Anh ~ Em Muốn Ngủ Với Anh!

Chương 21: Gặp lại




Bảy năm cũng đủ để thay đổi rất nhiều chuyện, đồng thời cũng có thể thay đổi một người.

"Bạch tiểu tử ~ cậu đến rồi, hôm nay là ngày phát tiền lương, nên bây giờ phải làm thật tốt, không thể để cho ông chủ nắm được cán đó!"

"Chú Tần, chú có thấy con lười biếng ngày nào, cho dù ông chủ có kiểm tra giờ làm con cũng không sợ!"

Bạch tiểu tử hiện tại, chính là Bạch Tuấn Nam của bảy năm trước đã cùng với mẹ dọn nhà rời đi.

Từ lúc dọn nhà, Bạch Tuấn Nam vẫn an ổn đến trường, có đôi khi sẽ đi làm việc bán thời gian.

Nhưng chờ đến khi Bạch Tuấn Nam tốt nghiệp, thì nhận được tin xấu, mẹ của cậu mắc bệnh ung thư. Thấy mẹ mỗi ngày càng gầy yếu đi, Bạch Tuấn Nam không biết phải làm sao, trong nhà đã sớm hết tiền, vì vậy Bạch Tuấn Nam đi làm thêm mấy công việc, như thế thì mới có tiền chữa bệnh cho mẹ.

Nhưng cho dù làm thêm mấy công việc cũng không đủ chữa bệnh cho Bạch mẹ, mà từ lúc Bạch Tuấn Nam dọn đến đây sinh sống cũng không có quen ai, cho nên Bạch Tuấn Nam phải đi mượn tiền nặng lãi, thế mà mẹ của cậu vẫn qua đời.

Nhưng mấy năm nay Bạch Tuấn Nam vẫn đi làm, và cũng còn nợ tiền nặng lãi, vì đến bây giờ vẫn còn nợ khoảng 100 ngàn.

Còn ba tháng nữa sẽ đến kỳ hạn, nên bây giờ Bạch Tuấn Nam chỉ có thể liều mạng kiếm tiền, cậu cũng không biết còn có chỗ nào có thể kiếm được nhiều tiền.

Lúc học đại học chọn khoa kế toán, nhưng đến khi đi ra kiếm việc thì không phải dễ dàng, cho nên hy vọng tìm được công việc của Bạch Tuấn Nam rất thấp.

Mỗi ngày đều không có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi.

Còn Lý Văn Hiên lúc này, từ khi cả nhà Bạch Tuấn Nam dọn đi, thế giới của hắn là một màu đen u tối.

Hắn và Lý ba cãi nhau, nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Bởi vì mình là nguyên nhân, mới để cho gia đình Bạch Tuấn Nam bị sỉ nhục như thế, Lý Văn Hiên chẳng biết làm sao mới có thể bồi thường cho họ. Nên kể từ đó, Lý Văn Hiên đã chuyển đổi ngành học, đi học quản trị kinh doanh.

Mặc dù ba mình đã gây ra chuyện kia, thời điểm đó mình không thể lý giải, nhưng đến khi bước ra xã hội, Lý Văn Hiên mới biết được, nhưng biết thì thế nào? Chính mình vẫn tiếp tục rơi xuống hố sâu, tình yêu là một loại cảm xúc không có thể khống chế.

Đến khi Lý Văn Hiên tốt nghiệp, hắn liền tiếp nhận công ty của ba hắn, mà mấy hôm nay vì phải đi kiểm tra chi nhánh của công ty, nên Lý Văn Hiên đi đến Lâm huyện, mà huyện này cũng đúng lúc là nơi cư ngụ của Bạch Tuấn Nam.

Vì tối hôm nay có người đến thay ca, Bạch Tuấn Nam cảm thấy cuộc sống của mình trong thời gian qua rất nhàm chán, cho nên cậu đã đi vào một quán bar rất gần nhà mình.

Thật ra cậu chưa từng đến nơi này, nhưng nghe mọi người nói khi tâm tình không vui, có thể đến nơi này để giải sầu, vì thế hôm nay Bạch Tuấn Nam cũng muốn đi thử một chút.

Lúc đi vào, Bạch Tuấn Nam mới biết được thì ra ở trong thành thị cũng có một nơi như thế này.

Hóa ra Bạch Tuấn Nam đi vào một gay bar, vì lúc đầu không biết, chỉ thấy ngoài cửa có chữ quán bar cho nên mới đi vào, thật không ngờ lại vào một gay bar.

Nhìn ánh đèn lấp lánh và âm nhạc ồn ào ở nơi đây, kỳ thực Bạch Tuấn Nam không thích cảnh tượng như thế này, cảm thấy ngay cả trái tim cũng đang nhảy theo điệu nhạc.

Nhưng nghĩ hôm nay đến đây để giải sầu, thế là liền buông thả bản thân một chút.

Lúc này cậu vừa đi tới quầy rượu, thấy có người ngồi ở đó, Bạch Tuấn Nam liền bình tĩnh đi qua và ngồi xuống.

"Quý khách, muốn uống gì?" Người pha chế thấy gương mặt khôi ngô tuấn tú của Bạch Tuấn Nam cũng rất thích.

Bạch Tuấn Nam nhìn người bên cạnh một chút, thấy màu sắc của ly rượu kia giống như bia, nghĩ ngày thường chưa từng nếm qua loại rượu nào, cũng không biết ở trong quán bar có rượu gì. Khi nhìn thấy có bia, lại sợ không biết tên gì sẽ bị người ta cười nhạo, thế là chỉ chỉ người bên cạnh nói: "Giống như của anh này đi!"

Người thanh niên bên cạnh thấy một con cừu nhỏ đang ngồi kế bên mình, bèn nhích lại gần về phía Bạch Tuấn Nam.

"Xin chào, cậu đi một mình à?" Bạch Tuấn Nam cho người ta cảm giác dáng vẻ như 20 tuổi, mà người bắt chuyện lúc này cũng gần như 18 tuổi, là thanh niên mới lớn.

Lúc còn nhỏ, Đường Hiên đã biết mình không có cảm giác với phụ nữ, cho nên muốn tìm một người mình thích rồi ở chung một chỗ.

Ở trường học vẫn không tìm được, một lần tan học thì tình cờ đi đến nơi này nên muốn đi vào, nhưng vừa mới đi tới cửa đã bị người ta ngăn lại nói mình là vị thành niên.

Vì vậy liền chờ đợi, thật vất vả chờ mình trưởng thành, nhưng đã ngồi một năm vẫn không tìm được người mình thích. Dù có thích cũng đã có bạn trai, có lẽ chỉ thích vui đùa qua đường mà thôi.

Hôm nay, Đường Hiên may mắn gặp được Bạch Tuấn Nam, đầu tiên là nhìn thấy cậu một mình bước vào cửa, lúc cậu vừa vào cửa liền lộ ra nét mặt kinh ngạc cũng biết đã vào nhầm chỗ. Chuyện này mỗi ngày đều thường xuyên xảy ra, nhưng cậu không giống như những người trước đây trưng ra cái vẻ mặt chán ghét rồi bỏ đi ra ngoài, mà là mỉm cười đi vào.

Cảm giác người này không bài xích, nên Đường Hiên cố ý đi đến bắt chuyện.

"Ặc, xin chào!" Bạch Tuấn Nam lúng túng nhìn nam sinh trước mặt cười cười.

Thấy người trước mặt rõ ràng nhỏ tuổi hơn mình, Bạch Tuấn Nam chẳng biết như thế nào cho phải, với lại nhìn quần áo trên người y, chắc cũng là một anh công tử có tiền. Nhưng như thế thì sao, mình cũng không cần ở bọn họ cái gì, cho nên Bạch Tuấn Nam đột ngột trở nên tự tin.

Nhìn cậu trai đối diện, một giây trước còn có chút tự ti bây giờ thì rất tự tin, Đường Hiên bật cười ha ha.

"Quý khách, rượu của anh!" Lúc này rượu của Bạch Tuấn Nam đúng lúc đưa đến.

Bạch Tuấn Nam không chú ý người ngồi kế bên nữa, chỉ bưng ly rượu lên uống "ực ực ực ực".

Mọi người ở xung quanh đều ngây người, đó là rượu mạnh whisky, vậy mà thằng nhóc này uống như uống bia.

Đường Hiên lúc này cũng bật cười lần thứ hai, thực sự là quá thú vị.

"Này... Đây là gì vậy, tại sao lại vừa chua vừa cay?" Bạch Tuấn Nam lúc này đã say, nhìn trước mặt mình là một mảnh mờ ảo, quơ quơ ly rượu trong tay hỏi Đường Hiên ở bên cạnh.

Mặc dù cái đầu bây giờ rất choáng váng, nhưng cậu vẫn biết ngồi bên cạnh mình là một cậu trai trẻ.

Nghe Bạch Tuấn Nam hỏi, Đường Hiên nhận lấy ly rượu trong tay cậu và nói: "Cậu này, đây là rượu whisky, rượu này nói chung không pha thêm cái gì khác, nó là loại rượu tinh khiết. Cho nên thông thường phải ngửi trước, có thể để cho đầu lưỡi của cậu chuẩn bị sẵn sàng, sau đó sẽ nếm thử. Cái nhấp môi này cũng rất quan trọng, uống một ngụm nhỏ rượu whisky, đầu lưỡi ở trong khoang miệng không ngừng đảo lộn, làm cho nó và khoang miệng của cậu liên tục chạm vào nhau. Vậy thì cậu có thể cảm nhận được các hương vị bên trong như vị caramel, vị chưng cất và các hương vị khác, không phải giống như cậu vậy chỉ ực một cái uống cạn hết" Nói xong ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Mà cuối cùng, chính là thưởng thức, rượu whisky là loại thức uống có nồng độ cồn cao, cho nên phải từ từ nhấm nháp. Đừng uống một hơi cạn sạch, khi uống loại rượu cực phẩm này thì phải duy trì trạng thái thoải mái, mỗi khi uống chỉ cần một hớp nhỏ, phải để mình lưu giữ lại một chút rồi mới từ từ hồi vị, vì vậy bây giờ cậu mới có cảm giác uống không ngon đó!"

Bạch Tuấn Nam từ đầu đến giờ không có nghe Đường Hiên nói cái gì, chỉ thắc mắc hỏi lại: "Đây không phải là bia à?"

Người xung quanh từ lúc trông thấy Bạch Tuấn Nam uống rượu liền nhìn lại, sau đó thấy cái thằng nhóc ở bên cạnh cậu hiểu biết rõ về rượu như vậy, tất cả mọi người đều lộ ra nét mặt sùng bái. Mà giờ khắc này vừa nghe Bạch Tuấn Nam nói, não nhất thời xuất hiện ba đường hắc tuyến.

Còn Đường Hiên lúc này, cảm thấy hôm nay là ngày mình cười nhiều nhất, bản thân rốt cuộc cũng tìm được một người thú vị.

Sau đó dìu Bạch Tuấn Nam đi ra quán bar.

Vừa rồi Đường Hiên nhìn lại xung quanh, thấy mọi người đều nhìn chằm chằm người nào đó hiện giờ đang say khướt ở trong lòng mình, nên vội vàng kéo cậu đi ra.

Đúng lúc này có người đi vào, vì lo cúi đầu nên không phát hiện liền đụng phải.

"Ui za"

Thế là Bạch Tuấn Nam và Đường Hiên đều bị đụng ngã trên mặt đất.

Nếu như không có Bạch Tuấn Nam ở trong lòng, người thanh niên cao to như Đường Hiên làm sao bị đụng ngã. Vì vậy có hơi tức giận, nhưng khi nhìn thấy Bạch Tuấn Nam đau đớn ngã xuống đất thì lại ráng dằn xuống.

Mới vừa vào cửa là Lý Văn Hiên, vì ở lại đây mấy hôm nay, ngày mai phải đi trở về, cho nên hôm nay muốn đi ra ngoài một chút. Đúng lúc thấy ở đây có một cái quán bar, liền đi đến, không nghĩ tới còn chưa đi vào trong đã đụng phải người khác.

Lý Văn Hiên nhìn thấy hai người kia không có chuyện gì thì muốn đi vào trong.

Nhưng định thần một hồi rồi nhìn lại người đang nằm trên mặt đất, không phải là chính là người mình luôn nghĩ đến trong bao nhiêu năm nay?

Lý Văn Hiên không để ý xung quanh liền quỳ xuống đất, ôm người nằm trên mặt đất vào lòng mà rơi lệ.

Bạch Tuấn Nam hiện giờ đang say rượu, cho nên không biết người trước mặt là ai, chỉ liên tục cười ngây ngô.

Đường Hiên ở bên cạnh vẫn chưa có phản ứng kịp, người này là ai, sao vừa đến đây đã ôm người ta vào trong lòng, liền đẩy một cái nói: "Này ~ anh là ai vậy, anh buông cậu ấy ra, đừng tưởng cậu ấy uống say là anh có thể bắt nạt cậu ấy!"

Bây giờ Lý Văn Hiên mới nhìn đến Đường Hiên ở bên cạnh, liền nheo mắt lại lạnh lùng hỏi: "Cậu là ai, tại sao cậu lại ở chung một chỗ với bà xã của tôi?"

Đường Hiên nghe đến hai chữ bà xã nhất thời giật mình há hốc mồm nói: "Cậu ấy là bà xã của anh, làm sao có thể?"

"Sao không có thể?" Lý Văn Hiên nhìn thằng nhóc này thì có một loại cảm giác bất an.

"Ha ha... Cậu ấy là bà xã của anh, cậu ấy là bà xã của anh vậy mà anh để cho bà xã nhà anh một mình đi ra ngoài, một mình thất thần đi uống rượu giải sầu?" Đường Hiên chế giễu giống như mới nghe được một câu truyện cực hài hước.

Nghe thấy Đường Hiên nói như vậy, Lý Văn Hiên ôm chặt Bạch Tuấn Nam trong vòng tay, mím môi nói: "Chuyện này cậu không cần phải lo!" Nói xong liền ôm Bạch Tuấn Nam đi ra quán bar.

Lúc này Đường Hiên cũng phản ứng lại, đuổi theo kéo vai Lý Văn Hiên nói: "Anh bỏ cậu ấy xuống, anh dựa vào cái gì nói cậu ấy là bà xã của anh, tôi cũng có thể nói cậu ấy là bà xã của tôi đó!"

Nghe thấy câu này, Lý Văn Hiên hơi híp mắt nhìn Đường Hiên lạnh lùng nói: "Cậu lập lại câu đó một lần nữa!"

Thấy Lý Văn Hiên như thế, Đường Hiên kiêu ngạo hất cằm và mở to mắt nói: "Thế nào, anh bảo tôi nói thì tôi nói hả, anh có chứng cớ gì nói cậu ấy là bà xã của anh?"

"À? Vậy cậu cũng có chứng cớ gì?" Lý Văn Hiên hỏi ngược lại.

Đường Hiên bị những lời này làm nghẹn họng, nhưng lại ma lanh nói: "Anh có thể nói ra tên của cậu ấy không?"

"Đương nhiên, nhưng tôi nghĩ cậu cũng không thể nói ra tên bà xã nhà tôi đâu?"

"Tôi muốn nhìn thẻ căn cước của cậu ta một chút, mới có thể biết anh nói đúng hay sai?" Đường Hiên biết mình không thể nói ra, nhưng không biết người này có nói được hay không? Chỉ là thấy bộ dạng tràn đầy tự tin của người này, Đường Hiên cũng có chút chột dạ.

"Nếu như tôi có thể nói ra, tôi mong cậu đừng tiếp tục dây nữa!" Lý Văn Hiên đề nghị trước, thấy thằng nhóc này vẫn để ý đến bà xã của mình, Lý Văn Hiên liền có cảm giác bất an. Lần này mặc kệ như thế nào cũng không thể để cho cậu rời khỏi mình, hắn sợ bản thân sẽ sụp đổ một lần nữa.

Đến khi thấy ngày tháng năm sinh trên thẻ căn cước, Đường Hiên mới bối rối, không nghĩ tới lại lớn hơn mình, còn lớn hơn đến bảy tuổi.

Lý Văn Hiên cũng đồng thời nói ra thông tin trên thẻ căn cước.

Bây giờ Đường Hiên mới biết chính mình có bao nhiêu ngu ngốc, chỉ cần nhìn thấy bộ dạng tự tin của người đàn ông này cũng biết rồi. Nhưng lúc này nhìn lại người trong lòng người đàn ông kia, Đường Hiên làm sao cũng không chịu từ bỏ, thế là nhìn chằm chằm Lý Văn Hiên nói: "Tôi mặc kệ các người kết hôn hay không kết hôn, dù sao anh cũng đã đối xử không tốt với cậu ấy, nên tôi sẽ đoạt cậu ấy lại, tôi nói được thì làm được!" Nói xong cũng bỏ đi.

Vì thế, chờ đến khi Đường Hiên về đến nhà, mới biết thẻ căn cước của Bạch Tuấn Nam còn đang nằm trong tay mình.