Ánh Dương Giữa Bầu Trời Đen

Chương 23: 23: Lâm Bệnh Nặng





Khả Song không nói gì mà gỡ từng ngón tay đang giữa chặt của Ôn Thuật Tần ra khỏi người cô, sau đó nói:
- "Anh đừng quá ích kỷ có được không? Tôi không biết có ai đó đang đợi mình hay không.

Hơn nữa, bên cạnh anh vẫn còn có người yêu anh thật lòng, trong đó có má Phùng và...cả cô gái ấy."
Nói rồi, cô bước từng bước về phía trước, nhất định không nhìn lại phía sau.

Ôn Thuật Tần ngay lập tức níu tay cô lại, sau đó kéo cô ôm vào lòng.

Hơi thở anh có chút nặng nề cùng với ngữ điệu đầy dứt khoát.
- "Phải, tôi ích kỷ.

Nhưng nếu giữ được em ở lại, tôi chấp nhận bị người đời gọi mình là một kẻ ích kỷ.

Dù tất cả đánh giá tôi ra sao, chỉ cần em ở lại, tôi chấp nhận mang tiếng xấu."
- "Ưm..."
Dứt lời, anh mạnh bạo kéo cô về phía mình sau đó độc chiếm lấy môi cô.

Khả Song càng ra sức kháng cự thì anh lại giữ cô chặt hơn.

Cô dùng tay đánh lên người anh không ngưng, sau đó tức giận bèn cắn mạnh khiến môi anh bật máu.

Ôn Thuật Tần vì thế mới chịu buông cô ra, anh đưa tay lau vết máu bám trên môi, lạnh giọng nói:
- "Em ghét tôi đến vậy sao?"
- "Không.


Tôi không ghét anh.

Tôi chỉ là không muốn...ưm..."
Cô chưa nói hết câu thì bờ môi đã bị anh hôn tới tấp, đến mức cô không thở nổi.

Nụ hôn lần này hoàn toàn khác với lúc trước.

Khác với sự ngọt ngào nhẹ nhàng thì lần này nó lại vô cùng mãnh liệt, có một chút gì đó muốn chiếm hữu, lại có chút vị mặn của nước mắt.

Mười phút sau, Ôn Thuật Tần mới chịu buông cô ra, sau đó ra lệnh cho cô:
- "Tôi cấm em bước chân ra khỏi nơi này cho đến khi em hồi phục trí nhớ."
Dứt lời, anh lặng lẽ bước lên lầu, sau đó trở về phòng mặc cho người bên dưới đang thẩn thờ.

Giọng nói đầy cương quyết của anh khiến cô không dám phản biện mà ngoan ngoãn bước về phòng của mình.

Khả Song cố lấy lại nhịp thở bình thường.

Tim cô hiện tại đang đập liên hồi.

Nếu như không trấn tỉnh lại, có lẽ sẽ vỡ tung mất.
Về phía Ôn Thuật Tần, ngay khi đóng sầm cửa lại anh đã cười trong nước mắt.

Mừng vì anh có thể giữ cô ở lại đây một thời gian, buồn vì không biết đến lúc nào cô sẽ rời xa anh.

Anh thường trách những người đã làm tổn thương mình chỉ biết nghĩ đến bản thân, nhưng cuối cùng anh cũng giống như họ, trở thành một người ích kỷ, bởi vì anh muốn cô mãi mãi ở bên mình.


Mãi mãi không rời xa anh dù chỉ nửa bước.
Vết thương cũ trên ngực anh khi nãy bị Khả Song đấm lên mà ửng đỏ.

Anh cố nhịn đau, sau đó dùng cồn tưới lên vị trí đó mà mĩm cười thật lớn.

Những đau đớn này có là gì.

Chỉ cần ngày nào cô cũng ở bên, anh không ngại có thêm nhiều vết sẹo.
...***...
Thành phố M...
Suốt mấy ngày này, vì cật lực đi tìm tung tích của Tưởng Cần Cần đã khiến Hạn Quân ngã bệnh.

Cha mẹ cô biết anh vì con gái mình liền lập tức đến nhà thăm bệnh.

Vừa vào đến nơi đã thấy anh nằm trên giường bệnh, miệng không ngừng ho liên tục, cả người nóng như lửa đốt nhưng cứ một mực muốn ngồi dậy đi tìm cô.
- "Hạn Quân, con mau nằm xuống nghỉ ngơi đi.

Còn về chuyện của Cần Cần, hai bác đã nhờ phía cảnh sát tìm giúp rồi."
- "Không được.

Con phải đi tìm Cần Cần.

Không biết bây giờ cô ấy sống chết ra sao, có đang gặp nguy hiểm gì không."
Hai mắt Hạn Quân đỏ ửng.

Sức khỏe anh hiện tại đã yếu cộng với mấy tuần nay không ăn uống gì mà càng thêm tiều tụy khiến ai nấy nhìn vào cũng xót thương.
- "Hạn Quân, chẳng phải con muốn tìm lại Cần Cần sao? Nếu vậy thì con phải tịnh dưỡng thật tốt mà có sức đi tìm con bé chứ."
Ông bà Tưởng không ngừng khuyên nhủ liền đỡ anh nằm xuống giường.

Hạn Quân vì nhớ thương khóc đến sưng cả mắt sau đó ngất đi, miệng không ngừng lẩm nhẩm gọi tên cô.
...NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ TÁC PHẨM NHÉ!....