Trước trường trung học Hùng Vương có một quán trà sữa, đây là nơi quen thuộc để tụ tập của hầu hết các bạn học sinh trong trường. Tuy nhiên, không một ai biết rằng chủ nhân của nơi này là ai, chỉ biết hàng tháng sư tỷ Kỳ sẽ đến đây xem sổ sách một lần. Thật ra, sự thật đã quá rõ ràng, chẳng qua là chẳng ai có thể tin một đứa nhóc chưa tròn 18 tuổi có thể có được sản nghiệp như vậy.
Lúc này, trong một góc vắng của quán có hai người đang lâm vào trầm tư, ánh mắt của người nữ đầy nghi hoặc lẫn hoang man, nhưng vẫn duy trì im lặng. Người nam có vẻ sốt rột và tức giận. Đó không ai khác ngoài anh hai Thiên Kỳ với cô bạn thân của sư tỷ.
- Này cậu nói gì đi chứ? Chuyện này là sao? Sao tự nhiên...
- Cậu không thể bình tĩnh được à? Không thấy tôi đang suy nghĩ sao?
Ngọc Linh không kiên nhẫn mã đánh gãy lời người đối diện, bản thân nhỏ hiện giờ cũng đang rất rối loạn. Người kia... Không thể nào.
- Không thể nào. Đây chắc chắn là một âm mưu.
Ngọc Linh nhìn thẳng người đối diện, ánh mắt đầy khẳng định, nhỏ quả quyết .
- Âm mưu?
- Phải. Tôi có thể chắc chắn.
- Tôi có thể biết tại sao không?
-Tôi chỉ có thể khẳng định với cậu người kia đã chết thực sự.
Thiên Kỳ nheo mắt nhìn về phía cổng trường, qua lớp cửa kính sát đất, cậu có thể nhìn thấy từng lớp bụi theo cơn gió mà bị thổi đến mù mịt. Cậu có cảm giác, giờ đây chính cậu đang bị lôi theo đám bụi đó, xung quanh hoàn toàn mù mịt. Từ khi nghe được bí mật kia, Thiên Kỳ đã biết chuyện này hoàn toàn không đơn giản nhưng đến tình trạng hiện tại thì tất cả đã không còn là chuyện mà cậu có thể kiểm soát được nữa, nhưng muốn cậu buông tay sao, cậu thực sự không muốn, không cam lòng, mà cũng không nỡ buông.
- Chính là họ, tôi ...
- Hai người...
Ngọc Linh kích động chồm tới nắm lấy tay Thiên Kỳ, nhỏ vừa mới nghĩ ra được một khả năng có thể xảy ra, nhưng còn chưa kịp nói thì một giọng nói khô khan quen thuộc vang lên. Ngọc Linh ngước mắt nhìn hai người bên cạnh, trong đầu nhỏ vang lên những tiếng ầm ầm quen thuộc, nếu lúc trước nhỏ còn một chút nghi ngờ thì giờ này nhỏ có thể hoàn toàn khẳng định, người trước mặt là giả mạo. Trần Cao Quân, người này trong trí nhớ của nhỏ không có nụ cười âm hiểm như vậy, cho dù thời gian có thể thay đổi con người, nhưng người kia chắc chắn sẽ không dùng nụ cười này trên người Như Kỳ được.
- Hóa ra hai người là một cặp, thật trùng hợp, có thể ngồi cùng bàn không?
Thiên Kỳ ngước mặt nhìn người vừa nói, cậu nhếch môi cười, đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng, lộ ra vẻ tự tin, cao ngạo bẩm sinh.
- Nếu cậu không sợ.
- Sợ? Tôi không có gì phải sợ cả.
- Được. Vậy mời cậu ngồi.
Không khí xung quanh bỗng nhiên muốn đông cứng theo đoạn đối thoại của hai người. Tuy nhiên, nhân vật chính trong các câu chuyện om sòm của trường bây giờ đang đứng một bên không ai quan tâm phải tự động tìm chỗ mà ngồi xuống.
Như Kỳ ngồi xuống cạnh Ngọc Linh, nó lặng lẽ như hoàn toàn muốn biến bản thân thành không khí, hoàn toàn không có cảm giác vui vẻ như lúc ban đầu. Nó lờ mờ nhận ra điều gì đó, nhưng nghĩ mãi vẫn không ra, chỉ biết có gì đó không đúng, nhưng lục trong trí nhớ lại hoàn toàn trống rỗng, mang tâm trạng buồn bực đi dạo thì gặp ngay người mình không muốn gặp nhất lúc này - Trần Cao Quân, người mà nó luôn tâm tâm niệm niệm, nhưng nay gặp lại chỉ cho nó cảm giác lạ lẫm và thất vọng.
- Không ngồi sao?
Nó liếc mắt nhìn hai người đang đứng rồi nhìn Ngọc Linh.
- Hai người yêu nhau?
Ngọc Linh đang uống nước, nghe nó hỏi thì sặc luôn, còn Thiên Kỳ thì nhìn nó với ánh mắt tức giận
- Cậu không biết tôi yêu ai sao?
- Làm sao tôi biết.
Nó tỏ vẻ bất cần mà trả lời Thiên Kỳ, nhưng bản thân lại không nhận ra rằng giọng nói của mình có bao nhiêu phần khó chịu, ánh mắt Thiên Kỳ chợt lóe.
- Tôi yêu cậu. Làm bạn gái tôi đi.
Ngọc Linh mới định hình lại sao trận sặc trà đá thì nay trực tiếp sặc nước miếng của chính mình, nhỏ trân trối nhìn người con trai trước mặt, có cần phải trực tiếp như vậy không hả? Nhỏ gào thét trong lòng, tỏ tình như vậy mà muốn người ta nhận lời sao?
- Này... đừng có coi tui như không khí như vậy? Kỳ là vợ tui, cậu không biết sao?
Cao Quân cười nhếch môi, tự tin khẳng định, cậu ta không biết rằng điệu cười của mình muốn có bao nhiêu phần giả dối thì có bấy nhiêu phần, mà chỉ có hơn chứ không có thiếu. Nhưng...
- Nhà cậu có nhiều tiền không?
Như Kỳ trực tiếp lơ luôn câu nói của Cao Quân, tỏ vẻ nó cũng rất quan tâm đến vấn đề này, nếu Thiên Kỳ có câu trả lời thích hợp thì lập tức đồng ý với lời đề nghị của cậu ngay.
Ngọc Linh trực tiếp ném cho nó ánh mắt ngạc nhiên không thể ngờ, còn Cao Quân thì âm thầm nắm chặt nắm đấm mà nhìn nó.
- Đủ để cậu muốn gì được nấy.
Nó nhướng mày, ánh mắt di chuyển, lần đầu tiên Thiên Kỳ thấy được vẻ mặt nhiều biểu cảm như vậy của nó, cậu thật sự vui mừng, nhưng hình như người bên cạnh cậu có nghề tạt nước lạnh vào mặt người khác rất chuyên nghiệp.
- Nhà cậu ta có tiền thì sao. Vấn đề là cậu ta có bao nhiêu tiền? Cậu thật ngây thơ đấy Kỳ.
- Tôi có bao nhiêu tiền cậu biết sao? Lo mà quan tâm đến bản thân mình đi.
Thiên Kỳ tức giận nhìn người bên cạnh, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm, đồ giả mà ở đây dám lớn tiếng, để xem ông sẽ thu thập mày như thế nào. Cao Quân nhìn ánh mắt của Thiên Kỳ, trong lòng anh ta lạnh đi, tự hỏi không lẽ bí mật đã bị lộ, thế nhưng sao có thể? Âm thầm tự trấn tĩnh bản thân lại, nhìn người đối diện, thì phát hiện lúc này nó đã phiêu lưu trong quyển sách nào rồi, thầm mắng một tiếng nhàm chán trong bụng nhưng trên mặt anh ta lại tỏ ra hết sức quan tâm nó. Về phần như Kỳ, chẳng qua nó cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy hai người này ngồi riêng với nhau với lại muốn chọc tức người kia mà tỏ thái độ như vậy mà thôi,chứ thật sự nó không có ý định làm bạn gái Thiên Kỳ, nhưng khi Thiên Kỳ muốn biết câu trả lời của nó thì vô thức nhỏ đã mập mờ tiếp nhận .
- Tấm lòng của cậu tôi sẽ lưu giữ cẩn thận...