Anh Em Rể

Chương 15: Nhưng em vì anh




Tôi thức dậy rồi gọi taxi về nhà, khi Kha vẫn đang ngủ. Tôi viết cho anh một mảnh giấy.

Mẹ tôi vừa đi thể dục về.

“Xe đâu mà con đi taxi vậy?”

“Con để ở công ty. Tối qua con đi với Kha kí hợp đồng, về trễ quá nên con ở nhà Kha.”

“Ừ. Thôi con lên tắm rồi xuống ăn sáng. Có đi làm nữa không?”

“Có mẹ ạ. Nhưng hôm nay chín giờ con mới đi.”

“Ừ”

Tôi lên phòng, soạn một bộ quần áo rồi vào phòng tắm. Tôi mở nước đầy bồn rồi nằm vào trong đó. Tôi thay áo quần xong, đóng cửa phòng lại để xuống nhà thì Thảo từ phòng bước xuống.

“Hai đi dữ ha!”

Nó choàng cổ tôi. Tôi cười. “Có gì không hả? Quý cô?”

“Không, chỉ là thắc mắc thôi!” – nó nói.

“Hôm nay em nghỉ à?”

“Em nghỉ buổi sáng. Trưa một giờ em đi.”

“Ừ. Vậy lát chở anh qua công ty nhé.”

“Xe anh đâu?”

“Tối qua anh đi với anh Kha. Trễ quá nên anh ngủ lại nhà ảnh.”

“Em muốn làm công việc giống anh! Với anh Kha!” – nó cười.

“Trời đất! Mà em có làm như anh thì mẹ cũng không cho em đi quá 11h đâu! Em đừng vô vọng nhé. Ha ha”.

“Xì. Anh có dám cá với em là em sẽ cưa đổ anh Kha không?”

Thảo hỏi tôi rồi lên phía trước nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi giật mình. Làm sao đây? Một vụ cá cược của anh trai và em gái có ý định cưa đổ người yêu của anh trai?!

“Ừ…ờ…không nói nữa, anh đi xuống nhà ăn sáng đây!”

“Đồ nhát gan, không dám cá với em à?”

Tôi bỏ xuống nhà. Thảo cũng xuống theo và không ngớt lời khiêu khích tôi.

Thảo chở tôi đến công ty. Vừa đúng lúc Kha đến. Tôi không bao giờ muốn Thảo gặp Kha, linh cảm cho tôi biết “có điềm không lành”.

“Chào hai anh em!” – Kha từ xe bước xuống.

“Em chào anh!” – Thảo hớn hở.

“Em ăn sáng chưa? Đi ăn với anh nhé.” – Kha nói với Thảo nhưng nhìn…tôi.

“Em đã ăn rồi.” – Thảo trả lời.

“Còn anh Nguyên của em?” – Kha hỏi Thảo – “Anh Nguyên đã ăn chưa?”

“Ảnh ăn rồi anh à. Ông này không ăn sáng thì không có chuyện ngồi xe đến công ty đâu.”

“Hình như em đã hết nhiệm vụ! Đề nghị quay xe và về phụ mẹ!” – tôi ra lệnh với Thảo.

“Anh Kha thấy không, ảnh lúc nào cũng ăn hiếp em!”

Kha cười. Tôi ghét cái cách anh cười như vậy.

“Thôi Nguyên, cho em nó đi uống cà phê với anh đi!”

Tôi nghiến răng và lườm Kha. Lão cười cười rồi bảo Thảo để lão dắt xe vào bãi, xong trở ra kéo tôi và Thảo lên quán cà phê.

Thảo và Kha nói chuyện hợp và ăn ý hơn với tôi và Kha. Tôi nghĩ vậy. Mỗi khi nói chuyện với Kha tôi chỉ có thể nhiều lắm là mười câu, sau đó tôi sẽ im lặng và gật gù nghe anh ta nói. Thảo thì khác, nó luôn có nhiều đề tài để nói, thiên thu và vi vu, bất chấp không gian, địa điểm, miễn có ai đó đối diện chịu ngồi cùng nó mà thôi.

“Thôi anh lên làm đi, đến giờ rồi.” – Thảo nói- “Hẹn anh khi khác nhé, chúng ta sẽ lại tiếp tục cho Thành Long và Châu Nhuận Phát!”

Thảo đứng dậy chào Kha và tôi rồi bấm thang máy xuống nhà xe. Chỉ còn mình tôi và Kha.

Tôi sẽ nói với Kha về ý định của tôi đêm qua: Tôi sẽ chấp nhận sang công ty lão kia làm trợ lí cho lão, đổi lại một hợp đồng nữa cho công ty.

“Anh này…” – Tôi gọi Kha, khi Kha đang cho sữa vào tách cà phê thứ ba. Kha có một cách “bù năng lượng” như vậy sau mỗi lần mây mưa với tôi, nghĩa là sẽ uống tù tì vài ba tách cà phê sữa. Anh ta cũng không biết tại sao.

Kha dừng lại, ngước lên nhìn tôi.

“Có chuyện gì hả em? Mặt anh dính lọ à?”- Kha nháy mắt nhìn tôi.

Tôi hít một hơi, ngồi thằng dậy.

“Em sẽ sang công ty lão giám đốc kia.”

Kha trợn mắt nhìn tôi. Anh ta đặt tách cà phê xuống bàn rồi ngã người ra ghế.

“Anh mong là em đùa!”

“Em không đùa. Em sẽ làm như vậy!”

Kha đan tay đặt lên bụng, rồi nói.

“Nếu em làm vậy, anh nghĩ là chúng ta không còn gì để nói. Em không xem anh là gì cả, anh không là gì đối với em, và lời anh nói em không thấy nó đáng để nghe và chấp nhận.”

Một cách điềm nhiên Kha nói, nhưng đôi mắt anh ầng ậng nước. Hai mi mắt rung rung cố giữ từng lời nói tuôn ra khô khốc, nhưng nó vẫn trơn tuột và dịu dàng đi, tôi nghĩ đó không phải là cách biểu cảm mà Kha muốn.

“Anh à, em…”

“Em có thể nói lại, rằng em chỉ đùa, anh sẽ không để bụng và anh sẵn sàng xin lỗi em!”

Kha nắm tay tôi. “Em nói đùa phải không?”

“Em không nói đùa. Em sẽ làm như vậy.”

Kha nhìn tôi chăm chăm, đôi mắt anh như dán vào tôi vậy. Tôi thấy mình lạc lỏng và trơ trọi. Những bàn ghế quanh tôi bỗng chốc tan rã, hóa ra những đốm vàng loe hoe. Tôi thấy mình như đang ngồi trên phản gỗ, đặt giữa một cánh đồng đầy hoa cúc vàng và Kha đang đứng đối diện tôi. Đôi mắt Kha rời khỏi tôi, kéo đến những bông hoa chung quanh, chúng ngã cụp và trơ ra sắc úa vàng. Rồi đất chung quanh tôi sụp xuống. Tấm phản gỗ xốc mạnh. Tôi giật mình. Tôi lại ngồi ở quán cà phê, Kha đang ngồi đối diện tôi và bàn ghế không phải hoa cúc vàng mà là sắt và gỗ.

“Được, em có thể muốn làm như vậy. Nhưng em ra đi với sự đồng ý của anh!”

“Anh có thể không đồng ý, và em có thể nghỉ việc để làm điều em muốn.”

“Nguyên! Có chuyện gì mà em phải bất chấp vì tên vô loại đó chứ?”

Kha hét tên tôi. Làm mọi người trong quán ngoáy lại nhìn tôi.

“Em xin lỗi! Nhưng em chỉ biết em cần làm như vậy.”

“Vì điều gì?”

“Em nói ra, anh sẽ có thể không tin. Nhưng em chỉ vì anh!”

“Nếu em vì anh, anh xin em, hãy đừng làm điều đó. Anh sẽ giải quyết mọi thứ. Em không cần làm như vậy. Đã một lần em hi sinh vì anh rồi. Anh không muốn điều đó xảy ra lần thứ hai đâu!”

Kha nói trong tức giận rồi xách túi bỏ lên lầu. Tôi ngồi một mình. Gục đầu xuống bàn.