Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 67-1




Ngón tay của Dư Tư Nhạc rất thon dài, giống như một búp măng ngòi viết, lại càng xinh đẹp thêm.

Du Lăng Thần cảm nhận được ngón tay của cô xuyên qua mái tóc mình, hận không thể cho thời gian dừng lại vào lúc này.

Chỉ tiếc rằng, tình cảnh tốt đẹp này, cũng sẽ bị phá vỡ theo thời gian.

Dư Tư Nhạc lấy máy sấy được để trên bồn rửa mặt, mở mức độ thường, gió thổi vù vù.

Tóc ngắn dễ dàng sấy khô, vài phút sau, mái tóc của Du Lăng Thần khôi phục lại như lúc ban đầu, hơi rối tung.

"Anh hai, làm xong rồi." Du Tư Nhạc buông máy sấy ra, dùng lược chải lại mái tóc ngắn cho anh trai.

Giọng nói của Du Lăng Thần hơi trầm thấp, chỉ ừ một tiếng, rồi phun ra hai chữ "tắm rửa."

Lúc Du Lăng Thần nói những lời này, mặt không đổi, giống như đạo lý hiển nhiên.

Du Tư Nhạc chợt trợn tròn mắt, tắm rửa? Cô xác định là cô không nghe lầm chứ?

Một người tạm thời là đàn ông chưa kết hôn, một người là cô gái chưa trưởng thành, sao lại tắm rữa giúp được? Chẳng lẽ muốn tắm uyên ương?

Bị suy nghĩ của mình dọa sợ hãi, Dư Tư Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía anh trai.

Trong gương, cô gái cũng giống như thế, nhìn người đàn ông bên cạnh.

Từ góc nhìn của Du Lăng Thần, đúng lúc có thể nhìn thấy phản ứng của cô gái phía sau qua tấm gương.

Ánh mắt của anh hơi nhếch lên, dường như mang theo tính toán xấu xa.

Du Lăng Thần đổi giọng nói: "Có thể dùng khăn lau cho anh."

Lau cũng không được! Dư Tư Nhạc không có can đảm đối mặt với người đàn ông đẹp trai hấp dẫn này, mà im lặng, ngộ nhỡ cô làm ra hành động không có đạo đức, còn không bị anh trai cười đến rụng răng sao?

Tất cả vẻ bề ngoài của Dư Tư Nhạc bị Du Lăng Thần thu vào trong mắt thông qua cái gương kia.

Mà Dư Tư Nhạc hoàn toàn không phát hiện ra hành vi xấu xa của người đàn ông nào đó.

Ý cười trong mắt Du Lăng Thần ngày càng sâu.

Thời gian dần trôi qua, trong chớp mắt vẻ mặt thay đổi hoàn toàn, ý cười trong khóe mắt biến mất không chút dư thừa, anh xụ mặt nói: "Lau nửa người trên là được rồi, em nghĩ đi đâu thế hả?"

"Không có........Không có." hai má của Dư Tư Nhạc đỏ bừng.

Cô nói làm sao anh trai có thể hào phóng mà cởi trần trước người khác như vậy, thì ra chỉ là nửa người trên thôi à? Vì sao có một cảm giác mất mát?

Dư Tư Nhạc bị cảm giác này dọa sợ hãi khiến hai chân mình lạnh lẽo, xem ra cô thật sự mất khôn rồi, suýt chút nữa đã lộ ra bộ mặt háo sắc trước mặt anh trai rồi.

Du Lăng Thần cởi áo sơ mi của mình ra, ném lên trên bệ, lồng ngực được phơi bày trước mặt Dư Tư Nhạc, nâng tay của mình lên đưa ra sau đầu, tránh để bị nước dính vào: "Tiểu Nhạc đừng lo lắng, Lau nhanh một chút."

Đầu óc của Dư Tư Nhạc còn không kịp phản ứng, cánh tay đã làm theo lời anh trai nói, bắt đầu hoạt động.

Cô dùng khăn ướt sau khi vắt khô đưa đến gần cơ thể cởi trần của Du Lăng Thần.

Cúi đầu, không dám ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt của anh, tránh tầm mắt của anh.

Nếu cô không ngượng ngùng, nguyện ý ngẩng đầu thì nhất định sẽ nhìn thấy ánh mắt của Du Lăng Thần đang nhìn chằm chằm vào cô.

Ánh mắt kia tràn đầy cưng chìu, dường như lại xen lẫn nóng bỏng.

Bàn tay nhỏ bé của Dư Tư Nhạc chạy loạn trên người anh, nơi nào tay cô lướt qua, tựa nhưa nhóm lên một ngọn lửa nhỏ, thiêu đốt thần trí của Du Lăng Thần.

Lúc Du Lăng Thần xả giao, có những người khác hẹn địa điểm ăn chơi, vì để điều hòa không khí, luôn gọi những nữ tiếp viên làm không khí sôi động hơn. Có những nữ tiếp viên vì tiền mà bán đứng bản thân, lúc tiếp khách sẽ vô tình hay cố ý khiêu khích đàn ông.

Đối mặt với đám tiếp viên nữ khiêu khích kia, Du Lăng Thần chưa từng động tâm. Nhưng giờ phút này, chỉ vì động tác vô ý của Dư Tư Nhạc, lại có thể vén lên ngọn lửa bị đè nén trong lòng anh.

Anh cảm thấy như được sống lại, ngọn lửa cháy hừng hực này suýt chút nữa đã thiêu đốt lý trí anh.

Lại tiếp tục như vậy, anh không cần chờ tâm ý của Dư Tư Nhạc, nếu có thể, anh sẽ ăn sạch cô ngay tại đây ngay cả cặn bã cũng không còn.

Ngay lúc bàn tay của Dư Tư Nhạc lau đến gần sát nách anh.

Du Lăng Thần chợt lui về sau một bước, nói: "Lau như vậy được rồi, Tiểu Nha, đêm nay không còn sớm nữa, em về nghỉ ngơi đi."

Từ đầu đến cuối Dư Tư Nhạc vẫn luôn cúi đầu, trong lòng luôn nhớ, vẫn còn một cánh tay chưa chà mà?

Nhưng lời này vừa lên đến miệng, cô lại nuốt trở vào.

Gương mặt nóng như bị lửa đốt, nghe anh trai nói không cần lau nữa, Dư Tư Nhạc vội vàng cất bước ra ngoài.

Cô vừa đi vừa nói: "Anh hai, anh không được tùy tiện đụng nước đó."

Giọng nói khàn khàn của Du Lăng Thần vang lên, nhìn cô gái nào đó lảo đảo chạy ra khỏi phòng ngủ của mình.

Tiếng bước chân cạch cạch vang vọng cầu thang.

Giống nhưa trái tim của Dư Tư Nhạc đang nhảy lên, hòa hai làm một.

Vì sao vừa rồi khi lau người cho anh trai, Dư Tư Nhạc lại đỏ mặt tim đập nhanh như vậy? Trái tim đập thật nhanh, suýt chút nữa đã làm cô không chịu được.

Cô cảm thấy đầu óc cô bị rút sạch triệt để rồi, nếu không tại sao lại có tư tưởng này chứ?

Dư Tư Nhạc không phải là cô bé bảy tám tuổi nữa, tuy kiếp trước cô chưa từng lưu luyến, nhưng cũng hiểu tim độn rộn lên là có ý nghĩa gì.

Sau khi trở lại phòng mình, Dư Tư Nhạc đóng cửa phòng lại, nhốt mình trong phòng.

Trong mắt đều là tia mờ mịt.

Không hề nghi ngờ, có vẻ như, có lẽ cô đã động tâm với anh trai của mình rồi?

Cái ý nghĩ này giống như thể hồ quán đính, tiến vào trong đầu cô, chiếm lấy thế giới nội tâm của cô.

Anh trai là một nhà giàu đẹp trai đúng chuẩn, người đàn ông độc thân hoàng kim, có tài, có năng lực, còn có địa vị, cho dù ở đâu cũng đều làm phụ nữ động lòng.

Nhưng.....Nhưng.......Người đó là anh trai của cô!

Hai người họ là anh em ruột, sao Dư Tư Nhạc có thể thích anh được? Đây không phải là bôi nhọ mặt mũi nhà họ Du sao?

Hơn nữa nghĩ tới khi còn sống Du Tư Nhạc vì nguyên nhân gì huyên náo làm vỡ quan hệ với anh trai, Dư Tư Nhạc càng không có cách nào nhìn thẳng vào cảm giác này. Ngay cả chính cô cũng không tiếp thu được phần cảm giác này, đừng nói gì tới người anh luôn giữ niềm chán ghét với tình yêu anh em.

Trong phòng ngủ của Dư Tư Nhạc có đặt một cái gương lớn, Dư Tư Nhạc nhìn vào hình ảnh phản chiếu cô gái trong gương.

Các thân xác này, vừa que thuộc, vừa lạ lẫm.

Từ khi linh hồn nhập vào thân xác này đã được vài tháng, linh hồn và thân xác từ từ hòa nhập vào nhau. Đên bây giờ, cô vẫn không hiểu, rốt cuộc cô là Dư Tư Nhạc hay Du Tư Nhạc? Cảm giác này giống như một giấc mơ, khó mà phân biệt được.

Dư Tư Nhạc nhìn vết sẹo trên cổ tay mình, vết sẹo này nhắc nhở cô.... ...... Cho dù có thay đổi, nhưng linh hồn vẫn như cũ, cô vẫn là Dư Tư Nhạc không hề thay đổi.

Về phần tình cảm đối với anh trai, có lẽ nên chôn sâu trong đáy lòng, để tránh huyên náo làm tan vỡ quan hệ anh em.

... ...... ...... .........

Nghĩ thì dễ, làm thì khó. Đặc biệt từ sau khi có ấn tượng tốt với anh trai mình, Dư Tư Nhạc mỗi lần nhìn thấy anh trai, càng không khống chế được tình cảm của mình. Dùng một câu nói có thể hình dung cảm nhận của Dư Tư Nhạc vào lúc này, đó chính là nước lũ phá vỡ con đê, nước chảy cuồn cuộn, càng không thể cứu vãn.

Cũng giống như lần trước, Dư Tư Nhạc né tránh ánh mắt, đưa cho anh trai một ly cà phê.

Thói quen của Dư Tư Nhạc sau khi ăn sáng xong sẽ uống một ly sữa, nhưng anh trai lại không thích, buổi sáng anh chỉ thích uống một ly cà phê đậm đặc để tinh thần hưng phấn.

"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Du Lăng Thần thấy sắc mặt của cô không bình thường, xuất phát từ quan tâm hỏi.

Anh bưng ly cà phê lên uống một ngụm.

Mùi thơm nồng đậm lưu lại trên răng, trước sau anh vẫn thích uống hương vị này.

"Không có." Dư Tư Nhạc nhỏ giọng đáp, trong lòng không yên bưng lấy ly sữa bò.

Chống lại đôi mắt của anh trai, Dư Tư Nhạc như có một loại cảm giác cô bị nhìn thấu. Giống như vẻ bề ngoài chỉ ngụy trang cho nội tâm, anh hai còn nhìn nữa, từng lớp từng lớp một sẽ bị tan rã, không còn chỗ nào để trốn.

Dư Tư Nhạc không muốn bộc lộ cảm xúc của mình, cố gắng bình tĩnh một chút.

Du Lăng Thần còn tưởng rằng cô còn xấu hổ vì chuyện đêm qua, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, tựa như đang cười.

"Ngày mấy em khai giảng?" Sau khi Du Lăng Thần ăn xong bữa sáng của mình, anh dò hỏi.

Dư Tư Nhạc thuận miệng nói: "Ngày 7 sẽ khai giảng."

Anh hai hỏi việc này làm gì?

Vết thương trên tay Du Lăng Thần từ từ bình phục, vài ngày nữa có thể đến bệnh viện cắt chỉ rồi.

Mai là ngày 7, có nghĩa là kỳ nghỉ hè của Dư Tư Nhạc sắp hết.

"Ngày mai anh đưa em đi khai giảng." Du Lăng Thần nâng mắt nhìn cô.

Bàn tay Dư Tư Nhạc chợt run lên, đang yên lành sao phải đi cùng cô? Khai giảng đơn giản chỉ là đóng học phí, xin sách giáo khoa, cũng không phải là chuyện khó gì. Bây giờ học sinh tiểu học cũng có thể một mình đi báo danh đóng học phí, căn bản không cần cha mẹ đi cùng.

Dư Tư Nhạc muốn từ chối ý định của anh trai.

Du Lăng Thần mở miệng cắt đứt lời cô: "Anh ở nhà trừ bỏ rảnh rỗi cũng chỉ rãnh rổi, mấy ngày nay không có ra ngoài một chút rồi, tiện thể đến trường em tham quan một chút. Lần trước họp phụ huynh có rất nhiều người, không thể đi dạo một vòng."

Dư Tư Nhạc rất muốn hỏi, chẳng lẽ ngày khai giảng, sẽ không có nhiều người sao?

Nhưng lời này làm sao cũng không nói nên lời.

Anh hai không phải vì che chở cho cô, sao cánh tay có thể bị thương nặng như vậy chứ?

Thật vất vả mới có thể viện cớ bị bệnh để nghỉ ngơi, tất nhiên Du Lăng Thần muốn ở cùng với cô nhiều hơn.

Quanh năm anh đấu đá với mấy lão hồ ly trong giới thương dân anh sống tôi chết, đối với việc suy đoán lòng người anh nhất định sẽ biết rõ. Gần đây, anh phát hiện tình cảm của Tiểu Nhạc đối với mình đã từ từ đâm chồi, bây giờ làm thế nào cũng phải gia tăng công sức, để cho chồi non này nhanh chóng khỏe mạnh phát triển.

Đừng hỏi làm thế nào Du Lăng Thần phát hiện, trừ bỏ chuyện làm ăn ra, anh chỉ quan tâm nhất chính là Dư Tư Nhạc. Nếu ngay cả chi tiết nhỏ như vậy cũng không nhìn ra, vậy thì thật xin lỗi vì lực quan sát của Du Lăng Thần rất kém.