Ngày thứ hai, Như Kỳ cùng Thiên Kỳ lần lượt leo lên cùng một chiếc xe buýt để đến trường. Lý do rất đơn giản, Như Kỳ vì không muốn cùng Thiên Kỳ đến trường nên lén lút lên xe buýt đi trước, mà Thiên Kỳ lại muốn cùng Như Kỳ đến trường cho dù có là ngồi xe buýt đi chăng nữa. Vậy nên, khi xe buýt dừng lại cách cổng trường một đoạn, một đám sinh viên nữ đã ngạc nhiên đến nỗi la thất thanh khi thấy bạn nam sinh nào đó bước xuống từ xe buýt. Càng ngạc nhiên hơn nữa là... người vừa bước xuống xe trước đó lại là con gái nhà nghèo gây chấn động hôm qua. Vậy nên, cho dù Như Kỳ vừa bước xuống xe là co giò bỏ chạy thì vẫn phải hứng lấy những ánh mắt sắc hơn dao của các fan hâm mộ Thiên Kỳ. Như Kỳ thầm đem gia phả tổ tông người nào kia điểm danh một vòng vẫn không giải quyết được cơn hận của nó lúc này.
Nhưng mà, mấy đứa nhóc này có cần phấn khích như vậy không? Làm gì mà la hét ầm ĩ lên như vậy?
- A... Hoàng Như Kỳ... đợi tôi chút.
Như Kỳ đang cắm đầu cắm cổ tránh nạn thì phía sau loáng thoáng tiếng ai đó gọi mình, tiếp sau là một cánh tay trắng noãn vác luôn lên vai nó.
- Đợi tôi với.
Như Kỳ nhìn người bên cạnh, khẽ nhíu mày, con gái xã hội đen đây mà, hôm qua mới đánh nhau, hôm nay đã quàng vai bá cổ thân thiết. Như vậy cũng được nữa hả? Nhưng ngay lập tức, nàng ta đã liên thanh giải thích.
- Tôi tên là Nhã Thanh, Tô Nhã Thanh. Là con gái của thủ lĩnh khu A, Tô Minh Thành. Tôi rất thích cô đấy, tôi quyết định từ hôm nay chúng ta sẽ là bạn tốt của nhau. Cô là con gái của thủ lĩnh khu nào vậy?
Như Kỳ nhìn sinh vật bên cạnh, phải mất năm giây mới định hình được chuyện gì đang xảy ra, cô ta quyết định? Chỉ cần cô ta quyết định là được à? Nếu như nó nhớ không nhầm thì hôm qua người thắng là nó cơ mà. Mặc dù ấn tượng về nhỏ này rất tốt nhưng kiểu bá đạo này thì... Ôi!!! Đầu năm nay, bá đạo đang là xu thế?
- Tôi không phải con gái của xã hội đen.
- Không phải?
Nhã Thanh ngạc nhiên hỏi lại, nhưng bản thân nhỏ lại rất tinh tưởng lời Như Kỳ nói, càng ngạc nhiên hơn là khả năng đánh đấm của Như Kỳ cao như vậy, nhưng lại là người bình thường.
- Vậy cậu là...
- Con nhà nghèo.
- Hả????
Nhã Thanh ngạc nhiên nhìn người trước mặt. Này!!! Trên thế giới này có người thẳng thắn đến đáng sợ vậy sao? Phải biết rằng nhà ngươi đang đứng ở đâu chứ? Ngươi đang đứng ở một nơi mà con người ở đây chỉ biết một lẽ sống duy nhất là giàu và nghèo. Vậy mà...
- Cậu... Cậu... là ngây thơ hay là ngốc nghếch vậy hả?
Nhã Thanh lắp bắp trừng mắt nhìn sinh vật không sợ chết trước mặt, nhưng đáp lại nhỏ chỉ là ánh mắt bình thản của Như Kỳ. Nó biết, biết con người ở đây như thế nào, nhưng nó không muốn giả dối, cuộc sống như vậy rất vất vả, cũng thật đáng sợ.
- Tôi là cô nhi.
- Hả?
Lần này Như Kỳ đã thành công thu hút toàn bộ ánh mắt của những người xung quanh.
Cô nhi? Một cô nhi có khả năng vào trường này học?Những lời xì xào bàn tán vang lên từ bốn phía, những ánh mắt ngạc nhiên, xoi mói, khinh miệt... đều dán thẳng lên người nó. “Cô Nhi mà cũng có thể vào đây học sao?”
“ Cô ta là cô nhi đó, từ nhỏ đến giờ tôi mới thấy cô nhi nha”
“ Ầy... nhìn đi cô ta là cô nhi mà trắng trẻo xinh đẹp thế kia. Không biết... học phí kiếm được từ đâu nhỉ?
“ Thời này, cô nhi cũng lắm tiền thật, ai kêu đại gia cũng nhiều làm gì?
“ Này... cậu nói xem giá bao nhiêu hả? Nhìn cũng xinh đấy”.
....
Thiên Kỳ cách đó không xa nên cậu có thể nghe được toàn bộ những gì Như Kỳ nói, cậu không hề ngạc nhiên. Với tính cách của Như Kỳ, nói khác đi cậu mới thấy lạ, chỉ là cậu thấy đau lòng, lại càng thấy bản thân mình bất lực biết bao, lại nghe những lời kia, nắm tay xiết chặt chuẩn bị bạo phát.
Nhưng....
Đúng vào lúc không khí đang căng như dây đàn, đám đông xung quanh càng lúc càng quá đáng, thì trên vai Như Kỳ lại có thêm một cánh tay.
- Hey, đi học sớm vậy? May mà còn gặp mầy. Ăn sáng thôi.
Ngọc Linh không biết từ đâu nhảy bổ ra bám lên vai nó lôi lôi kéo kéo, tầm mắt lại đảo một vòng quanh đám đông đang bàn tán xung quanh, khiến bọn họ câm nín ngay lập tức.
Cô nhi? Cô nhi mà có tiền để học tại trường quý tộc? Cô nhi lại có thể quen thân với cô gái được xem như quyền lực nhất trường?
Lời cô ta nói thật hay giả còn phải suy nghĩ lại? Giả sử là thật thì cũng phải mở to mắt mà nhìn thấy hoàn cảnh hiện giờ để có thái độ cho đúng nha?Hoàn cảnh hiện tại:
Bên phải, con gái xã hội đen Tô Nhã Thanh.
Bên trái, tiểu thư quyền lực nhất nhì trường Nguyễn Ngọc Linh.
Trong đầu của đám đông này liên tục đảo quanh những suy nghĩ hết sức to lớn với họ mà lại vô cùng nhỏ bé với nó.
Như Kỳ thầm cười khổ, nó biết Ngọc Linh là đang giúp mình, nhưng mà làm vậy để làm gì? Cũng không thay đổi được sự thật rằng nó là trẻ mồ côi.
- Này, hai người quen nhau sao?Nhã Thanh sùng bái nhìn Như Kỳ, ai da đây là chứ? Là Nguyễn Ngọc Linh đó. Muốn sắc có sắc, muốn tiền có tiền, muốn tài có tài.
- Này Kỳ mầy quen nhỏ này lúc nào vậy?
Ngọc Linh bên cạnh cũng không chịu thua kém, muốn cướp bạn của nhỏ, không dễ đâu nha.
- Này, Ngọc Linh sao cậu lại ăn nói thô thiển vậy hả?
Nhã Thanh nhanh nhẹn bắt lỗi, gì chứ, cho dù là Nguyễn Ngọc Linh cũng không tốt bằng nhỏ đâu, phải công kích đối phương mới được.
- Cậu thì biết gì? Chỉ có những người đặc biệt với nhau mới xưng hô với nhau như vậy thôi, đúng không Kỳ.
Ngọc Linh cũng không chịu lép vế mà hung hăng trừng người kia một cái, lại kéo tay Như Kỳ mạnh hơn, tìm kiếm sự đặc biệt của bản thân với nó.
- Im hết đi. Ồn ào quá.
Như Kỳ liếc trái một cái, liếc phải một cái, lạnh nhạt ra lệnh.
- Nghe thấy chưa? Như Kỳ kêu cậu im đi đấy.
- Kỳ là kêu cậu im đi đấy.
- Tôi là nói hai người im đi đấy. Căn tin hướng nào?
Đám đông:....
“Đây là trẻ mồ côi, trẻ mồ coi nào cũng có thể làm được như cô ta, vậy đám tiểu thư công tử nhà giàu tụi này cũng thật vô dụng rồi.”
...
- Này... Vũ tao thấy người yêu mầy cũng khí phách ghê nha.
Quang Khánh cười cưới tỏ vẻ hứng thú với ba cô nàng trước mặt, dùng cùi chỏ húc vào hông người bên cạnh.
- Không cần mầy nói, nếu nhỏ đó mà tầm thường thì Vũ sao để ý được.
Hoàng Dương bên cạnh không cho là đúng, phản bác lại. Chỉ có người chính giữa vẫn im lặng nhìn về phía trước, ánh mắt tà mị tràn đầy hứng thú.
- Này tụi mầy đang nói ai vậy? Vũ có người yêu từ lúc nào sao tao không biết?
Thiên Kỳ từ đằng sau lạnh mặt lên tiếng “hỏi thăm”, nếu cậu không nhầm thì ba người này là đang nói về người yêu của cậu thì phải, nhưng sao trong lời nói của hai tên kia, người yêu cậu lại biến thành người yêu của thằng bạn thân rồi?- A... Kỳ, mầy về từ lúc nào vậy hả?- Hôm qua, trả lời tao đi.
Nhìn thái độ của Thiên Kỳ cả ba tên đang hứng trí bừng bừng lại có cảm giác như vừa bị một xô nước đá dội vào người, bỗng chốc rùng mình một cái. Quang Khánh nghệch mặt hất hất đầu về phía trước.
- Từ hôm qua.
- Hôm qua?
- Uhm. Có gì sao? Đừng nói mầy cũng quen với nhỏ đó nha.
Hoàng Dương tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi lại nhưng đáp lại cậu là bộ mặt càng lúc càng đen của Thiên Kỳ. Thiên Kỳ âm thầm nghiến răng trèo trẹo, cậu có cảm giác trên đầu mình vừa mọc một cái sừng dài ngoằn. “Hoàng Như Kỳ, rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Tối nay về nhà tôi sẽ cho cậu biết tay.”
Hắt xì...
Như Kỳ phía xa xa bỗng dưng hắt xì một cái thật oách, cảm thấy lạnh cả sống lưng mà không rõ nguyên nhân.