Cố Diễn đem niềm đau hóa thành cơn thèm ăn, dưới ánh mắt cạn lời Giang Nguyên xử đẹp hết tám chén cơm, nhưng cậu vẫn duy trì hình tượng Omega tao nhã, hơi ợ một chút: “Cám ơn thầy Giang đã mời.
”
Nụ cười quý ông của Giang Nguyên suýt nữa vỡ vụn, anh bắt đầu hoài nghi cuộc sống: “Cậu ăn khỏe thật.
”
Cố Diễn buông tay, thở dài: “Có ăn khỏe thì cũng chỉ là một Omega nhỏ bé bất lực đáng thương, còn không có thuốc ức chế nữa nè.
”
Thiệt luôn… nhỏ bé bất lực đáng thương mà ăn như hạm.
Giang Nguyên xoa xoa ấn đường: “Đi theo tôi, hình như trong cơ giáp của tôi còn.
”
“Anh không phải là Beta à? Sao lại có thuốc ức chế?” Cố Diễn hơi ngạc nhiên.
Giang Nguyên nói dối không chớp mắt: “Là của bạn tôi.
”
Ồ… bạn đồ ha.
Alpha hay Omega đây? Thoải mái ra vào cơ giáp nữa cơ đấy.
Cố Diễn còn chưa cua được người ta, đành suy sụp chui vào bình dấm chua tự bi ai.
Băng qua một cây cầu dài, cuối cùng Cố Diễn cũng đi vào phòng điều khiển cơ giáp của Giang Nguyên.
“Đây là cơ giáp của tôi, NO.
J8.
” Sau khi Giang Nguyên giới thiệu xong, đài tinh thần lóe lên ánh sáng xanh, coi như chào hỏi với Cố Diễn.
Cố Diễn: “Pff–” Không ồn ào như G16, cơ mà cái tên này… chữ cái đầu tiên trong tên của Giang Nguyên vừa khớp với cơ giáp xếp hạng thứ 8, sự trùng hợp thần kỳ gì đây!
Đài tinh thần của J8 lóe sáng một cái, nhưng không sáng bằng ban nãy, giống như hơi bất mãn.
Cố Diễn nhịn cười, hay là cơ giáp này tự kỷ vì cái tên quá sức thiếu muối?.