Anh Hai Boss, Đừng Nghịch Lửa

Chương 39




Chị dâu, cách xưng hô này, đè nén nặng nề trong lòng Dư Tư Nhạc.

Anh hai đã tìm được một nửa kia, cô là người ngoài có phải nên rời đi không?

Đáp án là Dư Tư Nhạc không đồng ý, Dư Tư Nhạc bước về phía trước, ấn vào chuông cửa, Khưu Mẫn nhanh chóng chạy ra mở cửa.

“Tiểu Nhạc, rốt cuộc em đã đến đây?” Khưu Mẫn hai mắt đỏ bừng, dường như cô ta vừa mới khóc, cái mũi còn hơi đỏ.

Gặp nhau trong trường hợp như vậy, khiến Dư Tư Nhạc hơi nghi ngờ hỏi: “Cô đã khóc?”

Người nên khóc nên khổ là cô mới đúng? Thật vất vả mới có được người thân, nhanh như vậy đã bị người khác cướp đi.

“Không có.” Khưu Mẫn vội vàng phủ nhận: “Gió thổi vào mắt thôi.”

Lấy cớ này giống như biến thành thừa nhận.

A Bưu đi theo bên cạnh Dư Tư Nhạc vào biệt thự.

Trong biệt thự, bên phải là trồng cỏ, bên trái là bể bơi. Ở đây thiết bị đầy đủ hơn so với biệt thự Dư Tư Nhạc đang ở, trong bồn hoa có rất nhiều loại hoa quý. Chỉ tiếc trong thời gian dài không có người chăm sóc, đã mất đi áng sáng vốn có của con người.

Đây là lần đầu tiên Dư Tư Nhạc đến đây, nên rất nghiêm túc đánh giá cảnh vật xung quanh.

Diện tích biệt thự này rõ ràng rất lớn. Nhìn cách trang trí trong phòng hẳn còn rất mới.

“Du Thiếu từng ở đây một thời gian.” Trước kia A Bưu phụ trách bảo vệ an toàn cho Du Lăng Thần, đã đến nơi này cũng không nhiều.

Trong chớp mắt Dư Tư Nhạc đã hiểu được, khó trách trong biệt thự thiếu hơi thở con người. Tính thời gian, anh hai về nhà đã hai tháng, như vậy trong khoảng thời gian này, tòa biệt thự này không có không khí.

Đem chìa khóa nhà tặng cho Khưu Mẫn ở? Ý nghĩa là anh hai muốn chuyển nhà?

Trong lòng Dư Tư Nhạc chợt nặng trĩu.

“Ngồi đi.” Khưu Mẫn bày ra điệu bộ nữ chủ nhân, chỉ vào ghế sô pha, bảo Dư Tư Nhạc tùy ý một chút: “Tiểu Nhạc muốn uống gì? Nước trái cây được không?”

Dư Tư Nhạc không muốn soi mói, gật gật đầu.

Cô ta đem đến cho Dư Tư Nhạc một ly nước trái cây.

Thời tiết nóng bức, lại ngồi trong xe một thời gian dài làm Dư Tư Nhạc thật sự rất khát nước, cô nâng ly nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Cô có chuyện gì nói với tôi sao?”

Dư Tư Nhạc nói thẳng vào vấn đề, vẻ mặt rất không tự nhiên.

Hốc mắt Khưu Mẫn nhanh chóng đỏ lên, như là bất cứ lúc nào cũng có thể chảy nước mắt, cô ta cúi đầu nức nở một tiếng, nâng tay lên lau khóe mắt, làm cho bản thân giả vờ bình tĩnh: “Tiểu Nhạc…………”

Giọng nói cô ta khàn khàn, mang theo tia khóc lóc.

Dư Tư Nhạc không rõ có phải cô ta đang diễn trò hay không: “Cô nói thẳng đi, ngày mai tôi còn phải đi học, thời gian không có nhiều lắm.”

Dường như cô cũng cảm thấy thời gian rất gấp, cố ý giương mắt nhìn về phía A Bưu, vẻ mặt khó xử.

Dư Tư Nhạc cũng biết ý cô ta, quay đầu nói với người sau lưng: “A Bưu, anh ra ngoài cửa chờ tôi, tôi và Khưu tiểu thư nói chuyện một lúc sẽ ra.”

Dư Tư Nhạc dùng từ “Khưu tiểu thư”, giống như làm đối phương thật đau lòng, cô ẩn ẩn muốn khóc, ánh mắt đỏ hoe.

A Bưu không nhúc nhích "tiểu thư...." Anh lo lắng một mình tiểu thư ở trong này.

Trong biệt thự lớn này, từ cửa sổ lầu một có thể dễ dàng trói người bắt đi, anh lo lắng tất cả nguyên nhân gây bất lợi cho tiểu thư.

"Cô ấy sẽ không làm gì tôi." Không có người ngốc đến độ chủ động hẹn người khác, sau đó đem manh mối để lại cho cảnh sát, lại bắt cóc người đó đi.

Nhìn thái độ kiên quyết của tiểu thư, cuối cùng A Bưu phục tùng mệnh lệnh, anh cất bước đi ra ngoài.

Nghe thấy âm thanh khóa cửa vang lên, Dư Tư Nhạc không nói vòng vo với Khưu Mẫn, trực tiếp mở miệng hỏi: "Khưu tiểu thư, hiện tại có thể nói không?"

Khưu Mẫn nước mắt chợt chảy dài trên má, hai hàng nước mắt chảy xuống cằm: "Tiểu Nhạc, chị không biết nói với em thế nào mới được, anh hai em....."

Dư Tư Nhạc ghét nhất người nào làm cô mất hứng thú, mà cô gái này lặp đi lặp lại nhiều lần muốn nói lại thôi, cơ hồ hao phí toàn bộ tính nhẫn nại của Dư Tư Nhạc. Cô cầm ly nước, đứng lên: "Khưu tiểu thư, tôi nghĩ....cô không hiểu rõ thời gian quý giá như thế nào, chờ cô hiểu rõ, hãy tìm tôi nói chuyện."

Bước chân đi, Dư Tư Nhạc xoay người muốn chạy.

Khưu Mẫn vội vàng nắm lấy tay cô: "Đừng ....Đừng đi, Tiểu Nhạc nghe chị nói cái này."

"Mấy tạp chí này, em đã xem qua chưa?" Khưu Mẫn hỏi.

Dư Tư Nhạc nhìn cô: "Xem thì thế nào? Cô sẽ không muốn nói với tôi đây là sự kiện hay sự thật?"

Lúc Dư Tư Nhạc nói chuyện một chút lo lắng cũng không có, thế nào cũng phải giả vờ bộ dạng lạnh nhạt.

"Là sự thật! Chị à Du thiếu đang yêu nhau! Nếu không anh ấy làm sao có thể đem chìa khóa biệt thự đưa cho chị, còn cho chị chuyển vào ở." Khưu Mẫn theo bản năng thốt ra, muốn giải thích: "Chị....Chị và anh ấy gần đây cãi nhau, mấy ngày nay anh ấy giận dỗi không để ý đến chị."

Dư Tư Nhạc nhíu mày ngày càng sâu: "Vì vậy cô tìm tôi, là muốn tôi giúp các người quay lại?"

Dư Tư Nhạc chưa từng gặp qua chuyện rắc rối như vậy! Người này dựa vào cái gì tìm cô giúp đỡ? Cô có thừa nhận quan hệ với anh hai không?

"Khưu tiểu thư, anh hai tôi là CEO của tập đoàn Du thị, bộ dạng đẹp trai, lại nhiều tiền, anh ấy muốn loại phụ nữ nào mà chẳng có? Anh ấy không để ý đến cô, chỉ có thể hiểu rõ anh ấy không thích cô, chán ghét cô rồi. Vì vậy cô tìm tôi cũng không có tác dụng gì."

"Không, có tác dụng." Khưu Mẫn hoảng hốt, vội vàng tháo vòng phỉ thúy trên cổ xuống: "Nhìn xem nhìn xem, đây là Du thiếu cho chị."

Chỉ liếc mắt một cái cả người Dư Tư Nhạc cứng ngắc.

Sợi dây chuyền phỉ thúy kia, cô biết nó. Chính cô cũng có một cái, hơn nữa còn đeo trên cổ. Đã từng nghe anh hai nói, hai sợi dây chuyền này là khi mẹ cô còn sống dùng một số tiền lớn để mua, trên thế giới này chỉ có hai sợi. Du Lăng Thân luôn dặn cô ngàn vạn lần không được tặng sợi dây chuyền này cho người khác, phải tìm một nửa kia, mới có thể đem sợi dây chuyền của cô tặng cho người đó."

Du Lăng Thân đã tặng rồi sao?

Như vậy, anh ấy đã định Khưu Mẫn là một nửa kia của mình!

"Thật sự là anh hai tặng cho cô?" Dư Tư Nhạc không thể tin được, trong lòng hy vọng do Khưu Mẫn nhặt được.

Nhưng mà đáp án làm người ta thất vọng.

"Tiểu Nhạc, chị hy vọng em có thể tin tưởng chị." Khưu Mẫn khóc lóc: "Chị thật sự rất yêu Du thiếu, không muốn mất anh ấy, em có thể giúp chị được không?"

Cả người Dư Tư Nhạc hoàn toàn hỗn độn: "Cô làm sai chuyện gì?"

Dư Tư Nhạc muốn hỏi rõ nguyên nhân, ngộ nhỡ cô ta sau lưng anh hai bắt cá hai tay, chẳng lẽ cô phải đồng ý giúp cô ta sao?

"Chị....không có làm gì, lần trước khi Du thiếu ký hợp đồng, chị không cẩn thận đổ rượu lên. Chị thật sự là vô tâm, Du thiếu nói chị là người phá rối hợp đồng, chị thật sự không có." Khưu Mẫn nức nở ngày càng lớn, bộ dạng như nhận rất nhiều ủy khuất

Chỉ là vì chuyện nhỏ này? Hợp đồng bị dính nước, cùng lắm thì làm lại một lần nữa.

"Anh hai không phải là người tuyệt tình như vậy."

"Chị hy vọng Tiểu Nhạc có thể giúp chị, để chị gặp Du thiếu vài lần. Chị tin một thời gian dài, sau khi anh ấy thấy thành ý của chị, nhất định sẽ đồng ý ở lại bên cạnh chị." Khưu Mẫn rút khăn giấy lau nước mắt.

"Tôi sẽ cố gắng."

Nghe Dư Tư Nhạc đồng ý giúp cô ta, Khưu Mẫn nín khóc mỉm cười, khóe miệng nhếch lên: "Tuần sau chụp ảnh phim truyền hình, tất cả tổ kịch cùng hợp nhau chúc mừng. Tiểu Nhạc, em có thể mời Du thiếu đến không? Chị nhất định sẽ có cách để anh ấy tha thứ cho chị."

Khưu Mẫn nói chuyện rất tự tin, khôi phục lại bộ dạng bình thường.

Thẳng đến sau khi ra khỏi cửa biệt thự. Dư Tư Nhạc vẫn không hiểu......Cô làm sao có thể ngốc nghếch đồng ý yêu cầu này?

Người này cướp đi anh hai, đối với cô có gì tốt? Mỗi khi nghĩ đến phải xa anh hai, so với dam găm cắm vào thịt, càng đau đớn, càng khó chấp nhận.