Ánh Dương Giữa Bầu Trời Đen

Chương 3: 3: Có Cảm Tình





Những ngày sau đó, Ôn Thuật Tần giả vờ như chưa biết chuyện gì nhằm quan sát nơi cất giữ tờ giấy mà trước đây cậu vô tình kí vào.

Quả thật, nhân lúc người phụ nữ bất cẩn, vô tình để nó lên trên bàn, cậu nhanh chóng lao đến mà xé tan thành nhiều mảnh vụn.

Hành động này ngay khi cô ta phát hiện liền tức giận mà cho người truy đuổi cậu.
- "Bây đâu, không cho nó bước chân ra khỏi quán."
Ôn Thuật Tần bất ngờ rút ra chiếc dao găm nhọn, đứng thế phòng thủ, mũi dao chỉa về phía bọn thuộc hạ của cô ta, cất giọng nói tử thần:
- "Các người đừng xem thường đứa nhóc như tôi, tôi đã từng giế.t chết một người thì hôm nay vẫn có thể."
Ha...!ha...!ha
Câu nói của cậu khiến người phụ nữ không những không sợ mà còn cười mỉa mai.
Roẹt.....
Phụt.....
Một tên thuộc hạ trong lúc đang hòa theo đám đông cười hả hê liền bị một dao dứt khoát của cậu đâm sau hông mà lăn đùng ra đất phụt máu tươi.

Thằng nhóc này nói là làm.

Cả đám bắt đầu run sợ mà lùi ra sau vài bước.


Ôn Thuật Tần cũng vì thế mà đưa mắt tìm lối thoát, sau đó chạy thật nhanh như gió.
- "Đuổi...đuổi theo nó."
Ôn Thuật Tần bất ngờ rẽ ngang.

Thoáng chốc đã đánh lạc hướng bọn thuộc hạ.

Cậu ngồi xuống cạnh con hẻm nhỏ mà thở dốc.

Ngay khi chuẩn bị đứng dậy rời khỏi, bỗng nhiên có một chiếc xe lao đến.
Uỳnh....
Cả cơ thể Ôn Thuật Tần bị chiếc xe đâm trúng mà văng ngược ra sau, cả người bất tỉnh nằm lăn ra đất.

Máu trên trán bắt đầu rịn ra, chảy xuống nền cát.

Một đôi vợ chồng cùng đứa con trai khoảng chừng hai tuổi đang ngồi bên trong nhìn thấy cảnh tượng bất ngờ hoảng hốt, lập tức mở cửa xe chạy ra.
- "Ông xã, thằng bé bị thương khá nghiêm trọng.

Chúng ta phải làm sao?"- Vừa nói, tay vừa nâng lấy người Ôn Thuật Tần.
- "Mau đưa vào bệnh viện."
Bệnh viện....
Sau một ngày hôn mê, cuối cùng Ôn Thuật Tần cũng đã tỉnh.

Cậu vừa mở mắt đã nhìn thấy đôi vợ chồng ăn mặc vô cùng sang trọng.

Trông họ như những người doanh nhân thành đạt hay xuất hiện trên truyền hình.
Vẫn còn ám ảnh chuyện hôm qua, cậu vội rút con dao bên người ra, đưa về phía trước mà phòng thủ:
- "Các người đừng hòng lợi dụng tôi.

Mau tránh ra."
Mặc dù trên trán đang băng bó, thế nhưng ánh mắt sắc lạnh, quật cường của cậu không hề suy giảm mà ngày càng trở nên mạnh mẽ khiến ai nấy lần đầu gặp cũng có phần kiên dè.

Hành động này khiến người đàn ông khẽ đưa mắt nhìn về phía đứa con trai nhỏ đang ngồi trên ghế vô cùng ngoan ngoãn của mình, rồi nhìn vào gương mặt lấm lem trải nhiều bụi đời của Ôn Thuật Tần mà gật đầu hài lòng nói:

- "Anh thích thằng bé này rồi.

Rất có khí chất của anh lúc nhỏ."
Người phụ nữ với nét đẹp dịu dàng đang nắm chặt tay đứa con trai nhìn sang chồng như hiểu ra gì đó.
- "Hay là chúng ta nhận thằng bé làm con nuôi.

Thế Hào cũng cần có anh trai để vui đùa."
...***...
...25 năm sau....
Tập đoàn Phương Thành...
- "Anh hai, đối tác lần này vô cùng khó tính.

Ông ta không những đưa ra yêu cầu cao đối với chúng ta mà còn đưa ra những thử thách trước khi đi vào dự án." - Phương Thế Hào nhìn người trước mặt nghiêm giọng nói.
- "Vậy sao? Đối với anh, không có gì là không thể.

Dù sao ông ta cũng chỉ muốn khoa trương một chút.

Chỉ cần chúng ta đáp ứng, chắc chắn sẽ giành được hợp đồng."
Người đàn ông diện trên người bộ vest, mái tóc vuốt ngược, bàn tay nổi đầy gân xanh đang đặt trên bàn, ánh mắt đầy sự kiên quyết đáp.

Không ai khác chính là Ôn Thuật Tần, kể từ sau khi nhận làm con nuôi, anh cũng đổi thành họ Phương nhưng về mặt giấy tờ vẫn giữ nguyên họ Ôn bởi lẽ anh muốn giữ lại xuất thân của mình.


Ông bà Phương hoàn toàn tôn trọng quyết định của anh.

Họ đối xử với anh giống như người con trong nhà.

Chưa từng có sự phân biệt giữa con ruột và con nuôi.

Phương Thế Hào cũng thế.

Anh rất yêu quý người anh trai này.

Người đã bảo vệ anh từ nhỏ.
Thuật Tần được nhà họ Phương tín nhiệm giao cho quản lí tập đoàn Phương Thành.

Dưới sự quản lí của anh, cùng với sự giúp sức của em trai, nó trở nên ngày càng lớn mạnh.

Với bản thân trải qua nhiều chuyện cho nên đối với Thuật Tần, không chuyện gì mà anh làm không được.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!....