Edit: Nynuvola
Bà ngoại của Trình Mạt đánh bài tới nửa đêm, hôm nay vận may của bà ta cực kỳ tốt, u ám cả một ngày trời nhờ chỗ tiền thắng được mà rửa trôi sạch sẽ. Bà ta ngủ trong nhà bạn đến sáng tinh mơ mới về đến nhà.
Vào phòng, Trình Hiểu Đông và vợ cũng mới rời giường. Bà nhìn khắp một vòng, hỏi: “Trình Mạt đâu?”
Hai vợ chồng lúc này mới bừng tỉnh, Trình Hiểu Đông có chút chột dạ nói: “Còn nhốt ở trong nhà kho!”
Bà ngoại nóng nảy, vỗ đùi: “Cái gì? Nhốt một đêm?”
Bọn họ vội vàng chạy qua mở nhà kho, cánh cửa vừa kéo ra, tro bụi bay trong không khí tản đi có thể nhìn thấy rõ ràng chùm ánh sáng đột ngột tiến vào. Trình Mạt cuộn tròn trong góc, máu trên trán em đã khô cạn, vành mắt thâm đen, ánh mắt trống rỗng nhìn mặt đất, không có bất cứ sức sống nào.
“Ôi trời! Đầu đầy máu thế này là làm sao?” Bà ngoại bị dọa nhảy dựng, hỏi hai vợ chồng Trình Hiểu Đông.
Hai người chột dạ đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.
Trình Mạt không hé răng một câu, cũng không nhìn bọn họ.
Đúng lúc này, bên ngoài cửa vang lên âm thanh. Tống Tử Minh ở ngoài gọi: “Mở cửa! Là tôi! Tôi đến đón Trình Mạt về!”
“Thế nào mà mới sớm vậy đã đến rồi!” Bà ngoại luống cuống, sai Trình Hiểu Đông, “Con ra ngoài chặn đường, vợ Hiểu Đông mau qua đây cởi trói cho nó, đưa vào nhà lau mặt, đầy máu thế này sao nhìn người được!”
Bà ngoại cọ tới cọ lui mở cửa, đứng ở đó ấp úng nói: “Mới sáng sớm, đã dậy đâu!”
Tống Húc Dương từ sau lưng Tống Tử Minh chạy ra, đẩy Trình Hiểu Đông lao vào sân gọi: “Trình Mạt!”
Không có ai trả lời. Cậu quay đầu hỏi bà: “Em trai tôi đâu?”
Trình Hiểu Đông nói: “Mới tỉnh, mới tỉnh, đang trong phòng rửa mặt!”
“Vừa rồi không phải bảo chưa dậy mà?” Tống Húc Dương vừa lo vừa tức, chạy nhanh vào phòng.
Đi hết mấy căn phòng nhưng vẫn không thấy Trình Mạt đâu.
“Em trai tôi đâu???”
Tống Tử Minh cũng hỏi: “Trình Mạt đâu rồi?!”
Bà ngoại liếc mắt qua nhà kho, tức giận nghĩ, con vợ của Hiểu Đông đúng là lề mề, hơn nửa ngày còn chưa đưa đứa nhỏ vào nhà nữa.
Vợ Trình Hiểu Đông ở trong nhà kho, vốn dĩ định cởi dây trói cho Trình Mạt, nhưng vừa tới gần, Trình Mạt liền hoảng sợ né tránh, em giãy giụa, không cho cô ta chạm vào mình. Người phụ nữ kia sẵn không thích em, thấy hiện tại không có ai ở đây, thù hằn vươn tay hung hăng nhéo lên cánh tay em một cái, nhỏ giọng mắng: “Bà già tưởng bở hả? Tôi cứ không làm bà như ý đấy!”
Cái véo này trúng ngay chỗ Trình Mạt ngã đập xuống đất hôm qua. Trình Mạt vô cùng đau đớn, cổ họng phát ra tiếng r.ên rỉ.
Tống Húc Dương trong sân nhạy cảm phát giác tiếng của em trai, cậu nương theo đó vọt vào nhà kho.
“Trình Mạt.” Tống Húc Dương nghe được giọng mình run lên.
Cậu khó tin nhào qua, nửa quỳ trên mặt đất nâng Trình Mạt dậy kéo vào lòng.
Tay chân em đều bị cột chặt, miệng dán băng keo. Trên trán bị đập rách, máu chảy khắp mặt. Tống Húc Dương nhất thời luống cuống tay chân, không biết nên bắt đầu gỡ từ đâu.
Đầu tiên cậu xé đi băng dán ngoài miệng em, miếng băng dính dơ bẩn kia không biết đã dán bao lâu, khi xé ra, môi Trình Mạt đã trắng bệch, lở loét sưng tấy.
Cậu lại cởi trói dây buộc ở cổ tay Trình Mạt, nhưng vì quá cuống, nhất thời không cởi được.
Trình Mạt cứ giãy giụa mãi, Tống Húc Dương nói bên tai em: “Mạt Mạt, là anh! Anh tới đón em về nhà!”
Đầu óc Trình Mạt đã trở nên mông lung, em nhìn Tống Húc Dương, miễn cưỡng nhận ra anh trai, lại vùng vẫy mạnh hơn.
Tống Húc Dương đành phải giữ tay em, kêu: “Em đừng nhúc nhích!” Tay Trình Mạt lạnh lẽo, Tống Húc Dương cảm thấy không ổn, bèn giơ tay sờ trán Trình Mạt, quả nhiên là phát sốt. Tống Húc Dương dùng tay đi lau vết máu trên mặt em, máu đã khô không thể lau sạch, mặt Trình Mạt nóng bừng, ửng hồng bệnh trạng.
Tống Húc Dương một tay bao bọc bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của em, một tay khác cởi bỏ nút buộc trên thắt lưng em, rốt cuộc cởi được. Cổ tay Trình Mạt bị thít chặt từng vệt xanh tím, còn có vết máu do kim loại cạ ra, đều lộ rõ mồn một.
Tống Húc Dương cảm thấy bản thân sắp điên rồi.
Tống Tử Minh lúc này cũng thoát khỏi sự đeo bám của bà ngoại Trình Mạt và Trình Hiểu Đông, đi vào nhà kho.
Ông bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, vội vàng giúp Tống Húc Dương cởi trói dây thừng trên cổ chân em, Trình Mạt bị trói lâu lắm, căn bản không đứng dậy nổi, nhưng em vẫn liều mạng giãy giụa, cuối cùng bất lực cuộn tròn người.
Sắc mặt Tống Tử Minh cực kỳ khó coi, hỏi: “Các người đã làm gì Trình Mạt? Tại sao khiến đứa nhỏ thành ra như vậy!”
Trình Hiểu Đông sốt ruột hốt hoảng giải thích: “Cả đêm nó đều ở đây, chúng tôi còn chưa chạm vào nó!”
“Cả đêm? Ở chỗ này?” Tim Tống Húc Dương như nhỏ máu, “Trời lạnh như thế, các người để em ấy ở đây cả một đêm?!”
Lừa đảo, bọn lừa đảo. Tối hôm qua gọi điện thoại bọn họ còn bảo em chơi mệt nên đi ngủ sớm. Đồ nói dối! Tháng tư trời rét, vậy mà bọn họ để em ở kho hàng suốt đêm!
Tống Húc Dương nổi lên ý muốn giết người.
Nhưng Trình Mạt đang sốt, lòng cậu có hận cũng chỉ có thể đưa em đi trước.
“Chúng ta về nhà.” Tống Húc Dương muốn luồn tay bế em trai lên, nhưng vừa chạm đến phía dưới quần Trình Mạt thì đụng trúng một mảnh ẩm ướt.
Tống Húc Dương nhất thời chưa phản ứng kịp, rút tay ra hỏi Trình Mạt: “Sao quần lại ướt thế này?”
Trình Mạt chợt ngừng lộn xộn, em không muốn nhìn Tống Húc Dương, khuất nhục tuyệt vọng nghiêng mặt sang bên.
Vợ Trình Hiểu Đông là người nghĩ đến câu “Đói bụng no nước tiểu dám không phục nữa không” của bà ngoại Trình Mạt trước tiên, cô ta bật thốt thành câu: “Không lẽ tiểu trong quần!”
Căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Bà ngoại bất an trong lòng, mở miệng mắng: “Hai vợ chồng các cô cũng quá đáng lắm! Tôi ra ngoài cả đêm, vợ chồng cô để đứa nhỏ tiểu trong quần!”
Vợ Trình Hiểu Đông bất chấp tất cả, khắc nghiệt nói: “Lớn như vậy rồi, mắc tiểu cũng không nói hả? Hay là giống con mẹ giả ngây giả dại đòi chết đòi sống của mình kia!”
Một chút ý chí tỉnh táo của Trình Mạt cuối cùng cũng bị nghiền nát. Sỉ nhục, sợ hãi, căm hận, oan ức trong nháy mắt sụp đổ, em thoát khỏi vòng tay Tống Húc Dương, nhào người qua đụng ngã mợ.
Trình Hiểu Đông thấy vợ bị đụng, vội vàng chạy tới muốn kéo Trình Mạt, mới vừa nhấc bước, hắn đã bị Tống Húc Dương đánh một quyền vào mặt. Tống Húc Dương rốt cuộc nhịn không nổi, lao vào đánh nhau với Trình Hiểu Đông, cậu nện từng quyền lên người Trình Hiểu Đông, lồng ng.ực như lửa thiêu. Cậu muốn đánh chết bọn họ, muốn thiêu chết bọn họ, muốn thiêu sạch cơn ác mộng này không còn lại bất cứ dấu vết nào nữa.
“Dương Dương! Đừng đánh!” Tống Tử Minh nôn nóng kêu con trai, “Tống Húc Dương! Đừng đánh nữa! Xem em trai con!”
Tống Húc Dương lúc này mới ngừng tay, cậu quay đầu lại, Tống Tử Minh đang cố gắng giữ lấy Trình Mạt, Trình Mạt tựa hồ một con tiểu thú cùng đường lạc lối, em quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào gào lên, miệng phát ra chỉ toàn những âm thanh “A —— a ——” vụn vỡ.
“Các ngươi đừng ai chạm vào em ấy!” Tống Húc Dương xông tới, đẩy ba mình sang bên, gắt gao ôm chặt em trai vào lòng.
Trình Mạt gào thét, ánh mắt không có tiêu cự, em sợ hãi nhìn khắp nơi, cuối cùng dừng trước góc tủ bằng thiếc kia, em vùng vẫy đòi lao tới đó. Tống Húc Dương ôm chặt em hơn: “Không thể! Mạt Mạt! Không thể!”
Trình Mạt đã mất khống chế, em há miệng cắn cổ tay Tống Húc Dương, Tống Húc Dương nghiến chặt răng nhưng nhất quyết không buông tay. Trình Mạt cắn Tống Húc Dương ra máu, thân mình mềm nhũn lâm vào hôn mê bất tỉnh, được Tống Húc Dương đỡ lấy.
Tống Húc Dương bế em trai lên ra ngoài, Tống Tử Minh cũng vội vàng đi theo mở cửa cho cậu.
Vợ Trình Hiểu Đông đứng đằng sau nhỏ giọng nhắc mãi: “Hay là giả bộ? Ngày hôm qua không phải còn rất sung sức sao, luôn miệng kêu anh trai……”
Tống Húc Dương đã không rảnh bận tâm bọn họ. Tim cậu như bị lôi ra giẫm đạp, đau nhói.
Trình Mạt vẫn luôn gọi anh trai sao?
Em vẫn luôn đợi mình ư?
Trên đường về Long Thành, Trình Mạt chìm vào hôn mê. Quần áo Trình Mạt thấm ướt nhưng không có quần áo khác để thay, Tống Húc Dương chỉ có thể cở.i quần ướt của em ra trước, sau đó cởi áo khoác ngoài của mình bọc lấy nửa người dưới của em. Trên xe Tống Tử Minh có một cái mền mỏng, đưa cho Tống Húc Dương đắp lên người Trình Mạt. Cậu ôm chặt em trai, để em nằm dựa vào mình.
Cơ thể Trình Mạt nóng bỏng, người lại dường như rất lạnh, theo bản năng vùi vào lồng ng.ực Tống Húc Dương, có lẽ bởi vì sốt cao, dù đang hôn mê nhưng em thoạt nhìn vẫn cực kỳ khó chịu, tay vô thức run lẩy bẩy.
Tống Húc Dương cầm bình nước định đút cho em uống một chút, nhưng Trình Mạt uống không nổi, nước từ khóe miệng chảy xuống dưới. Tống Húc Dương đành phải làm ướt khăn, thấm nhỏ bên môi em.
Trình Mạt trên đường hình như gặp ác mộng, em run rẩy kịch liệt, hét to tỉnh lại, trong miệng mơ hồ rầm rì không rõ câu: “Em sợ! Anh ơi, em sợ!” Nhưng đôi mắt em không nhìn Tống Húc Dương, phảng phất đã hãm sâu trong mộng.
Tống Húc Dương nắm tay em, gọi em: “Mạt Mạt, Mạt Mạt ơi.”
Trình Mạt đứt quãng nói: “Mẹ chảy máu, nhiều máu lắm……Đều vỡ nát…… Em gõ cửa, dùng sức gõ cửa…… Đều vỡ nát…… Em sợ, em sợ quá……”
Tống Húc Dương không biết Trình Mạt gặp ác mộng gì, chỉ có thể nghẹn ngào, từng chút từng chút trấn an em: “Đừng sợ, Mạt Mạt đừng sợ. Anh ở đây, anh ở đây.”
Tống Tử Minh lái xe đằng trước nghe hiểu.
Trình Mạt đang nói về cái lần Trình Hiểu Thu ồn ào đòi tự sát.
Ông đột nhiên vô cùng hối hận. Hóa ra chuyện này đã tạo thành vết thương nghiêm trọng như vậy trong lòng con trai? Mà ông lúc ấy chỉ coi việc Trình Hiểu Thu thường xuyên khóc nháo thắt cổ là thủ đoạn, thêm cả bà ngoại Trình Mạt cứ chăm chăm đòi tiền thuốc men, ông ngoại trừ bực bội và ghét bỏ, ngoài ra không hề an ủi con trai lấy một câu. Thậm chí không một câu nào.
Đó là chuyện mấy năm trước? Trình Mạt năm ấy 5 tuổi hay 7 tuổi? Tống Tử Minh áy náy không thôi, mày nhíu lại thành hình chữ xuyên 川.
Ông hơi nghiêng đầu, nói với Trình Mạt: “Tiểu Mạt, kiên trì một chút, sắp về nhà rồi.”
Trình Mạt sốt đến mơ hồ, giọng của Tống Tử Minh loáng thoáng truyền vào lỗ tai, Trình Mạt nghe không rõ ràng lắm, kí ức em chìm trong ngày sinh nhật năm đó, ăn bánh kem rồi lên cơn suyễn, làm sinh nhật của anh trai rối tinh rối mù, giọng của Tống Tử Minh như đang trách móc em: “Tự mình ngẫm nghĩ kĩ lại! Nghĩ không ra thì cũng đừng về nhà!”
Trình Mạt mơ hồ, thời gian một năm qua có thật không? Anh trai từng xuất hiện ư? Mình đang ở đâu? Nước mắt em không tự chủ chảy xuống, rầm rì nói.
“Cái gì?” Tống Húc Dương nghe không rõ, tới gần em, nhẹ giọng hỏi, “Mạt Mạt, em nói cái gì?”
“Em không có……”
Tống Húc Dương lo lắng hỏi: “Không có gì?”
“Em không có nhà.”
Trình Mạt khàn giọng hồ ngôn loạn ngữ, đoạn khép mắt lại.
Tống Húc Dương ôm em, không ngừng lặp lại bên tai em: “Có, có nhà. Anh dẫn em về nhà. Mạt Mạt, chúng ta về nhà.”
Tống Tử Minh đi qua cao tốc, rất nhanh về tới Long Thành, đi thẳng đến bệnh viện Nhân Dân.
Ngừng xe, Tống Tử Minh muốn ôm Trình Mạt, Tống Húc Dương lại không để ý tới ông, dùng chăn bọc kĩ em trai, tự mình ôm Trình Mạt xuống xe.
Tống Tử Minh nói: “Ba giúp con một tay, tay con bị thương rồi, để ba ôm em trai con đi.”
Tống Húc Dương phảng phất như không nghe thấy, im lặng bước nhanh qua phòng cấp cứu ở đại sảnh.
Chu Oánh nhận được điện thoại của Tống Tử Minh, sớm đứng ở cửa phòng cấp cứu ngoài sảnh chờ, vừa thấy hai cha con họ trở lại liền chạy tới đón: “Dương Dương, mau, đặt Trình Mạt lên giường cáng!”
Tống Húc Dương vẫn không buông tay, cậu ôm em vào lòng, trong mắt toàn tơ máu.
Chu Oánh gọi: “Dương Dương?”
“Hai người có phải không cần Trình Mạt? Trình Mạt không phải do mẹ sinh ra, hai người căn bản không thích em ấy, sớm có ý định đưa em ấy về đó, có phải không?” Tống Húc Dương rốt cuộc mở miệng, thanh âm bi thương đầy thống khổ.
Chu Oánh ngẩn ra, nói: “Dương Dương con bị trúng tà gì? Mau mang Trình Mạt vào kiểm tra!”
“Tống Tử Minh, ông còn thất thần gì ở đó? Cũng định náo loạn theo Dương Dương hả?” Chu Oánh sấm rền gió cuốn kéo theo mấy y tá, cùng Tống Tử Minh hợp sức tách Tống Húc Dương và Trình Mạt ra.
Trong lúc dây dưa, Chu Oánh bỗng nhìn thấy cổ tay con trai chảy máu, giật mình hỏi: “Con bị làm sao đây?!”
Tống Húc Dương giống như không nghe thấy, nghẹn ngào nói: “Hai người không cần em ấy nhưng con cần em ấy. Em ấy là em trai con. Con cần em.”
————