Anh Hai Gặp Chị Đại

Chương 23




Trong chương này mình sẽ chuyển cách xưng hô từ ngôi thứ ba sang ngôi thứ nhất.

.....

Tôi mệt mỏi đứng giữa một khoảng tối mênh mông không một chút ánh sáng. Tôi muốn đi tìm Cao Quân, nhưng bản thân cứ mò mẫn trong bóng tối này không biết bao lâu vẫn chưa tìm được lối ra. Cuối cùng, vì quá mệt mỏi, tôi quyết định bất động, ở chỗ này lơ lửng không biết qua bao lâu rồi. Thỉnh thoảng tôi lại nghe phía sau mình có âm thanh văng vẳng vọng lại, có ai đó đang gọi tôi, tôi biết đó không phải là Cao Quân nên cũng lười quan tâm. Mỗi khi tôi nhắm mắt nghỉ ngơi, lại có âm thanh to nhỏ đều đều như kinh phật từ đằng sau vọng lại làm tôi càng buồn ngủ hơn.

Thật ra, đôi lúc tôi cũng muốn đứng dậy mà đi về phía có âm thanh kia, dù sao thì bây giờ tôi cũng không biết đi về đâu, có khi đi về phía có âm thanh kia tôi có thể gặp được Cao Quân thì sao? Nhưng mà... nếu hướng đó cũng không đúng thì làm thế nào?

Lúc này đây, sau khi tôi thật sự chán với hành động “đi” về phía trước của mình, tôi lại để thân mình treo lơ lửng mà nghỉ ngơi, tôi biết âm thanh kia lại chuẩn bị tới ru tôi ngủ đây.

Uhm ...

Bao lâu rồi nhỉ?

Sao hôm nay lại không có giọng nói nào vậy nhỉ ?

Tôi cảm thấy hoang man, đứng đậy nhìn về phía sau mình.

Xung quanh tôi vẫn là khoảng không tối đen như mực. Tôi đưa tay mình ra nhưng vẫn không thấy gì, chỉ một màu đen. Tôi loạng choạng hướng về phía sau mình bước tới. Không ai biết tôi đã sợ hãi thế nào trong thế giới tối đen này, mỗi khi mệt mỏi, nghe hai giọng nói đó tôi có thể yên tâm mà nhắm mắt một chút, nhưng mà... Tôi vội vàng, cố gắng bước nhanh về phía trước. Bỗng nhiên, âm thanh kia lại vang lên:

- Như Kỳ, tôi nhớ cậu.

Tôi giật mình, đây là lần đầu tiên tôi có thể nghe rõ ràng như vậy. Nhưng sao nghe giọng nói này lại buồn bã như vậy? Khổ sở như vậy? Như Kỳ? Là tên tôi? Tôi không quan tâm đó có phải là tên tôi không, trước vẫn cứ đi nhanh một chút, nghĩ vậy tôi lại đi nhanh hơn, nhưng ...

Hình như tôi vấp phải thứ gì đó rồi.

Trong lúc tôi còn chưa kịp định hình, một lực hút to lớn bao quanh lấy tôi, cuốn tôi vào khoảng không chói mắt kia, tôi thật sự hoảng sợ miệng muốn phát ra âm thanh nhưng sao cổ họng lại đau như vậy, không tài nào nói được, Ánh sáng kia ngày càng chói mắt. Chói quá! Tôi không thể mở mắt được, tôi nhắm rịt hai mắt mặc cho thân thể bị cuốn đi, thật ra cảm giác có hơi khó chịu một chút chứ cũng không có đau đớn gì. Một lúc lâu sau, cảm nhận mọi thứ bình thường trở lại, tôi mở mắt lần nữa, nhưng mà..., lần này đập vào mắt tôi không phải là màu đen của bóng tối, mà đó là ánh sáng, là ánh sáng mặt trời...

Tôi đang nằm trên giường.

Tôi đã thoát khỏi cái không gian tối tăm kia rồi?

Tôi đã quay lại cuộc sống hiện thực?

Tôi là chưa chết, tôi sống lại? Chắc vậy, tôi không quan tâm, dù gì tôi cũng không tìm được Cao Quân, có sống hay chết cũng không sao.

Nhưng mà...

- Như Kỳ? Như Kỳ? Cậu tỉnh rồi, tốt quá.

Đúng là tôi vì giọng nói này mà đến nhưng có thể đừng có hét vào tai tôi như vậy được không? Rất là khó chịu đấy.

Tiếp sau đó tôi thấy một đống người bao quanh lấy tôi. Thật ồn ào.

Tôi quản chi bọn họ, ồn ào như vậy làm gì cơ chứ? Ở đây cũng thật sáng.

Tôi đảo con người thành một vòng, cuối cùng cũng phát hiện có một góc thật tối. Lập tức tôi phóng nhanh về phía đó dưới con mắt kinh ngạc của tất cả bọn họ.

....

Thật ra đó là tất cả những gì tôi còn nhớ về lúc tôi mới tỉnh dậy.

Những ngày sau đó thì sao?

Mỗi buổi sáng, có một người đánh thức tôi dậy, giúp tôi ăn sáng, trước khi đi cậu ta sẽ để lại một nụ hôn trên trán tôi.

Sau đó Tôi định cư trong cái tổ nhỏ của mình tại nơi tối nhất trong căn phòng này, ngơ ngẩn cho đến khi cậu ta lại xuất hiện, cậu ta lại dẫn tôi đi vài vòng quanh vườn, đọc cho tôi nghe mấy câu chuyện hay hay. Thỉnh thoảng còn có thêm một người nữa đến, hai người bọn họ dẫn tôi ra khỏi căn nhà này, đi công viên, đi khu vui chơi thỉnh thoảng còn đi câu cá, tôi rất thích đi câu cá, vì chỉ có những lúc đó hai người bọn họ mới chịu im lặng.

Thật ra, họ cho rằng tôi mất trí nhớ, não bộ có vấn đề, bác sỹ nói tôi bây giờ là một đứa trẻ năm tuổi cần được bảo vệ, nhưng tôi nói cho các bạn biết, họ sai rồi, tôi vẫn nhớ tất cả, tôi biết mình là ai, tôi biết họ là ai. Chỉ là... tôi quá mệt mỏi với cuộc sống này rồi.

Nhưng ...

Lại nhưng mà nữa rồi.

Nhưng mà...

Hai năm rồi, tôi ăn nhờ ở đậu nhà người ta, nhận được sự quan tâm của người ta, nói thẳng ra chúng tôi cũng chỉ là người dưng với nhau mà thôi, cũng chính vì là người dưng cho nên tôi thật sự cảm động. Cậu ấy cho tôi tất cả, quan trọng hơn là tôi có thể tin cậu ấy yêu tôi thật lòng.

Vào khoảng khắc này của cuộc đời, cậu ấy đã chìa tay về phía tôi như vậy, nếu tôi không nắm lấy thì tôi đúng là một con ngốc.

Vậy nên...

Hôm nay trời thật trong xanh, tôi đã câu được con cá thứ năm nhưng Thiên Kỳ vẫn chưa câu được con nào. Ngọc Linh hôm nay phải đi thăm mộ mẹ cậu ấy nên không đi cùng với chúng tôi, vậy mà cậu ta vẫn có thể lãi nhải một mình, tôi thật sự rất khâm phục cậu ta, nhưng mà tôi rất không có lòng muốn nghe tiếp.

- Thiên Kỳ.

- Hả?

...

- Hả?

Nhìn cái mặt ngu ngốc của cậu ta kìa, tôi thật sự rất muốn ném cậu ta xuống hồ làm mồi cho cá. Nhưng mà... phải kiềm chế, tôi biết dạo này trên trường cậu ta được tỏ tình nhiều lắm, tôi hung hăng quá... Có khi...Uhm... Tôi liếc cậu ta một cái, dùng giọng điệu bình thản nhất, phải ... là bình thản nhất, một người sau khi trải qua sống chết, lặng thầm suy nghĩ hơn hai năm, nếu ai có thể tranh mức độ bình thản với tôi, hẳn người đó nên về luyện thêm đi, vì level của tôi đã là đỉnh của đỉnh rồi. Uhm... tôi nói với cậu ta thế này:

- Hai năm qua cảm ơn cậu, nhưng mà tôi không có mất trí nhớ, não của tôi cũng hoạt động bình thường, IQ vẫn duy trì ở con số 150. Tôi muốn đi học, sang năm mới rồi cậu đăng ký cho tôi với.

Kìa nhìn kìa, cậu ta vẫn tỏ ra ngu ngốc như vậy mà nhìn khuôn mặt đầy bình thản của tôi. Haizzz...

- À... Có lẽ tôi nên đi thi lại tốt nghiệp trước, cậu giúp tôi đăng ký đi.

Tôi đã nói nhiều đến vậy rồi, cậu ta còn muốn sao nữa?

Tôi biết, vốn dĩ mặt cậu ta nhìn có hơi ngốc một chút, nhưng mà ngốc tới mức độ này... quả thật... cũng không có gì bất ngờ với tôi, có lẽ là do tôi quá bình thản chăng? Uhm ... Có lẽ vậy.

Tôi dùng khuôn mặt bình thản của mình nhìn chằm chằm cậu ta, tôi muốn nhìn xem khi nào thì cậu ta tỉnh táo lại, tôi nói một mình nãy giờ cũng có hơi kỳ lạ.

Năm phút.

Mười phút.

Ba mươi phút.

Một giờ.

Này, một giờ đã trôi qua như vậy đấy, tôi dùng khuôn mặt bình thản nhìn cậu ta, cậu ta dùng khuôn mặt ngu ngốc nhìn tôi, còn khán giả xung quanh lại dùng khuôn mặt khi nhìn kẻ điên nhìn chúng tôi.

Có ai chịu nổi nữa không? Tôi không chịu nổi, dù gì tôi cũng nhớ đường về nhà, tôi tự về, mặc xác cậu ta cứ ngồi đó mà ngốc đi.