặp người ta nữa không?"
Lâm Thiên hai chân ngồi vắt chéo, một bộ dáng ông vua, "Tất nhiên!"
Ông đây nhất định sẽ hẹn hò cùng một em gái trắng trắng xinh xinh!
Nói về tình trường, Mạc Kì Dương chính là lão luyện. Hắn là nhị thiếu gia của Mạc gia, sở hữu khuôn mặt đẹp trai cùng nụ cười lãng tử đã tu luyện lâu năm. Không như Lâm Thiên, Mạc Kì Dương hắn khi cười không biết cướp đi bao trái tim của thiếu nữ, còn Lâm Thiên kia khi cười chính là một bộ dáng không nhìn thấy Tổ quốc. Nếu trong tình trường, Mạc Kì Dương là tay "lão luyện" thì Lâm Thiên chính là dùng từ "gà mờ" để hình dung.
Lần này, Mạc Kì Dương quyết định bí mật hẹn người kia ra vườn hoa của trường giúp Lâm Thiên, tránh cho người kia tự dưng lại rời khỏi thành phố không lí do như những người trước đây.
Vườn hoa sau trường có thể coi là một công viên thu nhỏ vì nó có diện tích khá lớn, ở đây trồng đủ các loại hoa đẹp và các cây bóng mát. Bên dưới là cỏ dại màu xanh mềm mại, bước vào vườn hoa cũng là lúc bước trên thảm cỏ xanh mềm mại ấy. Học sinh thường trốn tiết tới đây ngồi chơi hoặc nằm ngủ dưới tán lá cây râm mát. Hương thơm ngát toả ra từ những bông hoa cũng khiến nơi đây trở thành một nơi lí tưởng để hẹn hò.
Cô gái kia sau khi bí mật ra vườn hoa thì nhìn thấy ở dưới tán lá cây phượng vĩ, hai người con trai một đứng một ngồi đang ở đó. Một người tay thì cầm điện thoại chơi game, cái miệng thì không ngừng hoạt động hết công suất. Người còn lại vừa đứng vừa gọi điện thoại, thỉnh thoảng còn cười cười như đang nịnh nọt người ở đầu dây bên kia.
Hai người con trai dưới tán lá cây phượng vĩ, mỗi người mang một vẻ đẹp của riêng mình. Đôi lúc, trên hai khuôn mặt đẹp trai ấy xuất hiện một nụ cười tươi, chúng hoà vào cùng ánh nắng chiếu qua kẽ lá đang dừng lại trên khuôn mặt họ. Một làn gió thổi qua, mang theo những cánh hoa phượng đỏ rực nhẹ nhàng rơi, tất cả tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp như một bức tranh.
Cô gái mải mê nhìn khung cảnh trước mắt mà quên bước tiếp. Cô cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhỏ bé.
Cô lặng lẽ cảm thán, cảnh đã đẹp rồi người còn đẹp hơn!
Cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, Lâm Thiên ngừng cái miệng đang liên tục nói bậy vì có người trong game dám đánh mình. Cậu ngẩng đầu lên, chỉ thấy một cô gái đứng cách đó không xa đang ôm lấy ngực, mặt đỏ như quả cà chua.
Mạc Kì Dương không biết đứng nói chuyện cùng người bạn gái thứ mấy, hắn quay lại thấy Lâm Thiên không chú ý vào game nữa, cũng nhìn theo tầm mắt của cậu.
Cô gái đứng đó, thấy cả hai người con trai đều hướng về phía mình thì hoàn toàn suиɠ sướиɠ mà thốt lên: Tuyệt sắc giai nhân !!
Mạc Kì Dương cúp máy, tiến lại gần, hướng cô gái mỉm cười rồi nhẹ nhàng hỏi, "Cậu là Hạ Khải Ca?"
Cô gái lập tức lấy lại bình tĩnh, cười cười, "Đúng vậy. Tôi là Hạ Khải Ca."
Đúng lúc này, Lâm Thiên đi tới.
Hạ Khải Ca nhìn thấy người cô thích hiện tại đang ở trước mặt, trong lòng rung động không thôi.
"Chào cậu, tôi là Lâm Thiên." Lâm Thiên vẫy vẫy tay.
Hạ Khải Ca chưa từng đứng cạnh Lâm Thiên gần như vậy, Lâm Thiên hiện tại chỉ đứng cách cô hai bước chân. Hạ Khải Ca tim đập thình thịch, lấy hết dũng khí nói, "Lâm Thiên, ngày mai cậu có rảnh không? Nếu rảnh, cậu có thể cùng tôi đi uống cà phê và tán gẫu được không?"
Lâm Thiên thoáng ngạc nhiên, không ngờ cô gái này lại thẳng thắn như vậy, nhưng cậu vẫn là cười tươi nói, "Tất nhiên là được rồi."
"V––Vậy chiều mai, chúng ta hẹn nhau ở Min"s Coffee lúc 3 giờ nhé." Cô gái thẹn thùng cúi thấp đầu.
*
New York, 9.30 pm. (New York, 9.30 tối.)
"Sir.(Thưa ngài)" Người đàn ông có vẻ ngoài 30 tuổi mang theo khuôn mặt của người phương Tây cung kính hướng người đàn ông đứng cạnh cửa kính sát đất đang nhíu mày nhìn xuống khung cảnh lung linh của thành phố về đêm, xung quanh anh ta toát lên một loại khí tức trầm ổn nhưng hoàn toàn lạnh lẽo.
Người đàn ông có vẻ ngoài 20 tuổi, hai tay bình thản đút vào túi quần, bộ quần áo tây trang được may riêng rất có giá trị kia khi khoát lên người lại càng làm tăng thêm vẻ trưởng thành vốn có của anh ta.
Người đàn ông lặng lẽ quay lại, ánh mắt lạnh lẽo nhìn người đang đứng ngoài cửa.
Người đàn ông có vẻ ngoài 30 tuổi cảm giác như bị ánh mắt lạnh lẽo kia xuyên thấu, bất giác rùng mình. Ông ta tiến vào, run run đặt những bức ảnh lên trên bàn.
Những bứa ảnh chủ yếu là về một cậu thiếu niên, khuôn mặt đẹp trai ưa nhìn.
Người đàn ông có vẻ ngoài 20 từ tốn bước tới bàn làm việc, vẻ mặt của anh ta dịu đi hẳn khi nhìn thấy bức hình của cậu thiếu niên kia.
Người đàn ông ngoài 30 thở phào nhẽ nhõm.
Chưa kịp thở phào được bao lâu, ông ta chợt nghe thấy tiếng đổ vỡ liên tục vang lên, giật mình ngẩng đầu, cảnh tượng trước mắt lại càng khiến ông ta thêm hoảng sợ.
Bàn làm việc đáng lẽ phải ngăn nắp nhưng giờ lại trở nên bừa bộn, đồ đạc mới vài giây trước còn ở trên bàn bây giờ đã vỡ tan nằm lặng im dưới đất. Đáng sợ hơn chính là, người đàn ông ngoài 20 đáng lẽ với vẻ ngoài đã dịu hơn đôi chút kia nay sắc mặt lại càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt tức giận như muốn gϊếŧ người.
Không cần suy đoán cũng biết, người đàn ông trong lúc giận dữ đã gạt tất cả đồ đạc trên bàn xuống với một lực rất mạnh.
"Booking airplane ticket. (Đặt vé máy bay.)" Giọng nói lạnh lẽo mang theo tia tức giận vang lên lại càng khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
"Yes, sir. (Vâng, thưa ngài.)"
Trên bàn làm việc, bức ảnh bị xé đôi lẫn vào với đống văn kiện bừa bộn, bức ảnh đó là một cô gái xinh đẹp thẹn thùng cúi đầu trước cậu thiếu niên đang nở một nụ cười thật tươi.
*
Thành phố S, 2.45 chiều.
Lâm Thiên mặc một chiếc áo phông tay lửng màu trắng với kẻ sọc đen ở hai bên cánh tay, một chiếc quần short đen dài đến đầu gối, một đôi giày nike trắng thêm chiếc mũ snapback đội ngược, bộ đồ đơn giản nhưng lại không kém phần cá tính.
Lâm Thiên nhìn người thiếu niên ở trong gương liền bất giác cười to.
Ha ha, soái ca ngoài đời thật cuối cùng cũng xuất hiện!
Lâm Thiên đến Min"s Coffee sớm 5 phút, không lâu sau cậu thấy một cô gái quen thuộc bước vào trong một bộ váy màu hồng phấn, trên bộ váy được đính thêm một vài cánh hoa, nó được may rất tỉ mỉ và tinh tế nhưng không làm mất đi sự nhẹ nhàng của bộ váy, khi khoát lên người cô lại càng làm tăng thêm vẻ hồn nhiên và trong sáng của người con gái ấy.
Trái với không khí lãng mạn đầy hồng phấn ở Min"s Cofee, tại Mạc gia, không khí đang cực kì căng thẳng và có xu hướng tăng lên.
Mạc Kì Dương cuối cùng cũng hiểu vì sao hắn ta lại cảm thấy lạnh sống lưng mỗi khi Lâm Thiên nhận được thư tình hay hẹn gặp người khác, và hắn cũng hiểu ra nhiệm vụ quan trọng mà hắn quên là gì.
5 năm trước, Lâm Hạo trước khi rời đi đã để lại một lời cảnh cáo, nếu nghe được tin gì không tốt về Lâm Thiên, người đầu tiên anh ta tìm tới sẽ là Mạc Kì Dương hắn.
Và đương nhiên không cần nói hắn cũng biết, việc không tốt kia chính là việc Lâm Thiên trêu hoa ghẹo nguyệt.
Trưa nay hai thiếu gia nhà Mạc gia vừa biết được một tin cực kì nguy hiểm...
Mạc Đình Phong sau khi cúp điện thoại, sắc mặt càng trở nên u ám, lên tiếng đánh vỡ dòng suy nghĩ của Mạc Kì Dương, "Lâm Hạo đã trở về."
--------------------Min-------------------
Chap này cực dài nhé =))
Từ từ rồi mình sẽ bù chap cho mọi người.