“Không phải mày luôn muốn tìm một Beta để kết hôn sinh con à? Mùi của hai Alpha ở đâu ra?” Vân Hoàng khoanh tay đứng ở cạnh giường, y hệt một ông bố già có cô con gái bị đàn ông thúi lừa gạt, chỉ hận không thể xả thịt, lột da hai thằng Alpha chết bầm kia.
“À thì…” Trong phút chốc, Cố Diễn không biết phải giải thích thế nào cho hợp tình hợp lý.
Thật ra tao là Alpha đó mày? Nhưng người bị đè là mình, nói trắng ra thế với một Omega thì nhục như con cá nục.
Thật ra hai thằng Alpha kia chỉ đi ngang qua thôi mày? Lạy cụ, Vân Hoàng đâu có bị rớt IQ trong bụng mẹ.
Mặc dù căn phòng này không phải là hiện trường vụ án đầu tiên nhưng mùi pheromone vẫn khó mà che giấu.
Vân Hoàng khịt mũi một cái, cắt ngang quá trình tìm lời bào chữa của Cố Diễn: “Sao mùi pheromone của Alpha lạ lại có mùi quýt ngọt giống của mày vậy? Gái gú quá thể.
”
Giang Nguyên:…
Cố Diễn:… Ôi bạn ơi, chị chị em em mà tới mùi pheromone cũng khinh bỉ nhau là thế quái nào vậy bạn? Bạn lại đây, mình đàm đạo nhân sinh về mùi quýt ngọt nào.
Giang Nguyên lặng lẽ đưa tay sờ sờ nhẹ cổ Cố Diễn, đề phòng cậu nổi điên lên làm hẳn một buổi tranh luận một mất một còn với Vân Hoàng, tiện tay vuốt lông an ủi.
Vân Hoàng cũng không nghĩ theo hướng Alpha giả Omega, vốn dĩ Omega là quần thể dễ bị tổn thương, chẳng có mấy Alpha đi biến mình trở thành một phần của quần thể thiểu số kia cả.
.