Anh Em (Thủ Túc)

Chương 7




Lương Thanh ngẩng đầu lên nhìn mọi người đối diện, vẻ mặt biến đổi một hồi, ánh mắt hết sức phức tạp, há miệng, lại không biết phải nói gì vào lúc này, mà ông bà ngoại của cô cũng cảm thấy lúng túng với thái độ nhiệt tình vừa rồi với cô. Nhất thời mọi người yên tĩnh lại, hơi có chút lúng túng, có lẽ bởi vì đối mặt với người lớn, anh họ cũng không còn dám nói giỡn nữa.

Cuối cùng  Đan Dũng là người phá vỡ sự im lặng, ông dùng giọng điệu bình thường của mình nói: "Ba mẹ, hoan nghênh mọi người trở về nước, con cùng Tiểu Thanh ở nhà hàng Cẩm Đô đã chuẩn bị bàn chờ mọi người, ở nhà cũng chuẩn bị xong phòng cho moi người, chúng ta về nhà nghỉ ngơi rồi ăn cơm nhé? Nhĩ Nhã, con và Tịnh Tịnh cùng nhau chiêu đãi các anh chị, nếu không mệt thì đi dạo xung quanh một chút, thành C mấy năm nay cũng thay đổi nhiều rồi." Một câu cuối cùng vừa bày tỏ tình cảm vừa giới thiệu cho người ở nước ngoài về.

Ở nhà họ Đan, cha con chuẩn bị cẩn thận, lần đầu gặp mặt có chút lúng túng nhưng dễ dàng vượt qua. Hai cụ già đi theo Đan Dũng, Lương Thanh lên một chiếc xe, những người trẻ   là không nghi ngờ chút nào đi theo Đan Nhĩ Nhã cùng Hách Tịnh.

Anh học nhiệt tình vẫn như cũ: "em gái Tịnh Tịnh à, Thành C có những chỗ nào đặc sắc, có thể giới thiệu cho bọn anh?" Hách Tịnh bởi vì câu "Em gái Tịnh Tịnh " của hắnđột nhiên lạnh người, cũng may nhìn anh ta cũng không đến nỗi nào, vì vậy cô cũng trả lời đàng hoàng  : "Rất nhiều, có công viên, viện bảo tàng, còn có khu vui  chơi, anh muốn đi chỗ nào?"

Nụ cười của anh họ cứng đờ, nghĩ đến em họ mình dù sao chỉ có 14 tuổi, không trách cô, hỏi tiếp: "Trừ mấy chỗ cho trẻ em chơi đó, thật sự  không có chỗ khác nữa sao? Chỗ mà thanh niên như anh thường đến ấy."

"Đương nhiên là có." Hách Tịnh lập tức gật đầu tỏ vẻ khẳng định, thấy trong  mắt anh họ sáng lên, cố gắng nén cười đáp: "Còn có  Danh Thành,  nhiều danh lam thắng cảnh, miếu Đơn tự cũng có rất nhiều người đến, chùa Thiếu Lâm Bắc tông, Nam tông,......"

Nhìn mặt anh họ càng ngày càng xám, Hách Tịnh vẫn cố gắng nín cừoi, A Băng mở miệng: "Tịnh Tịnh em đừng để ý đến hắn, người này đầu óc toàn  RUBBISH, hắn trước khi về nước  đã lo tra xét  về Cẩm Tú Hà, tức là nơi người Trung Quốc các em gọi là thanh lâu đó”.

Bị em gái  một câu đã nói toạc ra, dù là da mặt dày như a Hoán cũng có chút xấu hổ, hắn nhỏ giọng quát: "Lương Vũ Băng, Jerry bạn anh,em đừng hòng nhờ anh hẹn hắn ta ra nữa.

A Băng khinh thường bĩu môi: "Không cần, lần trước gặp hắn,hắn lại còn đánh nhau, em không có hứng thú với người như vậy." Nói xong còn làm hành động nhún vai.

Anh em này trở về từ Mỹ chứ không phải sao Hoả nha? Nói chuyện làm cho bạn Tịnh Tịnh đỏ mặt, quay sang nhìn Đan Nhĩ Nhã, phát hiện cái người lúc nào cũng mặt lạnh kia cũng có chút đỏ mặt, mới lấy lại thăng bằng. Mình là người bình thường, người không bình thường nhất là anh em họ Lương đang ngồi kia

Hách Tịnh nghe anh em cãi nhau mà hóa đá, đi lòng vòng quanh thành C, đã đến thời gian ăn cơm, mọi người cùng đi tới nhà hàng Cẩm Đô sang trọng, phát hiện mấy vị trưởng bối đã ngồi ở đó rồi.

Trong phòng bài trí rực rỡ, phục vụ bàn quần áo chỉnh tề, khách ngồi nghiêm chỉnh, Hách Tịnh có chút ảo giác, tựa như gian thương đang bàn tính hợp đồng chứ  không phải là người thân lâu ngày gặp mặt.

Liếc nhìn vẻ mặt của những người trẻ tuổi, Hách Tịnh tin rằng suy nghĩ của họ cũng không khác gì mình.

Tất cả mọi người rất khách sáo, Lương Vũ Băng và Lương Vũ Hoán lần này mới chính thức gặp mặt cô của mình, mà Lương Thanh cũng bị dì cả của Hách Tịnh  lôi kéo, mặt vui vẻ kể cho ông bà Lương kể đủ chuyện nhỏ nhặt hàng ngày.

Dì cả  đã hơn sáu mươi tuổi, hơn nửa đời người ở  nông thôn, gần đây điều kiện cuộc sống tốt lên, nhưng cũng không có thay đổi, cả  ngày làm việc tay chân như một thói quen, điều này làm cho bà nhìn già hơn tuổi thật, ngược lại nhìn như cùng vai vế với ông bà Lương.

"Chú thím lúc đi, mới đó lúc đó mới có 49 tuổi, lúc đi  tiểu Thanh còn bé xíu." Dì cả  khoa tay múa chân kể, "Vừa gầy lại ốm yếu, khi đó sợ không nuôi được. Này Tiểu Thanh, em cũng đừng  trách chú thím, họ là người của Quốc Dân đảng, nếu là không đi, cho dù chưa có chuyện gì, cách mạng văn hóa muốn  tránh cũng không thoát, như thầy giáo Triệu ở thôn chúng ta, lúc trước chỉ viết cho quan huyện chút văn thơ, cách mạng văn hóa cũng bị đóng chuồng bò, nói là phản cách mạng, đành bị cắt ngang chân, đau chết. Tiểu Thanh cũng chính là tốt số, có phúc khí, đụng phải giáo sư Hách, Hồng Vệ Binh có hung hăng cũng không dám đắc tội nhà họ Hách......" Nói tới chỗ này, Dì cả  chợt dừng lại, lúng túng liếc nhìn Đan Dũng, nhưng ông ngược lại vẻ mặt tự nhiên, gắp cho dì cả chút thức ăn: "Chị cả, từ huyện thành tới đây cũng xa, chắc rất mệt, chị nên ăn thêm một chút."

Dì cả lúc này mới yên tâm, ăn thêm một chút rồi lại trở về đề tài cũ: "Lúc đó Tiểu Thanh mà đi cùng chú thím chắc cũng không sống được tới giờ. Cha mẹ cháu dùng  tiền mọi người để lại mua dê mẹ, một con dê lớn rồi có dê con, bán đi mua thêm dê mẹ, lúc tiểu Thanh hai tuổi mới đi được, trước đó toàn là chị cắt cỏ cho dê.” Nói xong còn cười rất vui vẻ.

Lương Thanh mặt mày căng thẳng nhưng cũng lộ ra ý cười: "Tất nhiên, không có cha mẹ và  chị, em sợ rằng không sống được tới hôm nay."

Mọi người đang ngồi đều hiểu, "Cha mẹ" trong miệng bà chỉ tuyệt đối không phải là ông bà Lương đang ngồi kia. Ông bà lão nghe lời này trên mặt vốn là gượng cười cũng duy trì không nổi nữa, vẻ mặt suy sụp với làn da nhăn nheo lại càng già hơn

Chỉ thấy ông Lương thở dài nhưng vẫn không nói gì, bà Lương cúi đầu, làn da nhăn nheo trên tay khoanh lại nổi đầy dấu vết đồi mồi, vặn vẹo đốt ngón tay cho đến nỗi trắng bệch.

Tiếp tục nói chuyện,  Dì cả cũng quay sang Lương Thanh mà nói: "Cũng không thể nói như vậy, nếu không phải chú thím để lại tiền bạc, Sợ cả nhà chúng ta cũng không thể qua nổi. Cho đến khi anh cả lấy vợ mới dùng hết số tiền đó, Tiểu thanh có công việc, cha mẹ khám bệnh, uống thuốc, dưỡng lão đều là em bỏ tiền ra, ai cũng trách chúng ta không biết lo toan, cả đời nông dân không kiếm được tiền, cháu trai lớn có công việc cũng là em tìm cho nó, chị  mới đi theo ra đây, làm người thành phố......"

Dì cả  lớn tuổi, thao thao bất tuyệt, nói chuyện không ngừng, nói quá khứ, nói hiện tại, cũng nói đi nói lại mấy chuyện cũ. Dì nói chuyện lớn tiếng như người đang cãi nhau nhưng cũng không ai để ý. Mọi người trong bàn đều biết là không có bà thì bữa cơm hôm nay vô cùng lúng túng.

Về phần những người trẻ, Đan Nhĩ không bị người khác ảnh hưởng tâm tình, hắn tập trung ăn uống, Hách Tịnh và anh em Lương gia rất hứng thú đối với chuyện dì cả kể. Anh em nhà họ Lương thì hứng thú với những chuyện cũ còn Hách Tịch lại muốn biết chuyện của Lương Thanh, Đan Dũng và Hách Kính. Cô muốn biết những chuyện cũ này, về phần nguyên nhân, cô tự nói với mình, cô  chỉ là muốn đòi lại công đạo cho ba cô.

Nhưng đáng tiếc là, cho dù cô đeo bám ba như thế nào thì ba cô cũng không chịu kể cho cô, nói cô còn nhỏ không nên biết chuyện của người lớn, mẹ cô cũng không chịu nói, dĩ nhiên,  cho dù bà có  nói, Hách Tịnh cũng không chịu tin.

Dì cả  là một một người hiền lành, Hách Tịnh trước kia cũng nghĩ tới từ bà ấy hỏi thăm tin tức, mà bà chỉ nói "Nghiệp chướng, "rồi  nói Lương Thanh thông minh lại hiếu thuận, vừa là đại mỹ nhân, trên đời này  đàn ông ai cũng đều nên thích mẹ cô, còn ba cô Hách Kính cũng là người tốt, dì cô kể về ba cô như phật Di lặc đem điều tốt đến. Nhưng làm sao hai người không đi đến cuối cùng của con đường hôn nhân thì bà lại không biết.

Vì vậy Hách Tịnh liền hỏi bà: "Có phải Đan Dũng là người xấu hay không?" Tiểu thuyết,  phim ảnh không phải đều nói như vậy sao? Nam nữ nhân vật chính là người tốt, chỉ có người xấu mới xen vào bọn họ, tựa như Mã Văn Tài đối  với Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài.

Đan Dũng là người xấu sao? Dì cô  suy nghĩ một lúc lại kiên quyết  lắc đầu: "Tiểu tử kia người cũng rất tốt, ngoại hình tốt, tính tình cũng tốt, hiền lành, không ngang ngược giống con nhà giàu có "

Tại sao ông ta lại không phải là người xấu! Hách Tịnh nóng nảy: "Nhưng ông ta cướp đi  mẹ, ông ta khiến cho mẹ cùng ba ly hôn!"

Dì cô lắc đầu một cái: "Mẹ con  vốn là...... Ai, thôi, Nói với đứa trẻ như con thì ích gì, đó là chuyện của người lớn, đã qua rồi thì để nó qua luôn đi. Sau đó xoa đầu cô, "Dì cho con bánh chiên này."

Mỗi lần ăn miệng dính đầy mỡ mà trong lòng vẫn khổ sở, Hách Tịnh đã buông tha rồi. Lần này lại dễ dàng nghe dì cô kể lại chuyện cũ, Hách Tịnh không muốn bỏ qua một chữ nào.

Nhưng quá đáng tiếc là, dì cô tuy có lỡ lời nhưng mỗi khi đề cập đến ba cô đều ngưng lại. Cuối cùng cũng chỉ nói về những khi mẹ cô còn nhỏ và chuyện của vài năm gần đây.

Mặc dù như thế, Hách Tịnh cũng biết được không ít chuyện của mẹ cô.

Như bà ngoại cô sinh mẹ cô ra trong đêm trăng tròn, mẹ cô nhỏ bé, yếu ớt. Cả nhà không may gặp khó khăn phải ra đi, mang theo mẹ cô yếu ớt, chưa đầy một tuổi mà lưu lạc bên ngoài, sợ nguy hiểm, chưa biết sống chết như thế nào.

Suy đi tính lại, ông bà Lương quyết định gửi con gái ở lại cho em họ xa ở quê nuôi dưỡng, hy vọng con gái khỏe mạnh, cũng đem tất cả tiền mặt để lại cho em họ, chỉ hy vọng em họ  có thể giúp đỡ nuôi con gái một thời gian. Khi chiến tranh đã kết thúc, em họ thật thà chắc không có tai họa nào. Đợi đến lúc khó khăn qua đi, họ sẽ quay trở lại đón con gái.

Nhưng họ không ngờ tới lúc quay trở lai thì đã nửa thế kỷ trôi qua. Lúc đó, họ tới Đài Loan, rồi đến Mỹ, thời gian cơ cực, thậm chí đã mất đi đứa bé ba tuổi. Đến khi ổn định muốn quay về đón con gái thì lại mất đi tin tức. Ngay cả thư từ cũng không thể gửi do trong nước mở cuộc vận động, ngăn chặn toàn bộ thư tín.

Ông bà Lương vô cùng hối hận, nhưng rồi lại cảm thấy may mắn, lẽ ra họ là một gia đình, có hoạn nạn phải ở cùng nhau nhưng ngay cả con trai ba tuổi của họ cũng không thể vượt qua giai đoạn khó khăn đó thì đứa con gái yếu ớt sợ rằng cũng không giữ nổi tính mạng.

Sự thật như thế, nhưng vợ chồng ông bà Lương đối với con gái vô cùng áy náy mà Lương Thanh đối với cha mẹ cũng có chút oán hận, đến năm 40 tuổi bà  mới gặp lại cha mẹ. Đó không phải là một chuyện vui vẻ lắm

Dì cả của cô luôn khen mẹ cô ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Học xong trung học thì thi vào đại học y. Tuy chỉ là cao đẳng y nhưng dì cô cũng không phân biệt đại học, cao đẳng, chỉ biết là mẹ cô đã rất cố gắng.

Các b đang đọc truyện do luckygirl_co post

Dì cô đối với mẹ cô vô cũng yêu quý. Hách Tịnh cũng rất tôn trọng dì cả bởi vì dì cả là người lớn bên mẹ cô, lại cũng rất quý cô, vì vậy rất yêu quý dì cả. Trong lòng cô hết sức phức tạp, cô và mẹ cũng không quá thân thiết. Trong ấn tượng của cô, mẹ cô là mẫu người phụ nữ chỉ có sự nghiệp. Bà dồn tất cả thời gian vào việc học tập và công tác, việc nhà cũng là ba làm, đưa đón cô cũng là ba, nhưng ba cô vẫn rất thuận lợi  đạt được một sự nghiệp  thành công. Còn mẹ cô, bà tuy cố gắng, nhưng như vậy nhiều năm cũng không thể lên làm phó khoa, rất nhiều bác sỹ đến tuổi như mẹ cô cũng đã trở thành chuyên gia, không cần trực ca đêm, mà mẹ cô vẫn còn cũng đám bác sỹ trẻ mới tốt nghiệp làm ở phòng khám, thậm chí còn chủ động trực thay cho người khác, chỉ vì người đó có thể nói thêm vào lời tốt cho mẹ cô.

Hách Tịnh không hiểu mẹ cô suy nghĩ như thế nào, lại đang kiên trì những thứ gì. Vợ giáo sư Trương bên cạnh, chỉ là công nhân dệt bình thường, nhưng cô ấy  đem  nhà cửa dọn dẹp  sạch sẽ, ngày ngày nấu nhiều món ăn ngon. Mỗi lần mùi thơm thức ăn bay tới, Hách Tịnh lại hâm mộ cô bé mập mạp ở nhà chú Trương, cô cũng mơ mình cũng có thể có mẹ như cô Trương. Mặc dù ba cô chưa bao giờ nói qua, nhưng cô  cũng biết rằng, ba cô cũng muốn có một người vợ như vậy, chứ không phải kiêm luôn chức mẹ như bây giờ,  vừa kể xong thời kỳ lịch sử Nam Bắc triều, thì lại  đi dạo khắp  chợ mua thức ăn. Rồi vừa nghiên cứu  luận văn, vừa sửa lỗi chính tả cho cô.

Hách Tịnh lúc còn rất nhỏ đã cảm thấy, ba cô và cô đều rất kiên nhẫn, vì lo lắng chuyện sẽ xảy ra mà vẫn kiên trì nhưng cuối cùng vẫn không thể cứu vãn nổi.

Mẹ cô, Lương Thanh rất kiên quyết ly hôn với ba cô.

Bởi vậy mà ba cô nhốt mình trong thư phòng cả ngày không ăn uống gì. Hách Tịnh quỳ khóc ở trong phòng ngủ van xin mẹ cô đừng ly hôn,  đừng rời bỏ ba cô và cô, đừng dọn đi khỏi nhà. Trong lòng Hách Tịnh mẹ cô không thật sự thân thiết nhưng dù sao cũng là mẹ ruột của cô, mà ba cô là yêu mẹ cô như vậy, cô vẫn muốn ba mẹ không ly hôn.

Lương Thanh cũng khóc, nhưng cuối cùng thì ôm cô và  thốt lên: “Xin lỗi con”. Lời xin lỗi của mẹ cô như cuốn phim quay chậm tua đi tua lại trong đầu cô

Ngày tiếp theo, ba mẹ cô đến cục dân chính ly hôn.

Ba tháng sau, mẹ cô tái giá, trở thành bà chủ của nhà họ Đan

Một năm rưỡi sau, ba cô mới lấy  Lý Băng.

Bốn năm sau, bọn họ ngồi vào nơi này.