Ánh Dương Giữa Bầu Trời Đen

Chương 31: 31: Ánh Dương Trong Lòng Anh





Vài ngày sau...
Vì để Ôn Thuật Tần giải tỏa tâm trạng cho nên Khả Song nằng nặc muốn cùng anh chèo thuyền trên sông để ngắm mặt trăng.

Cô cũng chẳng hiểu tại sao mình lại một mực muốn làm chuyện đó, tựa như đó là lời hứa với một ai đó vẫn luôn tồn tại trong vô thức của cô.
Hôm nay là đêm rằm cho nên mặt trăng rất sáng.

Hai bóng người ngồi trên chiếc thuyền nhỏ cùng ngước mặt nhìn lên phía trên cao bầu trời rộng lớn.

Khả Song hít thở không khí trong lành, cùng với cảnh vật tĩnh lặng xung quanh.

Một làn gió nhẹ khẽ thổi qua khiến mái tóc cô có chút rối.

Ôn Thuật Tần tinh tế bèn đưa tay chỉnh lại mái tóc mềm mượt, sau đó khẽ hôn nhẹ lên.

Hương thơm thoang thoảng trên mái tóc dài thướt tha khiến anh có một cảm giác bồi hồi, khó tả.

Anh nhìn vào gương mặt của người bên cạnh khẽ mĩm cười, sau đó nói:
- "Tôi ước gì, thời gian mãi dừng lại ở giây phút này để tôi có thể cùng em ngắm nhìn cảnh vật vào đêm."
Khả Song vui vẻ đáp lại:
- "Vậy thì chúng ta cứ tận hưởng khoảnh khắc này vậy."
Vừa nói dứt câu, bỗng nhiên hàng loạt hình ảnh của trước kia lại hiện lên trong đầu Khả Song.


Cô nhìn thấy mình đã từng cùng ai đó ngắm nhìn mặt trăng giống như vậy.

Hàng loạt câu nói khẽ vang lên bên tai khiến đầu cô cảm thấy đau nhói mà đưa tay lên cố ngăn lại.
[- "Sau này chúng ta kết hôn, anh phải cùng em chèo thuyền trên sông ngắm mặt trăng, cùng em đi du lịch khắp nơi trên thế giới."
- "Anh sẽ bảo vệ em cho đến khi anh không còn hơi thở..."
- "Chúng ta sau này sẽ là đôi vợ chồng hạnh phúc nhất.

Cùng nhau sống cho đến khi đầu bạc."]
Ôn Thuật Tần ở bên cạnh ngay khi nhìn thấy sắc mặt tái xanh của cô mà lo lắng hỏi han:
- "Khả Song, em không sao chứ?"
Nghe tiếng gọi của anh, lúc này cô mới bình tĩnh trở lại mà mĩm cười bảo mọi thứ vẫn ổn.

Bất ngờ, anh nắm lấy tay cô mà đặt lên lòng bàn tay rộng lớn của mình, chân thành nói:
- "Sau này cho dù xảy ra chuyện gì thì tôi vẫn luôn bên em, bảo vệ em."
Anh ôm cô vào lòng thật chặt như thể không muốn cô rời khỏi mình dù chỉ một giây.

Quả thực, anh đã động lòng với người con gái này rồi.

Người mang đến cho anh những giây phút ngọt ngào, những cảm giác vô cùng ấm áp và hạnh phúc.
- "Khả Song, tôi..."
Nghe anh nói, Khả Song lập tức đưa mắt nhìn anh.

Cô tò mò không biết anh muốn nói gì.


Về phía Ôn Thuật Tần, anh cố hít sâu một hơi, sau đó ấp úng nói:
- "Tôi....tôi...yê...."
Câu nói vốn đã sắp xếp trong đầu anh thế nhưng khi nói ra thành lời lại khó đến thế.

Một phần là vì đối diện với ánh mắt chứa đầy sự mong chờ từ phía cô càng khiến tim anh đập nhanh hơn.

Liền lập tức, anh im lặng, một lúc sau lên tiếng:
- "À, không...không có gì.

Chỉ là tôi muốn nói bầu trời hôm nay rất đẹp.

Ánh sáng của mặt trăng soi rọi không gian u tối của bầu trời đêm khiến cho mọi thứ trở nên ấm áp hơn giữa cảnh đêm lạnh lẽo như bây giờ."
Trong lòng Ôn Thuật Tần hiện tại vô cùng khó tả.

Anh có nhiều điều muốn nói ra nhưng lại thôi, chỉ có thể cất giấu ở trong tim.

Anh không nói gì mà đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cô với đôi mắt của kẻ si tình.
- "Khả Song, em có biết không.

Em chính là ánh dương duy nhất soi rọi cuộc đời tưởng chừng như mãi tăm tối của tôi.

Em giúp tôi biết thế nào là yêu một người.

Một lòng muốn bảo vệ, che chở cho người đó.

Em khiến cuộc sống của tôi trở nên ý nghĩa hơn, hạnh phúc hơn."
Và cứ thế, hai người họ tựa đầu vào nhau mà đắm chìm vào khung cảnh hữu tình, xung quanh là sông nước.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!....