Ánh Hạ Trầm Luân

Chương 1: Chuyện tình cảm vốn dĩ chỉ là một ánh nhìn về đối phương




Đứng trước xã hội chật vật với đồng tiền khiến con người cũng dần ham danh hám vọng. Giống như có một chút thúc dục lên bản thân, nay được ngần này ngày mai lại càng phải cố gắng hơn chút, hơn chút để thỏa mãn chính mình. Người thiếu nữ cũng chỉ đang ở độ tuổi học hành nhưng lại bác bỏ nó qua một bên để chạy vào chốn thị phi. Với Hạ Bách tự do để chạy hết quãng đời còn lại không nhiều, cô thích thử sức, thích tìm đến những nơi để khẳng định bản thân mình.

Ở mức độ thấp cũng chỉ là đi chụp ảnh cho mấy nhà thiết kế nhỏ. Bên cạnh cũng đi nhảy ballet cho những buổi diễn lớn nhỏ, đôi chân vốn dĩ giúp nhiều cho Hạ Bách. Từ nhỏ cô đã học nhảy nhuần nhuyễn, được đào tạo qua những thầy cô có kĩ thuật nên số tiền nhận về cũng đủ nuôi sống bản thân một tháng. Khi mẹ còn sống rất thích xem cô nhảy những điệu mê người, bà quý nó đến mức khi bị ngã gãy chân cô đã trốn tập lại.. Chịu đau, cố gắng để học lại từ những bước cơ bản nhất, học cho đến khi hoàn mĩ lại như ban đầu.

Với Hạ Bách tình cảm rất thiêng liêng, chỉ cần kẻ cô thương muốn gì cô cũng sẽ làm. Giống như cái mất mát năm mười sáu đeo bám cô đến tận giờ, cô vừa sợ nghĩ về nó lại càng sợ việc chấp nhận nó. Từ khi mẹ mất, gia đình cô không còn nói chuyện nhiều, mỗi người một công đôi việc. Bước vào nhà, mọi thứ chỉ lặp lại một không khí trống rỗng đến mức nghẹn ứng cổ họng. Không phải cô không hiểu công việc mọi người đều bận rộn, chỉ là dần dần nó biến cô thành kẻ cô lập.

Có những chuyện không phải nói ra, đặt vấn đề sẽ hiểu được mà cần sự cảm thông. Người thiếu nữ cứ cho là vậy để bạn thân không nghĩ nhiều nhưng chưa từng nghĩ rằng mình tự biến bản thân thành kẻ đáng thương. Cô giống như nhánh hoa kiêu sa nằm trong sự bảo bọc của gia đình, trong khi họ cai trị cầm quyền quát nạt mọi thứ lại cưng nựng, đem giấu cô vào khoảng trống.

Trần Mặc Cảnh là bố cô nhưng lại không thừa nhận với thiên hạ trước mắt mình có một người con gái. Ông cho phép cô tự do nhưng không quên dạy cô cách phòng thủ, lúc nào cũng đem đủ thứ lí luận để áp đặt lên đứa con gái nhỏ. Tiền chưa từng là vấn đề trong mắt ông với Hạ Bách nhưng tương lai ông vẫn muốn cô có bước tiến tốt. Khi quyết định bỏ học của cô được bàn cãi trên bàn ăn dừng lại thì căn nhà cũng bẵng đi một cách nhanh chóng.

Đêm đó, Trần Mặc Cảnh đi đánh bài với Lục Khương Thâm nên Trần Lục Bắc cũng không đôi co vấn đề nghỉ học của em gái với bố. Ban đầu anh cũng định vào phòng nói chuyện với cô nhưng thấy bên trong im lặng nên cũng về phòng.

Gần tiếng sau phòng Hạ Bách có tiếng ồn, Trần Lục Bắc cũng chạy sang xem có chuyện gì nhưng cũng vừa hay cô mở cửa ra ngoài.

" Anh chưa ngủ sao?" Hạ Bách đúc nốt một tay khoác vào, hai mắt nheo vào vì ánh sáng ngoài hàng lang.

Trần Lục Bắc thản nhiên lắc đầu rồi cúi xuống để quan sát đôi mắt đứa em, xem ra không có khóc nên khá yên tâm. " Tâm trạng không tốt qua phòng anh làm chút rượu giải sầu."

Hạ Bách đang đói biết kiểu gì cũng có đồ nhắm nên nhanh chóng gật đầu.

[... ]

Trời ngả sang khung giờ sáng nhưng vẫn đem một nét mờ nhạt khó coi, căn phòng vừa mới qua đã tanh bành khiến Hạ Bách không mấy ưng ý. Nhưng cuối cùng không vòng vo cô ngồi gần về phía Trần Lục Bắc, hướng đối diện với người đàn ông mang màu sắc trầm.

Trần Lục Bắc chưa kịp rót rượu mời chào đã nhanh nhẹn véo má Hạ Bách một cái. " Để xem tửu lượng thế nào? "

Hạ Bách không thích hành động này nhanh chóng lườm một cái. " Bỏ cái tay ra, hỏng hết da rồi. "

" Nựng một tí cũng hét toáng lên. Anh chăm ẵm mày từ bé, đúng là càng lớn càng không biết ơn. " Trần Lục Bắc cằn nhằn rồi gắp lấy miếng thịt nướng trên bàn nướng còn nóng bỏ vào miệng, lúc này vẻ mặt hơi cau lại cứ nghĩ lại khiến cô mắc cười.

" Phòng anh dự bị cả dụng cụ bếp núc ghê vậy. Bố biết chắc chắn sẽ đem ra kỉ luật với những biện pháp kinh người. " Người thiếu nữ gắp lấy chút rau củ chua kèm với thịt đợi nguội mới dám ăn.

" Thực ra bố biết có mình con ngốc như em không biết thôi. " Trần Lục Bắc rót rượu mời Triệu Trác Thẩm rồi quay sang cốc đầu cô em.

Hạ Bách định hét lên như thường ngày nhưng khi vừa kịp bo đầu thì ánh mắt Triệu Trác Thẩm khẽ nhìn về phía cô, nhịp tim đột nhiên cũng theo một quy luật bất bình khựng lại rồi điều hành một cách khó coi. Cục tức cứ thế được nuốt xuống mà chìm sang một ánh mắt trộm nhìn, càng đào sâu vào hình ảnh trước mắt cô hoàn toàn không nhận được một sự quan tâm nào. Cũng có thể anh ta biết, cũng có thể anh ta hoàn toàn không biết, hay cũng là biết mà không để tâm đến.

Vẻ đẹp mang theo một nội tâm khó kiểm soát được khoác lên một bề ngoài tầm thường. Từ đầu đến chân người đàn ông không có vật gì giá trị, ánh mắt lúc nào cũng hướng ra bầu trời âm ỉ. Thậm chí, trên người không toát ra bất kì mùi hương nào, có thể nói ra chỉ là mùi mồ hôi, đến mái tóc cũng bết lại. Chung quy lại anh chẳng có gì đặc biệt, quần áo đến ba lần gặp đều trùng lặp. Một bộ chiếc áo để chạy vặt cho mấy công việc buôn ba ngoài kia..

Hạ Bách ngửa cổ uống hết chất lỏng trong ly, cổ họng gần như rát vì nồng độ cồn đi qua nhưng dần lại phát mê vì men say quỷ quái nhập lại trong thân xác. Trong khi hai người đàn ông thay nhau mời rượu thì người thiếu nữ cũng chuyển hướng dựa vào anh trai từ từ nhâm nhi chất lỏng. Cô không rõ hoàn cảnh hiện tại là gì nhưng nụ cười hài hòa của người đàn ông không quen biết phản chiếu qua tấm gương trước mắt gần như nuốt chửng trái tim trong thời gian thực tại của cô.

Người thiếu nữ hạ người, đặt đầu trên chiếc đùi rắn chắc của Trần Lục Bắc. Đôi mắt con người đó ước lệ đủ sự thương tâm cố gạt hình ảnh khó coi đem tầm vóc hoàn mĩ ra khỏi đầu mình. Cứ thế thời gian trôi qua vạt áo Trần Lục Bắc bị cô nắm chặt lấy, dần trở nên nhăn nheo. Nói ra thì cũng nghĩ cô uống chả được bao nhiêu nhưng khi hai người nói chuyện cô cũng uống vơi nửa chai, mặt giờ cũng đỏ bừng lên. Trông qua cũng thấy có chút dễ gần, đáng yêu.

Trần Lục Bắc tiện người đang gần kề giường nên vướn lấy tấm mềm mỏng đắp cho Hạ Bách rồi lại quay ra nhìn khung cảnh tối nhẻm. Lúc sau anh nhìn Triệu Trác Thẩm suy tư, đôi mày hơi cau lại. " Chạy vặt không đủ kiếm sống sao? "

Triệu Trác Thẩm khẽ cười trừ rồi đặt miếng thịt sống lên bàn nướng, vẻ mặt có chút chán chường. " Cũng đủ nuôi con bé nhưng ông già rượu chè có cung cấp gấp mười cũng không đủ. "

" Tôi thấy cậu cũng nhẫn nhịn đấy chứ? Phải tôi xiên chết cũng nhẹ. " Trần Lục Bắc ngửa cổ uống nốt chất lỏng trong ly, bản thân cũng thấy tức thay nhưng nhìn cô em gái chập chờn vào giấc giọng anh lại hạ xuống. " Muốn về phòng không? Anh đưa về.. "

Thấy Hạ Bách im lặng hai người đàn ông cũng cho rằng cô chìm sâu vào giấc. Ánh mắt Trần Lục Bắc dần trở nên im ắng trước số phận của anh bạn, giọng anh hạ xuống. " Mẹ cậu sao rồi?"

Nghe đến đây Triệu Trác Thẩm khẽ cười, anh lắc đầu cầm chén rượu trên tay nhưng rồi lại không uống. " Không khá hơn nhiều nhưng tiền tháng nay đủ một hai mũi tiêm."

" Nếu cậu làm cho gia đình tôi sẽ được nhiều hơn. Có điều không được gặp mặt người thân thường xuyên. Như con bé nhà tôi vậy, nó luôn bị gia đình đẩy ra một phía." Trần Lục Bắc bỏ đũa xuống, giọng nói mang chút hối hận. Bao nhiêu năm rồi mà anh vẫn không bù đắp nổi khoảng trống trong lòng đứa em, nó ngày càng ít nói, ít trò chuyện với anh.. Nó như hiểu được khoảng cách với gia đình này đang cứu vãn chính mình.

Hạ Bách không nói gì kéo chăn kín đầu, cuộc trò chuyện cứ thế kéo dài đủ điều cô đều nghe rõ không sót một từ. Những câu trêu chọc đến bày dãi lòng cả đêm như in vào trái tim như những mũi kim thuê, chỉ không rõ thời gian tháo ra là bao lâu.

Hết Phần 1