Anh Em (Thủ Túc)

Chương 4




"Anh không kết hôn với người khác." Vu Tự Cường chăm chú nhìn Lý Băng, vẻ mặt hết sức phức tạp.

Lý Băng cười dịu dàng: "Anh cũng không lớn tuổi, sự nghiệp lại thành công, rồi cũng sẽ gặp được người tốt hơn tôi."

"Anh đã nói với em, anh không muốn kết hôn với người khác!" Vu Tự Cường nói với vẻ tức giận.

"Cần gì phải thế, tuổi trẻ của phụ nữ cũng có hạn, không nói đến người khác, Lâm Thiến đi theo anh không đến tám năm cũng đã năm năm rồi, cho dù hiện tại cô ấy trẻ tuổi, nhưng có mấy năm để lãng phí tuổi trẻ đây?"

"Anh đã nói với em đó là cô ta chủ động tiếp cận anh!" Ánh mắt Vu Tự Cường càng nguy hiểm hơn, tiếng cũng lớn hơn: "Anh là một người đàn ông, mà đàn ông ở bên ngoài khó tránh được việc gặp dịp thì chơi, anh chưa bao giờ nghĩ tới muốn kết hôn với cô ta.”

Lý Băng không yên tâm nhìn Hách Tịnh một cái, nét mặt cô bé không hề thay đổi, đang chuyên tâm ăn một ly nước đá bào, từ nét mặt có thể nhìn thấy được nước đá bào vô cùng ngon miệng. Lý Băng do dự một chốc mới mở miệng: "Dù sao đi nữa, mọi người cũng không phải trẻ con, mặc kệ quá khứ thế nào, bây giờ chúng ta đã ly hôn, tôi cũng đã có gia đình mới, dù anh có kết hôn hay không, kết hôn với ai, cũng là chuyện của anh, không cần nói cho tôi biết."

Vu Tự Cường cười lạnh: "Chẳng lẽ em không phải quan tâm người nào sẽ trở thành mẹ kế của con trai em?"

Đối với vấn đề này, Lý Băng cũng hết sức thản nhiên: "Lúc đó tôi đã cho thằng bé lựa chọn, thằng bé có thể đi theo tôi, nhưng chính bản thân nó không muốn, nó là đứa kiên cường, con trai khi còn bé trải qua chút thất bại cũng tốt. Hơn nữa, không phải còn mẹ của anh nữa ư, thằng bé dù sao cũng là cháu đích tôn của nhà họ Vu." Năm đó hai người ầm ĩ muốn ly hôn, là lúc quan hệ tồi tệ nhất, mẹ Vu Tự Cường cũng không đối xử tệ với cháu mình, mặc dù bà trọng nam khinh nữ, đối với cháu gái cũng có chút không tốt, nhưng dù sao thằng bé cũng là đời sau của nhà họ Vu.

Đôi mắt Vu Tự Cường lóe sáng hiểu rõ: "Em vẫn còn trách mẹ anh? Anh đã nói rồi, mẹ anh là người không có học thức, em đừng so đo với bà, bà cũng không phải muốn chống đối em, chỉ là cảm thấy con dâu quá xuất sắc cho nên mẹ anh thấy áp lực, bà ấy à, năm đó cũng bị bà nội làm cho khổ sở......"

"Sau đó thì sao? Bà ấy bị người khác khiến cho khổ sở thì trả thù trên người vô tội sao? Bà nội của anh lúc đó có để chuột trong chăn không? Có dùng bàn chải đánh răng chùi nhà vệ sinh không? Bà có khích lệ cha anh không đứng đắn ở bên ngoài hay không, còn không ngại tự mình làm mối?" Lý Băng lớn tiếng cắt đứt lời nói Vu Tự Cường, tâm trạng hết sức kích động, Hách Tịnh sợ đến giật mình, đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy đôi tay Lý Băng nắm dọc chiếc bàn, đầu ngón tay trắng bệch, cho thấy dùng lực rất lớn.

Vu Tự Cường từ lúc xuất hiện, khuôn mặt u ám rốt cuộc cũng lộ vẻ xúc động, có chút xấu hổ, hắn chậm rãi mở miệng khuyên nhủ: "Anh biết em uất ức, anh đã nói với mẹ rồi, hiện tại mẹ cũng đã hối hận, đối với Hạo Dương cũng rất tốt. Sau này chúng ta và mẹ tuyệt đối không ở chung, chỉ ngày lễ tết quan tâm hai người già một chút có được hay không?" Nghe lời này, trong nháy mắt Hách Tịnh cảm thấy nước đá bào trong miệng không có mùi vị, thấy được sự yêu thương và cưng chiều trong mắt Vu Tự Cường khi nhìn Lý Băng.

Lý Băng nghe vậy, đầu tiên là tức giận rồi chuyển sang kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi, cô khó khăn mở miệng: "Anh nói cái gì? Về sau?"

Hai tay Vu Tự Cường chống bàn, thái độ bình tĩnh, ánh mắt sâu xa không giấu được tình ý: "Băng Băng, anh vẫn chỉ yêu mình em, đừng tự làm theo ý mình có được hay không? Ngoan, trở về cùng anh, anh bảo đảm về sau sẽ đối xử tốt với em hơn".

Lý Băng "HAAA" một tiếng, tầm mắt nhìn ra cửa sổ, tự mình ổn định lại cảm xúc nói: "Vu Tự Cường, tôi nghĩ anh hiểu lầm rồi, tôi nói những lời đó không phải là muốn có sự đồng tình của anh, chẳng qua là một người đã từng bị đối xử tệ, chỉ trút hết bất mãn mà thôi. Dù sao cũng qua rồi, bà ấy cũng không thể đối xử với tôi như thế nữa. Bây giờ tôi rất hạnh phúc, cho nên chúng ta cũng không có cái gì gọi là về sau nữa".

Mắt Vu Tự Cường hơi nheo lại, trên mặt mang theo một loại ra lệnh quen thuộc, lời nói có chút cầu xin, cũng không còn kiên nhẫn: "Băng Băng, đừng ầm ĩ nữa, anh đã hạ mình cầu xin em trở lại, mẹ anh cũng đã bảo đảm, anh còn đồng ý với em giữ khoảng cách với Lâm Thiến và Lưu Bình, em còn muốn gì nữa? Muốn anh đi xin lỗi trên Đài Truyền Hình sao?" Câu nói sau cùng mang vẻ chế giễu.

Lý Băng giận quá hóa cười: "Tổng giám đốc Vu, tôi nói rồi tôi đã kết hôn, lỗ tai ngài không phải không nghe được chứ!"

Vu Tự Cường nghiêm mặt, vỗ lên bàn một cái, cà phê cũng bắn ra ngoài, cơn giận của hắn tất cả đều trở lại: "Chỉ là một kẻ dạy học vô dụng, vợ hắn chán ghét nên đi theo người khác, tại sao hắn lại tranh giành em với anh? Anh đã nói với em, dám đụng đến vợ anh, anh không tìm người xử lý cũng may cho hắn rồi!" Một câu cuối cùng, lại hét lên với Hách Tịnh.

Vu Tự Cường không biết rằng, nước đá bào đưa đến gần mình từ lúc nào, khuôn mặt lạnh lùng nhìn hắn. Mặt Vu Tự Cường khó chịu, vừa muốn mở miệng trách móc, đã bị ngay một quả đấm nhỏ, nhanh như cắt lùi trở về. Hắn cũng không kịp suy nghĩ, chỉ cảm thấy cổ họng đau rát, nước mắt không kiềm chế được chảy xuống, theo đó là một trận ho long trời lở đất. Dường như hắn nghĩ mình ho ra cả lục phủ ngũ tạng, nhưng khi đưa tay nhìn, thì đó là máu tươi, cổ họng đau rát không thể nói ra lời.

Mà người làm chuyện đó đã nhanh nhẹn đi ra tới cửa, cười hì hì nhìn hắn nói: "Chú Vu, nhiệt độ của chú quá cao, ăn chút nước đá bào để hạ sốt". Ngay sau đó một cái muỗng nhỏ bằng inox được ném ở trên bàn.

Nói chuyện cuối cùng lại biến thành một trò cười. Vu Tự Cường cố nén đau đớn muốn đánh Hách Tịnh, nhưng bị Lý Băng kéo lại, Hách Tịnh vội vàng gọi nhân viên phục vụ, nhờ họ gọi cho bác sĩ. Nhân viên phục vụ lo lắng tìm quản lý, bọn họ không hiểu tại sao khách hàng lại bị nghẹn ở cổ họng, nhưng nhìn khách hàng thật sự khó chịu, nói không ra lời, đành phải gọi xe chở người đến bệnh viện. Lý Băng hơi sợ, chân tay luống cuống không giúp được gì, bị Hách Tịnh kéo về nhà. Lý Băng lo lắng cho Hách Tịnh, từng là vợ chồng nhiều năm, cô hiểu rõ Vu Tự Cường. Hắn không phải người chịu bị thiệt thòi. Vì vậy, mỗi ngày cô tự mình đưa đón Hách Tịnh đi học, khiến cho Vu Tĩnh Hàm làm loạn mấy lần vì khó chịu.

Cho đến khi hết học kỳ, cũng không thấy Vu Tự Cường có hành động gì, Lý Băng mới yên tâm.

Lý Băng không biết, chuyện này cũng không cần phải giải quyết gì. Cũng không phải Vu Tự Cường đột nhiên thay đổi tính cách trở nên khoan dung. Dù hắn có tức giận cũng không thể làm gì Hách Tịnh. Đầu tiên, nếu bị mọi người biết ông ta bị đứa trẻ mười mấy tuổi đánh bị thương, thể diện sẽ bị mất hết. Cho nên, chuyện này không thể lộ ra ngoài. Mặt khác, ông ta cũng không thể trước mặt vợ cũ lớn tiếng nói xấu Hách Kính. Ông ta lớn lên trong môi trường xã hội đen, sau đó chuyển sang kinh doanh làm ăn minh bạch rõ ràng. Hơn nữa, hắn làm việc cũng rất quyết đoán, biết trước biết sau, không tiếc tiền. Vì vậy, cả hai đều được hắn sử dụng, làm việc cũng rất ngang ngược. Nhưng cha mẹ Vu Tự Cường đều là nông dân, địa vị ở thành phố C còn thấp. Trước mặt còn phải khính nể các anh chị máu mặt, mà nhà họ Hách cũng là bậc nhất ở thành phố C.

Năm đó, khi tổ chức xã hội đen “Anh Cường” đối phó với nhà họ Hách, chuyện ghê tởm gì bọn chúng cũng dám làm. Nhưng với sự nghiệp lớn mạnh như “Tổng giám đốc Vu”cũng không dám tùy tiện ra tay. Người nhà họ Hách làm lớn rất nhiều, ngành nghề phức tạp. Hơn nữa, anh em nhà họ Hách rất đoàn kết, nề nếp, sự dạy bảo trong nhà nghiêm khắc, bình thường sẽ không gây khó dễ cho người khác. Nhưng nếu như động đến bọn họ thì đừng nghĩ đến việc sống tiếp ở thành phố này. Không nói đến những việc khác, khi Hách Kính kết hôn với vợ trước. Đơn Dũng là Phó thị trưởng Thành phố C, lại chậm trễ không cho phép. Nghe nói, người nhà họ Hách đã can thiệp vào. Vu Tự Cường cũng biết Đơn Dũng, con trai của một cán bộ cao cấp, bố anh ta có công lao trong chiến đấu, đã làm việc lâu năm trong quân đội. Người như vậy cũng không thể đấu lại nhà họ Hách, một người kinh doanh như ông ta thì có thể làm gì?

Nếu không phải như thế, thì ông ta cũng không cần hao tâm tốn sức khuyên nhủ Lý Băng trở về bên cạnh mình, mà chỉ cần trực tiếp đến nhà họ Hách bắt người là được.

Hách Tịnh không biết Vu Tự Cường còn tìm gặp Lý Băng nữa hay không, nhưng mẹ kế tỏ ra không có chuyện gì, vẫn như trước, chăm sóc cẩn thận cho cuộc sống của bọn họ. Thỉnh thoảng tỏ ra ngượng ngùng khi ở cùng cha mình, rất thật lòng không có vẻ gì là giả dối, Hách Tịnh cũng giấu chuyện đó không nói ra. Mặc dù không thỏa thuận trước, nhưng hai người cũng không đề cập đến khi đối mặt với Hách Kính.

Tỉnh lại từ hồi tưởng, mới thấy Vu Tĩnh Hàm đã đi trước cô, Hách Tịnh vội vàng đuổi theo. Dù nhà họ Vu xảy ra chuyện gì, cũng muốn cải thiện quan hệ tốt hơn với cô em gái sống cùng mình hai năm. Chuyện người lớn quá phức tạp, đứa trẻ vì thế mà bị ảnh hưởng.

“Aaaa! Anh là ai?” Khi Vu Tĩnh Hàm về đến nhà chợt hét lên, Hách Tịnh vội vàng bước nhanh về nhà,  đúng lúc người thiếu niên đứng trước cửa từ từ ngẩng đầu lên.

“Anh trai, sao anh lại ở đây…Có chuyện gì sao?” Vu Tĩnh Hàm vội vàng đặt câu hỏi, giọng nói có chút run rẩy. Hách Tịnh nhìn cô, có lẽ là do ánh đèn, vốn dĩ khuôn mặt Vu Tĩnh Hàm hồng hào nay trở nên trắng bệch.

Vu Hạo Dương nhìn qua hai người, không nói gì, chậm chạp đứng lên, nghiêng người dựa vào bờ tường, hình như đang chờ người mở cửa.

Lúc trước, chiều cao của Hách Tịnh và Vu Hạo Dương tương đương nhau, nhưng giờ cậu đã thay đổi. Nét mặt phóng khoáng, liều lĩnh và ngang ngược hơi giống Vu Tự Cường. Khuôn mặt không thô kệch giống cha cậu, ngược lại rất thanh tú, cộng thêm da dẻ trắng bóc, xem ra là một thiếu niên tuấn tú. Trừ vóc dáng cao hơn Hách Tịnh nửa cái đầu, thì trạng thái tinh thần cũng có sự thay đổi lớn. Không còn là mặc quần áo hàng hiệu lóng lánh, tính tình nóng nảy, bướng bỉnh. Hiện tại, đầu tóc lộn xộn, quần áo bẩn thỉu, tinh thần sa sút. Cậu bình tĩnh im lặng, đáy mắt chứa một tầng sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, dường như không có chỗ trút hết bực tức.

Hách Tịnh do dự mở cửa, tuổi mười bốn mười lăm là thời kỳ làm loạn, hành động liều lĩnh và không biết sợ sệt, lại không tỉnh táo và có thể kiềm chế. Còn đối với quy tắc làm người, bọn họ có thể làm ra những chuyện hối hận cả đời. Hách Tịnh cũng biết, cậu ta đối với cô không có ý tốt, thậm chí là căm thù. Hiện tại, không có người lớn ở nhà, cô không dám chắc có xảy ra chuyện gì hay không.

Hách Tịnh do dự trong chốc lát, trong lúc Tĩnh Hàm hỏi thăm anh trai mình, cô gõ cửa nhà đối diện. Khuôn mặt tươi cười của giáo sư Trương lộ ra: “Bác Trương, hôm nay chúng cháu ra ngoài ăn cơm mang về hơi nhiều đồ ăn. Nhưng tủ lạnh bị hư, có thể cho cháu gửi nhờ mai qua lấy được không ạ?”

Giáo sư Trương mặc quần đùi áo ba lỗ mở cửa, tay đung đưa chiếc quạt làm từ cây hương bồ, vui vẻ cầm chiếc túi nói: “Con bé này thật hiểu chuyện, lãng phí thức ăn là không tốt, cứ để ở đây. Để bác gái nấu ăn, ngày mai qua đây ăn cơm là được. Trong nhà không có người lớn, gọi các cháu qua ăn cơm thì không chịu. À, đúng lúc có dưa hấu mát lạnh, mau vào ăn đi.”

Hách Tịnh tế nhị từ chối, để lộ ra Vu Hạo Dương đằng sau, giải thích với giáo sư Trương: “Trong nhà cháu có khách, là anh trai của Tĩnh Hàm, sau khi tiễn khách cháu sẽ đến ăn dưa hấu của bác”.Trái cây cô thích ăn nhất là dưa hấu, khi còn bé điều cô thích nhất là bổ đôi trái dưa hấu rồi hét lên: “Ăn dưa hấu, ăn dưa hấu”. Người lớn trong nhà cũng đã quen thuộc tiếng hét như quả lựu đạn của cô.

Sau khi Giáo sư Trương nghe cô nói, lắc đầu cười nói: “Dưa hấu nhà bác Trương để cho cháu ăn hết”. Nhìn thấy thiếu niên sa sút tinh thần đằng sau thì chau mày. Mặc dù không nói gì, nhưng lúc đóng cửa thì để cửa khép hờ.

Đạt được mục đích, Hách Tịnh mở cửa cho hai anh em họ vào trước, mình đóng cửa vào sau nhưng lại để cửa khép hờ.

Vu Tĩnh Hàm chưa bao giờ vào phòng bếp, nên cũng không biết tủ lạnh có hư hay không. Giờ phút này, lại chỉ quan tâm đến anh trai Vu Hạo Dương. Lôi cậu ta vào ngồi trên ghế salon, bắt đầu hỏi: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em nói đến…..người phụ nữ đó”.

Vu Hạo Dương ngẩng đầu lên, cũng không trả lời câu hỏi của em gái, mà nhìn Hách Tịnh nói với giọng giễu cợt: “Em gái tôi cũng ở đây, cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô? Hại cô tôi có lợi gì? Có nhất thiết tìm người đề phòng tôi như vậy không? Nếu không muốn tôi vào nhà, cứ nói thẳng ra, tôi lập tức ra ngoài.” Nói xong, dường như muốn đứng lên xông thẳng ra cửa.

Hách Tịnh cũng không tức giận, cô thong thả vào phòng bếp lấy mấy chai nước cho ba người, Vu Tĩnh Hàm cầm chai nước lạnh mới hiểu ra: “A, cô…cô nói dối, tại sao cô lại đối với anh tôi như vậy?”.

Hách Tịnh lạnh nhạt nói: “Cũng nên đề phòng, lúc cậu ấy bỏ đi lại nói là do tôi gây khó dễ. Mấy năm qua hai người cũng không vừa lòng đối với tôi, một mình tôi không đánh lại với hai người”.

Khuôn mặt Vu Tĩnh Hàm tức giận đến đỏ bừng: “Tôi không có…..”.

Ánh mắt Hách Tịnh sáng lên: “Nói như vậy, em đối với chị không có không vừa lòng với chị? Có phải cảm thấy chị đặc biệt khoan dung, rất có phong độ?”.

Vu Tĩnh Hàm chế nhạo một tiếng, bĩu môi nói một cách mỉa mai: “Chưa thấy ai da mặt dày như cô, tự dát vàng lên mặt mình”.

Hách Tịnh vẫn mỉm cười, em gái nhỏ không phản đối kịch liệt. Có vẻ đồng ý với lời mình nói, hai năm đối tốt với cô bé cũng không uổng. Mà Vu Hạo Dương cũng hiểu rõ em gái của mình. Kích động và tức giận trên khuôn mặt cũng dịu đi mấy phần, ánh mắt nhìn Hách Tịnh cũng không gay gắt nữa.

“Nói đi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, một cây làm chẳng nên non, quan lớn ***** Anh Minh Thần Võ Nghĩa Bạc Vân Thiên, hỗ trợ một tay”. Nói đến đây, dừng một chút nhìn sang hai anh em họ Vu, cười gượng nói: “Đó là không thể nào”.  Nhìn thấy ánh mắt tức giận và khing thường của đối phương thì chầm chậm nói: “Nhưng đưa ra biện pháp thì có thể”.