Ánh Dương Soi Lối

Chương 17




Chu Khải Quân ở tại thôn trong thành phố đối diện chỗ Khương Dương, chỉ cách một con đường.

Trước kia cậu ta có từng bỏ bê như vậy không? Khương Dương hỏi Hứa Liên Nhã.

Không có. Hứa Liên Nhã lắc đầu, không tự chủ kéo tay anh đi, Khương Dương cúi đầu nhìn, dù rằng họ từng có cử chỉ thân thiết hơn thế, nhưng dắt tay trên đường như thế này vẫn là lần đầu tiên, dưới ánh mặt trời, có cảm giác như bị nhìn ngó. Phản ứng đầu tiên của anh là nhìn xung quanh một lượt, xong rồi mới thấy mình chuyện bé xé ra to. Anh nhẹ nhàng đan lấy ngón tay mảnh khảnh kia.

Cậu ta đến chỗ em đã hơn một năm rồi, luôn đi làm đúng giờ, xin nghỉ cũng sẽ báo cho em. Hứa Liên Nhã băng qua đường với anh, Giống thế này vẫn là lần đầu.

Gần đây cậu ta có biểu hiện gì khác thường không?

Hứa Liên Nhã nhớ lại, Hình như không. Dù cậu ta không cần mẫn thận trọng như Hạ Nguyệt, nhưng cũng khá biết giao tiếp với người khác, gần đây có hai con mèo vằn được ký gửi, cũng là có cậu ta chuyển ra ngoài giúp, những việc như nhập hàng bình thường em cũng sẽ giao cho cậu ấy. Còn về phần sau khi xong việc thế nào, em rất ít khi hỏi đến.

Tin tức có ít xem chừng không có, Khương Dương lạnh lùng gật đầu.

Hứa Liên Nhã cẩn thận hỏi: Anh thấy thế nào?

Khương Dương cảm thấy sự nghiêm túc của mình đã ảnh hưởng đến cô, bèn thử trấn an: Đi xem trước sao đã, có thể chỉ là quên phải đi làm mà thôi.

Chỉ mong là thế.

Em đã cố làm hết phận sự của một bà chủ rồi. Khương Dương khen cô, Đổi thành ông chủ của anh, điện thoại không gọi được ư, không sao cả, trừ lương!

Hứa Liên Nhã cười vẻ bất đắc dĩ, Hết cách rồi, tụi em làm cái nghề truyền thống này, đâu giống như bên IT khắp nơi là nhân tài, cũng không giống công việc bên nhà xưởng dây chuyền ai cũng có thể làm, ít nhất phải không có thái độ thù địch với động vật. Người có kinh nghiệm làm việc có thể sẽ ghét những nơi nhỏ, không có kinh nghiệm làm việc lại muốn được hướng dẫn từ đầu, hơn nữa bên này luồng dân cư lưu động quá lớn, tìm được người đồng ý ở lâu rất khó.

Mỗi lần nhắc đến chuyện trong tiệm, Hứa Liên Nhã đều không tự giác mà nói nhiều thêm. Khương Dương cũng không ngại dong dài, ngược lại rất hưởng thụ dáng vẻ này của cô, cô gái một mình đảm đương công việc này làm anh nhớ lại người mẹ tự mình nuôi dưỡng anh thành người, cứng rắn và thùy mị trong lòng bọn họ đều giống nhau.

Men theo khách sạn kế bên siêu thị trong lời kể, Hứa Liên Nhã và Khương Dương tìm được dãy nhà ở đằng sau đó.

Thôn Thành Trung rất điển hình, chen lẫn giữa đường phố là vài căn nhà đang thi công. Trên đầu con hẻm là dây điện với mạng lưới chằng chịt đan xen vào nhau, khiến người ta có cảm giác như cá mắc trong lưới, thỉnh thoảng trong một góc lại bắt gặp vài chiếc tất rơi xuống không ai nhặt.

Xác định là ở đây sao? Khương Dương hỏi.

Hẳn là vậy.

Anh nhìn cô bằng ánh mắt hồ nghi.

Hứa Liên Nhã hỏi: Trong ấn tượng của Hạ Nguyệt thì là thế, còn em chưa từng đến bao giờ.

Khương Dương buông tay cô ra, định ấn số mở cửa, Phòng nào?

... Em ấy cũng không nhớ.

Khương Dương không bất ngờ lắm, cuối cùng bấm mấy con số, 0201.

Một lúc lâu mà không ai trả lời. Hứa Liên Nhã có thể lờ mờ đoán được anh muốn làm gì nên không hỏi nhiều.

Khương Dương lại bấm 0202, lúc này không bao lâu đã có người nhấc máy.

Xin chào, tôi ở tầng 7, quên đem chìa khóa, có thể giúp tôi mở cửa được không?

Ờ. bên kia lên tiếng, tiếp đó nghe cái cạch, cửa đóng mở ra.

Cám ơn, tuyệt quá. Khương Dương ý bảo cô đi vào.

Hứa Liên Nhã và Khương Dương cùng đi thang máy lên tầng 14, mặc dù hành lang chật, nhưng cũng coi như sạch sẽ. Khương Dương nhìn ngó xung quanh, chỉ vào một căn phòng duy nhất chất đống cơm hộp trước cửa, thấp giọng nói: Ở đây.

Ừ. Hứa Liên Nhã đồng ý.

Cô định đi đến gõ cữa nhưng lại bị Khương Dương kéo lui sau, tránh khỏi phạm vi quan sát của mắt thần. 

Để anh. 

Dứt lời, Khương Dương gõ cửa, nhìn chằm chằm vào mắt thần. Loại cửa này không gắn thiết kế thông gió, bên cạnh dán keo nến, ban ngày cũng không thấy rõ đèn, cũng may hiệu quả cách âm còn tạm được, Khương Dương nghe thấy tiếng tất sột soạt, nhưng không có người trả lời.

Khương Dương lại gõ vài cái, cao giọng nói: Có người ở nhà không?

Không ai trả lời.

Tôi ở tầng dưới, trần nhà phòng tắm rịn nước, có thể mở cửa ra cho tôi xem chút được không?

Lại một hồi im lặng.

Miệng Hứa Liên Nhã giật giật, muốn nói chúng ta đi về đi. Đúng lúc này Khương Dương giơ tay lên, ý bảo cô đừng nói gì cả.

Bên trong cánh cửa truyền đến tiếng dây xích, cửa hé ra một đường nhỏ, để lộ gương mặt với hốc mắt lõm sâu, dây xích cửa vẫn còn cài cẩn thận.

Chuyện gì? Giọng khàn khàn trống rỗng.

Bỗng Hứa Liên Nhã đi đến, nghi ngờ gọi một tiếng: Tiểu Chu?

Mặt Chu Khải Quân lộ ra vẻ khủng hoảng như bị sét đánh, lập tức muốn đóng sầm cửa lại.

Khương Dương phản ứng nhanh, giơ chân ra chèn vào khe cửa, nghiêng người dựa vào ván cửa. Cũng may mấy kiểu phòng cho thuê này thường ăn xén nguyên vật liệu, sau một tiếng vang lớn, bản lề dây xích bị long ra, cửa theo đó mà bật mở, đập vào vách tường sầm một tiếng.

Quán tính quá lớn, Khương Dương kịp thời đứng vững, nhào lên người Chu Khải Quân.

Đây là một căn phòng đơn rộng hai mươi mét vuông, phòng bếp song song với phòng tắm, nối liền với ban công nhỏ ở bên ngoài. Chu Khải Quân chui rúc về bên kia, Khương Dương chặn ngang ôm lấy hông cậu ta, bất ngờ là Chu Khải Quân không hề có tí sức lực nào, thoáng cái đã bị anh ném lên giường trong phòng, đầu gối kê lên sau lưng cậu ta, nắm lấy hai tay cậu ta bắt chéo ra sau.

Chu Khải Quân liều mạng vùng vẫy, Khương Dương quát một tiếng: Cấm nhúc nhích, nằm im đó cho tôi! Chu Khải Quân như cây củ cải bị phơi nắng, người mệt mỏi nằm sấp trên giường thở gấp.

Hứa Liên Nhã bị tình cảnh vừa rồi dọa sợ, sững sờ mãi đứng ở cửa, lúc này mới bước vào nhà. Cô ngửi thấy một mùi quái lạ, mùi hương quen thuộc này khiến cô thấy buồn nôn. Khương Dương cũng từ từ nghi hoặc nhíu mày.

Hứa Liên Nhã bịt mũi. Trên chiếc giường dựa vào tường ở bên kia, chăn phủ lên một món đồ có vẻ dài và hẹp, nhìn qua trông giống một người...

Khương Dương cũng để ý đến nó, anh gật đầu với cô. Hứa Liên Nhã hiểu ý, cầm một góc chăn dùng sức kéo mạnh...

A!

Cô thét lên một tiếng chói tai. Huyệt thái dương của Khương Dương cũng giật nảy hai cái, sắc mặt khó coi.

Đó là một con búp bê tình dục, đôi mắt trống rỗng nhìn cô chằm chằm, ở nơi kẽ hở bên đùi lóe sáng lên, có vẻ ươn ướt...

Căn phòng chật chội càng làm tăng triệu chứng của cô, Hứa Liên Nhã muốn chạy trốn, cô khao khát bầu không khí mát mẻ.

Giam lại trước đã. Khương Dương ra lệnh.

Hứa Liên Nhã mơ hồ, chỉ biết nghe theo, Khương Dương lại bảo cô tìm một sợi dây thừng.

Hứa Liên Nhã tìm quanh phòng không thấy gì, ra đến ban công thì phát hiện trên đống đồ lộn xộn có sợi dây nhảy. Cô nghiêng người với lấy, không cẩn thận đá phải túi hành lý mềm mềm bên chân - ít nhất là vừa rồi cô tưởng nó là túi hành lý caro mà bất cứ chỗ nào cũng có thể bắt gặp - có lẽ là do góc độ, e rằng lúc nãy căng thẳng quá. Bây giờ Hứa Liên Nhã mới nhìn thấy rõ đó là túi đựng mèo, do lưới thoáng khí quay vào bên trong, không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra có gì khác so với túi hành lý bình thường.

Cô không quan tâm đến dây thừng nữa, ngồi xổm xuống bên cạnh chiếc túi kéo mở khóa ra...

Trong túi lộ ra bộ lông có vằn, Hứa Liên Nhã khiếp sợ giật mạnh khóa xuống, là hai chú mèo vằn, cuộn tròn lại một chỗ như nệm ngồi, con ngươi trừng to không chuyển động. Tim cô đập nhanh, thình thịch thình thịch gần như muốn chui ra khỏi lồng ngực. Hứa Liên Nhã duỗi tay ra sờ thử, may quá, tay vẫn còn cảm nhận được phập phồng, cơ thể vẫn còn ấm. Cô thở hắt ra một hơi, có lẽ bị tiêm thuốc mê.

Liên Nhã?

Cô như không nghe thấy.

Hứa Liên Nhã!

A...

Lúc này Hứa Liên Nhã mới sực tỉnh, cầm lấy dây thừng quay lại vào phòng.

Vừa nãy làm sao thế, gọi mà em không đáp. Khương Dương vừa trói Chu Khải Quân lại, vừa nói với cô.

Cơ thể Khương Dương không cường tráng, nhưng được cái gầy rắn chắc, còn Chu Khải Quân lại trái ngược hẳn với anh, người khô đét, bình thường mặc quần áo không nhìn ra, vừa nãy giãy dụa thì quần áo bị vén lên hơn nửa, để lộ xương sườn nom đáng sợ, giống như que diêm song song.

Hứa Liên Nhã không trả lời anh, mà nhìn chằm chằm Chu Khải Quân, Tiểu Chu, mèo ở đâu ra?

Mèo gì? Khương Dương không hiểu gì.

Hứa Liên Nhã hỏi lại Chu Khải Quân, không che giấu được thất vọng, Tôi hỏi cậu hai con mèo vằn đó là từ đâu mà có!

Khương Dương rút dây thừng, xác nhận đã buộc chặt mới buông cậu ta ra. Chu Khải Quân lăn vài vòng, trượt từ trên giường xuống, đè phải chân con búp bê bơm phồng, cơ thể kia bật lên rồi lại rớt xuống, hai mắt càng thêm đáng sợ.

Chu Khải Quân ngồi co ro trong hốc nhỏ giữa đuôi giường với bàn học, giống như mất đi khả năng nói, nở nụ cười trào phúng lại mệt mỏi.

Manh mối xâu chuỗi lại với tên trộm mèo mà lần trước Lôi Nghị từng nhắc, Hứa Liên Nhã lại càng khó thở, cần như muốn nghiền nát răng, Cậu bắt trộm chúng về đây!

Chu Khải Quân cười nhạt nhạt, không phủ nhận.

Khương Dương luân phiên nhìn hai người, lại chạy ra ban công kiểm tra một lần, nhanh chóng hiểu ra.

Yên tâm, không chết được đâu. Chu Khải Quân nâng chân lên, xê dịch mông, Chết rồi đâu còn đáng giá.

Đau khổ mà mèo nhỏ phải chịu, lời châm chọc của cậu ta, hợp lại thành một luồng sức mạnh xông thẳng về phía cô. Hứa Liên Nhã kích động như muốn đánh cậu ta, nhưng lại bị Khương Dương ôm giữ lấy từ đằng sau.

Đừng đánh đau mình. Khương Dương nhẹ giọng khuyên nhủ, Không đáng.

Hứa Liên Nhã dựa vào ngực anh dần tỉnh táo lại, Khương Dương buông cô ra, lặng lẽ vỗ về trên lưng cô.

Sự thân mật của hai người đã kích động đến Chu Khải Quân, cậu ta trợn to mắt hết cỡ, quát lên: Hai con súc sinh đó lại có thể hơn một tháng tiền lương của tôi, không bán giữ lại làm gì!

Khương Dương nhìn vào mắt Hứa Liên Nhã, bước lên đá cậu ta một phát. Chu Khải Quân nghiêng người một cái, rồi từ từ lắc về lại chỗ cũ.

Lần thứ mấy rồi? Hứa Liên Nhã lạnh giọng, Bắt đầu từ khi nào?

Đương nhiên Chu Khải Quân không trả lời.

Động vật đi ra từ tiệm của mình, cuối cùng lại bị nhân viên của mình trộm về lén tiến hành bán lần hai, Hứa Liên Nhã càng nghĩ mà càng lạnh sống lưng, Cậu còn có đồng lõa, tin tức đều từ chỗ cậu tuồn ra.

Bất chợt chân Chu Khải Quân run lên, đầu ngửa ra sau, há miệng cố gắng gào thét như người bị ngâm trong nước, nhưng lại chỉ phát ra tiếng thở. Cậu ta không ngừng duỗi thẳng chân, gót chân gõ xuống sàn nhà.

Cậu... cậu ta làm sao thế? Hứa Liên Nhã ném cho Khương Dương một ánh mắt hỏi dò, nhưng người đằng sau chỉ khóa chặt mắt vào kẻ như cá mắc cạn sắp chết giãy đành đạch, như không nghe thấy cô hỏi.

Chu Khải Quân giãy dụa đứng lên, nhưng thất bại, cậu ta quỳ lết đến trước bàn, dùng răng cắn tay cầm ngăn kéo ra nhưng liên tục bị trượt, ngăn kéo không hề xê dịch.

Cậu ta muốn thứ gì đó ở trong ngăn kéo.

Cậu ta phát ra âm thanh nức nở, hoàn toàn không giống gã trộm ăn nói ác ôn ban nãy, mà như một người đứng bên bờ vực sắp chết.

Cho tôi... cho tôi... xin anh... thuốc giải...

Cậu ta nhìn Khương Dương, chỉ vì anh đứng gần cậu ta.

Hứa Liên Nhã còn chưa gọi gì anh thì Khương Dương đã bước đến như ma quỷ xúi giục, giật ngăn kéo ra.

Nhét bên trong là một chai nước khoáng cắm hai ống hút, trong chai vẫn còn lại nước đọng; một tờ giấy bạc, có vết cháy rõ ràng; một túi nylon kín khí to bằng nửa bản tay, bên trong đựng thứ gì đó như vụn băng.

Thần sắc Khương Dương biến đổi, giống ngọn đèn đường đang sáng rực bỗng nhiên tối đi.

A Dương... Hứa Liên Nhã gọi anh một tiếng.

Chu Khải Quân như nắm lấy được cọng cỏ cứu mạng, ra sức lết đến gần ngăn kéo.

Cho tôi...

Khương Dương nuốt nước miếng, cánh tay rũ xuống ở bên người khẽ run lên.

A Dương... Hứa Liên Nhã cao giọng.

Người Khương Dương chấn động một chút, như choàng tỉnh dậy từ trong mơ, quay đầu lại nhìn cô, vô thức phát ra tiếng: ... Hả?

Ánh mắt anh mơ hồ phiêu ảo, không còn vẻ ổn định như trước, cô như đang trông thấy một con sói đói bị đánh trúng đòn cảnh cáo, tuy đực mặt ra nhưng vẫn có chút tham lam.