Edit: Nynuvola
Trình Mạt tạm thời xin trọ ở trường, ký túc xá dành cho học sinh trong trường chỉ còn tầng cao nhất ở phía trong là còn chỗ trống. Tầng trên cùng của mùa hè nhàm chán, trong lòng Tống Húc Dương do dự, cuối cùng vẫn ký tên. “Thầy, nếu bên dưới có phòng trống, phiền thầy có thể chuyển Trình Mạt xuống. Nhờ thầy!”
“Được rồi!” Tống Húc Dương lớn lên đĩnh đạc, nói chuyện hành xử cũng lễ phép, giáo viên rất nhanh đã đồng ý.
Tống Húc Dương không thể không thừa nhận những gì Trình Mạt nói ngày hôm qua đúng, khi cậu rời đi, căn nhà này chỉ còn lại một mình Trình Mạt, vậy thì thà trọ ở kí túc xá trong trường còn hơn. Nói tới nói lui đều là vì Tống Húc Dương không yên tâm, nhưng cậu thật sự nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.
Lòng Tống Húc Dương bất an, ôm theo bình thủy, chăn đệm và chìa khóa đi đến phòng ở. Cậu trải chăn cho Trình Mạt thắng thớm, sau đó ngồi đầu giường ngây người.
Ván giường quá cứng, chăn đệm trường học phát quá mỏng. Lát nữa trở về phải nói mẹ chuẩn bị cho em trai thêm ít chăn bông dày dặn.
Máy sưởi trong kí túc xá không biết dùng có tốt không, mùa đông thì phải làm sao?
Tống Húc Dương lại bắt đầu quản không được bản thân suy nghĩ miên man, đúng lúc này thì một nam sinh đẩy cửa bước vô.
“Ố?” Nam sinh lập tức lui ra ngoài, nhìn thoáng qua số phòng rồi vòng lại, “Không đi nhầm……”
“Anh là ——” Tống Húc Dương vừa định nói chuyện, nam sinh đã tiếp lời: “Anh là đàn anh Tống Húc Dương phải không ạ?”
Tống Húc Dương gật đầu, cũng không nhớ đã gặp qua cậu bạn này ở đâu. “Em……?”
“Thật sự là anh! Ảnh chụp của anh dán trên bảng danh dự trước cổng trường vẫn còn! Đàn anh xếp thứ 9 toàn thành phố môn tiếng Anh trong kỳ thi tuyển sinh vào đại học, giỏi thật đấy!” Nam sinh sùng bái nhìn Tống Húc Dương, tự giới thiệu, “Em là Đinh Hạo Nhiên, học lớp 9-1 trường chúng ta, sáng nay em để quên sách ở phòng nên chạy về lấy.”
Tống Húc Dương nghĩ đến những tháng ngày ảm đạm của mình ở lớp mũi nhọn, không biết nên trả lời cậu nhóc như thế nào, chỉ đơn giản tránh đi đề tài này, nói: “Chào em! Anh đến làm thủ tục ở trọ cho em trai. Em trai anh tên Trình Mạt, học kỳ này lên lớp 8, cuối tuần sau bắt đầu trọ ở trường, về sau sẽ trở thành bạn cùng phòng với em. Em ấy ít nói, có chút hướng nội, em đừng để ý, kỳ thực rất dễ ở chung.”
Tống Húc Dương do dự, bất giác nhăn mày, qua nửa ngày sau mới nói tiếp: “Trình Mạt trước đây…… Trải qua một vài chuyện, sức khỏe không được tốt, anh đã nói qua với giáo viên, về sau cũng phiền em, nếu thấy em ấy khó chịu ở đâu……”
“Đàn anh, anh khách khí quá! Em sẽ chung sống hòa thuận với Trình Mạt, anh yên tâm đi!”
Đinh Hạo Nhiên đẩy gọng kính trên mũi, dáng vẻ lịch sự văn nhã. Trái tim treo lơ lửng của Tống Húc Dương cuối cùng cũng hạ xuống một chút.
Cậu xé một tờ giấy note, viết xuống số điện thoại của mình đưa cho Đinh Hạo Nhiên. “Đây là số di động của anh, nếu Trình Mạt xảy ra chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng có thể gọi cho anh.”
Đinh Hạo Nhiên vô cùng vui vẻ nhận lấy, móc di động lưu số vào, nói: “Được, vậy để em nhá máy qua cho anh.”
“Ừm,” Tống Húc Dương gật đầu, cúi đầu xem đồng hồ, nói, “Em mau quay về học đi, anh xin lỗi nhé, chậm trễ thời gian của em.”
Đinh Hạo Nhiên cầm sách giáo khoa đi tới cửa, bỗng nhiên quay đầu lại cười. “Đàn anh, anh giống dì của em lắm đấy!”
“Hả?”
“Lúc chị họ của em đi lấy chồng, dì của em y chang anh hiện tại! Canh cánh trong lòng!”
Mãi đến khi ra tới cổng trường, trong đầu Tống Húc Dương đều là mấy lời của Đinh Hạo Nhiên.
Canh cánh trong lòng. Rõ ràng như vậy sao?
Mưa bụi li ti lất phất bay, trời sắp mưa, Tống Húc Dương tăng tốc đạp xe.
Trình Mạt đang ở trong phòng học sống một ngày bằng một năm.
Em đếm từng chiếc lá cây trên cây dương ngoài cửa sổ, lá cây đều có hình trái tim, gió thổi qua, cây lá lung lay, trái tim liền rối loạn, em phải đếm lại từ đầu. Đếm đến lần thứ 52, hạt mưa bắt đầu rơi xuống, tí tách đập lên nhánh cây.
Lại rối loạn.
Trưa ngày mai Tống Húc Dương sẽ lên máy bay. Chiều nay vốn dĩ là lần cuối cùng cậu đến đón em, thế nhưng trời đổ mưa.
Anh trai nói, nếu trời không mưa sẽ đến đón em, còn nếu mưa hãy gọi taxi về.
Trình Mạt yên lặng cầu nguyện mưa nhanh chóng ngừng, nhưng cơn mưa bụi càng ngày càng dày đặc, dần dà kết thành một rào chắn ngoài cửa sổ. Không nhìn rõ cây dương. Trái tim loạn, lòng cũng không thể tường tận.
Chạng vạng tan học, mưa vẫn không có dấu hiệu tạnh. Trình Mạt mất mát dựa vào bàn học ngây người, qua lúc lâu mới phát hiện, trong phòng học chỉ lại em và Triệu Gia Dự.
“Cậu chưa về hả?” Trình Mạt mờ mịt hỏi Triệu Gia Dự.
“Tớ đang chờ ba đến đón, ngoài trời mưa to lắm, ông ấy đang bị kẹt xe trên đường!” Triệu Gia Dự nói, “Sao cậu cũng chưa về?”
“Giờ tớ đi đây.” Trình Mạt mờ mịt đứng lên.
“Trình Mạt,” Lúc em đi ngang qua chỗ ngồi của Triệu Gia Dự, cậu nhóc gọi giật em lại, “Cậu ngồi với tớ tí đi, lát ba tớ đến chở cậu về chung luôn!”
Trình Mạt đang còn mất hồn mất vía, Triệu Gia Dự đã nhiệt tình lôi kéo em ngồi xuống. Trên bàn Triệu Gia Dự đặt một cuốn sách bài tập, thần thần bí bí nói: “Trình Mạt lại đây nè, chúng ta cùng xem ngoại ngữ đi!”
Trình Mạt không rõ nguyên do.
Chỉ thấy Triệu Gia Dự mở cuốn sách ra, phía dưới che giấu một cuốn truyện tranh, ở trên toàn là tiếng Nhật, Triệu Gia Dự cười gian tà, bắt đầu lật ra một trang, một cô bé mặc đồ bơi màu trắng đập vào mắt Trình Mạt.
“Sao nào? Đúng lúc không?”
Triệu Gia Dự hứng thú bừng bừng lật thêm một trang, lần này là tranh nude nửa người, lộ hẳn ra bầu ngực.
Trình Mạt đụng phải bàn đứng bật dậy, tay chân hoảng không biết đặt ở đâu. “Cậu cậu cậu, tớ tớ tớ……”
“Không thể nào, Trình Mạt, đây là lần đầu cậu xem nó hả?” Triệu Gia Dự nói, “Có gì đâu mà ngại ngùng, chúng ta lớn cả rồi, nam sinh đều xem, anh tớ cũng xem, anh trai cậu cũng vậy!”
“Anh trai tớ không có!”
“Sao cậu biết được? Chắc chắn anh cậu có xem! Cái này gọi là trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng!” Triệu Gia Dự dùng loạn xạ thành ngữ, giống hệt những mũi tên loạn xạ bắn phá trong lòng Trình Mạt hiện tại.
Trình Mạt ném tay Triệu Gia Dự, hoảng hốt rời khỏi phòng học.
“Này này này, Trình Mạt cậu đừng chạy! Không đợi ba tớ đến đón về hả……”
Trình Mạt như người mộng du chạy trốn xuống lầu, em sực nhớ ra dù đã để trong lớp học. Nhưng em không muốn quay trở lại đó.
Mưa còn rơi, Trình Mạt một tay che đầu, một tay liều mạng xông ra đón xe. Trời mưa to, buổi tối đúng lúc xe taxi giao ban, Trình Mạt đợi hơn nửa ngày vẫn không bắt được chiếc nào. Trời càng ngày càng tối, đèn đường sáng, ánh đèn neon phản chiếu trong hơi nước mờ mịt. Trình Mạt từ bỏ việc bắt xe, tự chạy về nhà.
Mưa càng rơi càng nhiều, Trình Mạt chạy vội chạy vàng, em kéo cặp xách xuống che chở trong lòng.
Trong cặp có một cuốn nhật ký màu xanh, ngoài bìa vở có in bình bầu trời và mặt trời. Mấy năm nay sổ nhật kí đã đổi đến vài cuốn, duy chỉ có cuốn này là em luôn mang theo bên mình. Đây là món quà đầu tiên mà Tống Húc Dương mua tặng cho em.
Trình Mạt ôm cặp sách đứng tránh mưa dưới mái hiên một cửa hàng bên đường. Cả người em đều ướt đẫm, run rẩy tựa chiếc lá trong đêm gió rét.
Tống Húc Dương ở nhà, chờ mãi chờ mãi mà Trình Mạt không về. Cậu nôn nóng gọi điện thoại cho em, muốn hỏi xem có cần mình chạy xe đến không. Nhưng điện thoại của Trình Mạt ở trong cặp sách, tiếng mưa rơi lại quá lớn, vùi lấp cả tiếng chuông điện thoại di động.
Chu Oánh hôm nay tăng ca, về nhà đã gần 8 giờ. Bà vừa bước vào cửa, Tống Tử Minh cũng theo chân về đến nhà.
Chu Oánh đứng trước cửa cãi nhau với Tống Tử Minh. Chu Oánh mắng: “Con trai trưa ngày mai bay mà tối hôm nay ông mới về nhà, coi chỗ này là khách sạn hả? Ông mặc kệ Dương Dương, cũng mặc kệ con trai nhỏ của ông sao? Mưa lớn như vậy, sao không về sớm đi đón con?”
Trên đường về nhà có một đoạn đường mưa ngập lên tới nửa bắp chân, trước đó có một xe bị tắt máy và tắc một lúc. Tống Tử Minh mãi mới thở phào chạy xe về, nghĩ tới cảnh ngày mai lái xe đi sân bay, xe không tắt máy là may lắm rồi. Ai ngờ chưa kịp mừng lâu, vừa vào nhà đã nghe Chu Oánh mắng luôn mồm, lòng ông đè nén, quăng lại một câu: “Không phải em cũng mới về sao?”
Tống Húc Dương rốt cuộc ngồi không được, cầm lấy dù, tách hai người lao ra khỏi cửa. “Con ra ngoài tim Trình Mạt!”
Chu Oánh giật mình, vội la lên: “Trình Mạt còn chưa về nhà sao? Đã là mấy giờ rồi?”
Tống Húc Dương ra ngoài, đứng trước cửa tiểu khu chờ đợi, nhìn thấy xe taxi đi ngang qua liền mở to mắt, nhưng không có lấy chiếc nào chở em trai cả. Cậu không thể tiếp tục đứng chờ, chỉ có thể men theo mép đường đi về phía trước, tới ngã tư, tầm mắt cuối cùng cũng phát hiện một thân ảnh ướt sũng như gà rơi vào nồi canh.
“Trình Mạt!” Tống Húc Dương xông lên, ôm em trai vào che dưới tán dù. Nước mưa theo mái tóc của Trình Mạt chảy tí tách xuống mặt, cả người Trình Mạt vừa ướt vừa lạnh, run rẩy trong lồng ng,ực anh trai.
“Sao thành ra thế này?”
“Không, không bắt được xe.” Tay Trình Mạt ôm cặp sách, run run rẩy rẩy đáp.
“Dù đâu?!”
“Quên ở lớp học.”
“Em!” Tống Húc Dương ôm em trai, nhanh chóng đi về nhà, vừa đi vừa mắng, “Ít nhất cũng phải lấy cặp che chắn một chút chứ!! Sao em ngốc như vậy hả! Ngốc muốn chết! Rốt cuộc sao em lại thi được hạng nhất vậy?!”
Trình Mạt không hé răng.
Tống Húc Dương càng nói càng bực, càng bực càng đau lòng. “Ngốc như vậy còn muốn trọ ở trường! Anh không cho em trọ ở trường nữa! Em tức chết anh!”
Cậu giận đẩy dù nghiêng qua phía của em trai, nửa người của mình thì để ướt nước mua.
Trình Mạt liền đẩy dù về phía của Tống Húc Dương.
Tống Húc Dương đẩy trở về.
Trình Mạt cố chấp đẩy.
Tống Húc Dương dừng lại một chút, chân dậm xuống vũng nước tạo tiếng vang lớn, “Trình Mạt! Em!!”
“Không cần dù……”
“Không cần dù thì em muốn cái gì? Muốn trời cao sao?!” Tống Húc Dương giận sôi máu, tim cũng vỡ thành tám mảnh.
“Không cần dù……” Trình Mạt đột nhiên khóc òa lên, nước mắt trộn lẫn với nước mưa rơi đầy mặt. Môi em tím tái vì lạnh, em trong lòng Tống Húc Dương càng run rẩy dữ dội hơn.
“Không cần dù. Muốn anh trai.”
Trăm mối lo âu của mùa hè chợt biến thành cơn mưa lạnh đầu thu, tất cả những đau đớn và ấm áp của tuổi dậy thì cũng trở nên ẩm ướt vô vàn.
Trận mưa này khiến cho quần áo của em ướt sũng nước, dán sát vào sống lưng đơn bạc mỏng manh, tóc mái em rũ xuống che khuất tương lai vô định trước mắt, bùn đất vụn vỡ, khiến cho phần tình cảm chôn sâu dưới đó không có chỗ nào che đậy được.
Trình Mạt khóc không ngừng.
Trái tim vỡ thành tám mảnh của Tống Húc Dương tiếp tục vỡ thành mười sáu mảnh.