Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 53




Du Lăng Thần không chịu buông tay, Khâu Mẫn cũng nắm chặt cánh tay Dư Tư Nhạc không buông.

Hai cánh tay bị kéo dài ra, khiến Dư Tư Nhạc cảm giác hai tay cô bị kéo muốn đứt lìa ra.

"Tôi muốn cô chết với tôi.... ..." Khâu Mẫn nhếch mép cười.

Một nét cười thoáng này, nhìn qua làm người ta khiếp sợ.

Chết cái con khỉ! muốn chết thì tự mình chết đi!

Cánh tay Dư Tư Nhạc bị kéo đau khiến cô nói chuyện khó khăn, cô nắm chặt tay anh hai.

Hai tay nắm chặt nhau, không có một chút khe hở.

Trong lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi, nóng rực, dường như có một tia từ lòng bàn tay len lỏi vào trái tim.

Nhìn thấy cả người anh hai muốn trượt ra ngoài, Dư Tư Nhạc cảm thấy cả kinh hoang mang.

"Anh hai.... ..." Dư Tư Nhạc nhếch môi, phun ra hai chữ.

"Ngoan, đừng buông tay, nắm chặt tay của anh." Thái dương Du Lăng Thần toát mồ hôi lạnh, đầu của anh hướng xuống dưới, máu chảy ngược nhất định rất khó chịu.

Tất cả nhân viên tòa cao ốc đều hoảng hốt lo sợ, quản lý ra sức kêu cứu người.

Các nhân viên an ninh nắm chặt cả người Du Lăng Thần kéo anh lên trên.

Nhân viên cảnh sát cũng dần dần đến đây, sau khi thấy cảnh tượng này, tất cả đều vào hàng ngũ tập trung cứu người.

Trong lòng bàn tay mồ hôi ra càng nhiều, bàn tay ẩn ẩn hơi trượt xuống.

Dư Tư Nhạc biết tay cô và anh hai đang từ từ cách xa, có lẽ sau đó, cô sẽ không nắm được tay anh hai, từ trên cao này rơi xuống.

Khâu Mẫn cười điên cuồng, dùng sức nắm chặt tay Dư Tư Nhạc không nhúc nhích.

Có chết cũng phải kéo theo cái đệm lưng, có lẽ đây chính là suy nghĩ của Khâu Mẫn trong giờ phút này.

"Nhanh.... ......Nhanh chóng kéo người lên." Nhân viên cảnh sát làm hành động cứu trợ, so với các nhân viên an ninh thì thuần thục hơn nhiều.

Ánh mắt Du Lăng Thần gắt gao nhìn chằm chằm Dư Tư Nhạc, do dù không nói chuyện, nhưng trong ánh mắt lại nói rõ - kiên trì một chút, không thể buông tay.

Vì anh hai! Vì không thể lãng phí cơ hội trọng sinh này!

Dư Tư Nhạc cũng không buông tay.

Dưới đất, nhân viên cảnh sát đang thổi phồng đệm lót. Nếu Khưu Mẫn thật lòng muốn chết, như vậy thời gian của cô ta cũng không còn nhiều nữa. Một khi đệm lót đã thổi phòng xong, cho dù cô ta có từ nơi này nhảy xuống, cũng không giết người.

Cả người Du Lăng Thần từ từ đổ trở về.

Cánh tay Dư Tư Nhạc cũng bị kéo lên hai tấc, trái tim đang thấp thỏm từ từ thả lỏng, Dư Tư Nhạc thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Phản ứng sau khi trọng sinh của Khưu Mẫn và Dư Tư Nhạc hoàn toàn bất đồng, cô thấy vị trí của mình dần dần rời lên, bên trong đồng tử tràn đầy vẻ không cam lòng và sợ hãi.

"Cô ngay cả chết còn không sợ, còn có thể sợ cái gì?" Cánh tay Dư Tư Nhạc vô cùng đau đớn, còn khó chịu hơn so với rút gân, mở miệng nói: "Khâu Mẫn, mạng sống chỉ có một lần, cô phải suy nghĩ rõ, không có cơ hội cho cô hối hận."

Khâu Mẫn do dự một chút, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn nhân viên viện trợ.

Cơ thể nhanh chóng rơi xuống dưới.....

Vài giây, trở thành cái bóng mơ hồ.

Dư Tư Nhạc mở to mắt, vẫn không dám tưởng tượng Khâu Mẫn lựa chọn cách kia mà không lựa chọn cách quay đầu trở lại.

Trong đầu vẫn hiện đi hiện lại hình ảnh ánh mắt của Khâu Mẫn trước khi chết.

U oán, khủng bố, tràn đầy nguyền rủa oán hận.

Thiếu sự trói buộc của Khâu Mẫn, nhân viên cảnh sát làm nhiệm vụ cứu người càng dễ dàng hơn.

Dư Tư Nhạc rất nhanh đã được kéo lên.

Dư Tư Nhạc hoàn toàn trong trạng thái ngơ ngác, không đợi cô hồi phục lại tinh thần, cơ thể cô đột nhiên bị kéo vào một vòng ôm ấm áp.

Hơi thở của người này, Dư Tư Nhạc vô cùng quen thuộc. Ngay cả nhắm mắt lại không cần nhìn, cũng đoán được là Du Lăng Thần.

Du Lăng Thần nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, xem như là trấn an tinh thần cô: "Không có việc gì....Không phải anh đã bảo em đừng lên tầng cao nhất sao? Vì sao còn không nghe lời?"

Rõ ràng là lời nói trách cứ, nhưng mang theo cảm xúc nồng đậm.

Em đã quay lại để đi xuống lầu....là bất đắc dĩ mới bị bảo vệ kéo vào chuyện này.

Dư Tư Nhạc rất muốn giải thích, hết lần này đến lần khác mở miệng đều cảm thấy khó khăn. Cảm giác sinh tử này, mỗi một lần đều làm trong lòng người ta run sợ, đầu óc Dư Tư Nhạc hỗn loạn mơ hồ, cả người phản ứng cũng chậm hơn so với bình thường một chút.

"Anh hai, Khâu Mẫn thật sự đã chết." Một lúc lâu sau, Dư Tư Nhạc nói ra những lời này đầu tiên.

Cô cho rằng....Sau khi gặp uy hiếp phải chết, Khâu Mẫn sẽ phải biết lạc đường mà quay lại, hiểu được mạng sống rất quý giá, nhưng mà Khâu Mẫn ở trước mặt cô, không do dự tìm đường chết!

Thậm chí cô còn nhớ đến khoảnh khắc Khâu Mẫn buông tay, đã nói câu kia...

Thật sự là cô và anh hai đã bức tử cô ta sao?

"Là cô ta gieo gió gặt bão." Du Lăng Thần hồi phục tinh thần, vẫn như lúc trước.

Dư Tư Nhạc tùy ý để Du Lăng Thần ôm xuống lầu, cô càng thêm tham luyến hơi thở ấm áp từ anh hai, hận không thể ôm lấy anh, như vậy mới có thể làm ấm trái tim đang lạnh lẽo của cô.

Nhân viên cảnh sát yêu cầu người ở đây đến sở cảnh sát để lấy lời khai.

Lúc đi ngang qua tầng thấp nhất của tòa cao ốc, Dư Tư Nhạc nhìn đến chỗ Khâu Mẫn nhảy xuống...

Bởi vì đệm chưa được thổi phòng xong, sau khi Khâu Mẫn nhảy xuống, không có tác dụng giảm xóc, nên vẫn xác định được cô ta đã tử vong.

Người nhảy cầu chết, có xem cũng không tốt.

Dư Tư Nhạc chỉ nhìn một cái, thì rời mắt nhìn sang chỗ khác.

"Chính cô ta lựa chọn con đường này, trách người khác không được." Tay phải Du Lăng Thần cũng bị thương, đến bây giờ dùng sức vẫn không được.

Dư Tư Nhạc càng khỏi phải nói, hai chân căn bản không có cảm giác, mềm nhũn đặt hai bên người.

Dư Tư Nhạc tự an ủi mình, là Khâu Mẫn xứng đáng..., nếu cô không muốn báo thù, thì làm sao bị ông chủ công ty AV lợi dụng? Nếu cô ta nghe lời Dư Tư Nhạc khuyên nhủ ngay từ đầu, sẽ không sa chân vào vũng bùn này, rời khỏi công ty AV, làm sao bị người ta cưỡng gian, bị buộc đến mức phải nhảy lầu?

Khâu Mẫn đối với thù hận của bọn họ, ẩn ẩn còn ẩn giấu một tia giận chó đánh mèo. Bởi vì bức tử cô không phải là Dư Tư Nhạc, cũng không phải là Du Lăng Thần, mà là công ty AV, cô đem thù hận trong lòng ném vào anh em bọn họ.

Dư Tư Nhạc phối hợp với cảnh sát lấy khẩu cung lần nữa.

Đối với anh em bọn họ cách hai tuần đến sở cảnh sát một lần, tất cả nhân viên cảnh sát đều nhìn họ với cặp mắt khác xưa.

Trong lòng thầm nghĩ, kẻ có tiền có phải ăn no rỗi hơi không có việc gì làm, luôn thích tham gia vào chuyện thị thị phi phi không?

Việc lấy lời khai rất thuận lợi, cảnh sát lấy kết quả tự sát, tuyên án Khâu Mẫn kết thúc mạng sống.