Edit: Nynuvola
Sau khi phân ban văn lý, lớp học vơi đi bớt vài bạn, lại đến thêm một số bạn học mới, học bù hè hai mươi ngày qua đi, mọi người dần trở nên thân thiết với nhau hơn. Ngày học bù cuối cùng, thầy giáo còn đứng trên bục giảng giao bài tập, tâm trạng ai cũng trôi xa, lớp học bắt đầu ồn ào.
Đỗ Tiên Tiên tiến đến bên cạnh Tống Húc Dương, hỏi: “Lát nữa đi ăn cơm chung không? Trước cổng trường mới mở một quán lẩu cay, Đinh Viện nói ăn siêu ngon.”
Tống Húc Dương hạ giọng: “Không được, tớ còn phải đi đón em trai.”
“Ngày nào tan học tìm cậu cậu cũng bảo phải đi đón em trai, sao ngày nghỉ vẫn còn đi đón?” Đỗ Tiên Tiên làm mặt quỷ với Tống Húc Dương, “Hay là cậu cố ý tìm lấy cớ trốn tớ à nha, trước kia cũng đâu nghe cậu bảo có em trai, ở trên trời rơi xuống hả?”
Tống Húc Dương cười: “Quả thật đúng là từ trên trời rơi xuống, ông trời cố tình đưa cho tớ.”
Giáo viên cuối cùng cũng tuyên bố tan học, học sinh bị tra tấn trong học bù hai mươi ngày rốt cuộc được giải cấm, giống như ném đi gánh nặng. Tống Húc Dương thoáng chốc đã thu dọn xong cặp sách, vẫy vẫy tay với Đỗ Tiên Tiên: “Tớ đi đây. Bye! Khai giảng gặp!”
Đỗ Tiên Tiền nằm nhoài lên bàn, dẩu miệng xoay bút, chỉ một giây không chuyên chú, cây bút nước trong tay liền bay ra ngoài.
Bút nước bay đi được Triệu Lôi coi như miếng bánh có nhân từ trên trời rớt xuống, cẩn thận nhặt nó lên coi là vật báu.
“Tiên Tiên ——” Triệu Lôi vội vàng lao đến ngồi trước mặt cô bạn, đưa bút như hiến vật quý.
Đỗ Tiên Tiên nghiêng đầu không thèm để ý tới cậu ta.
“Lớp trưởng ——” Triệu Lôi bám riết không buông, “Đại mỹ nữ ——”
Đỗ Tiên Tiên tức giận: “Gọi tôi làm cái gì?”
“Tống Húc Dương không có thời gian nhưng tớ có thời gian nè, anh nhất đội bóng rổ hân hạnh hộ tống đại mỹ nữ đi ăn cơm trưa” Triệu Lôi không ngừng xun xoe, “Buổi chiều cũng có thời gian, có thể cùng cậu đi coi phim, chẳng phải cậu thích xem phim điện ảnh nhất……”
“Bạn học Triệu Lôi,” Đỗ Tiên Tiên nhận bút nước, chọt lên trán Triệu Lôi, “Chuyện lần trước cậu ngủ ở rạp chiếu phim, cậu đã quên mất rồi ư?”
Đinh Viện và Đỗ Tiên Tiên cùng đường về nhà, Đinh Viện thu dọn xong cặp sách đi ra, thấy đôi oan gia này vẫn đang cãi nhau thì đứng cạnh cong môi cười chờ. Đỗ Tiên Tiên vừa xếp đồ vừa hỏi: “Đinh Viện, Tống Húc Dương có em trai à?”
Đinh Viện nói: “Hình như có, mình không rõ lắm.”
“Cậu thì sao? Hai người các cậu là bạn chí cốt, cậu có biết không?” Đỗ Tiên Tiên chuyển mục tiêu sang Triệu Lôi, “Vì sao cậu ấy phải đi đón em trai?”
Triệu Lôi kỳ thật cũng rất tò mò, cậu ta chỉ biết một chút, lúc ăn tết từng nghe Tống Húc Dương nhắc qua, ba của mình về quê mang lên một em trai. Tống Húc Dương và cậu ta là anh em nhiều năm cũng chưa nghe đến chuyện của em trai, từ khi học kỳ 1 bắt đầu, đứa em trai này giống như từ hư không xuất hiện, Tống Húc Dương ngay cả bóng rổ cũng không chơi, mỗi ngày tan học liền chạy, nói là muốn đến trường tiểu học thực nghiệm trực thuộc để đón em trai.
Triệu Lôi nghĩ nghĩ, nói với Đỗ Tiên Tiên: “Tớ hỏi lại giúp cậu, em họ của tớ cũng học chung trường với em trai Tống Húc Dương, tên nó là Triệu Gia Dự, anh nhất trường tiểu học trực thuộc! Bảo đảm hỏi thăm rõ ràng cho cậu!”
Đỗ Tiên Tiên thiếu chút nữa cười chết. “Triệu Lôi, nhà các cậu tổ truyền anh nhất à?” Cô bạn đã bỏ hết bút vào cặp sách, tiếp tục giơ ngón trỏ chọt chọt trán Triệu Lôi, “Chọc chết cái mồm toàn nói phét của cậu!”
Khai giảng.
Lên lớp 11, trường học bắt đầu mở lớp tự học buổi tối, kết thúc lúc 7 giờ rưỡi, Tống Húc Dương không thể mỗi ngày đi đón Trình Mạt.
“Nếu lại có ai bắt nạt em, em nhất định phải đánh trả! Về nhà kể cho anh nghe, anh cũng sẽ đánh nó cho em! Không được giấu giếm, có nghe thấy không?” Ngày khai giảng đầu tiên, Tống Húc Dương trước khi ra khỏi nhà không yên tâm dặn dò Trình Mạt.
“Anh, không ai bắt nạt em cả.”
“Ừm.” Tống Húc Dương lại nói, “Thứ tư không có tiết tự học, thứ tư anh đến đón em!”
Trình Mạt gật đầu.
Tới trường, Tống Húc Dương mới kinh ngạc biết được năm nay đã đổi chủ nhiệm lớp.
Trường học sắp xếp giáo viên ngữ văn mới kiêm chủ nhiệm lớp. Chủ nhiệm lớp mới họ Vương, là một cô giáo lớn tuổi nề nếp, vừa đưa lớp 12 tốt nghiệp xong, nổi tiếng nghiêm khắc.
Khai giảng ngày đầu tiên, cô Vương gõ bục giảng niệm kinh: “Đừng cảm thấy học ban tự nhiên là có thể coi khinh ngữ văn, khoa học tự nhiên thi đại học cũng phải thi ngữ văn! 150 điểm! Chiếm phần trăm lớn thế nào! Ngữ văn là cái gì? Là tiếng mẹ đẻ của các cô các cậu, là tài phú đi theo bản thân cả đời, trường học tại sao lại đưa một giáo viên ngữ văn đến lớp tự nhiên làm chủ nhiệm? Chính là muốn cho các em nhận thức được……”
Tống Húc Dương nhỏ giọng hỏi Đỗ Tiên Tiên ngồi cùng bàn: “Sao tớ không nghe qua chuyện kì này đổi chủ nhiệm vậy?”
Đỗ Tiên Tiên nói: “Đã thông báo rồi, lúc họp phụ huynh cuối kì 1, cô Trần bảo học kỳ sau sẽ bắt đầu nghỉ thai sản, không thể chủ nhiệm lớp được nữa.”
Hóa ra là lúc họp phụ huynh. Tống Húc Dương nhớ ra rồi, ngày đó cậu cứ mãi canh cánh chuyện giữa mẹ và Trình Mạt, chủ nhiệm lớp có nói giì thì gần như chui tai này lọt tai kia.
“Hôm ấy tớ không để ý, họp phụ huynh còn nói gì không?”
Chưa đợi Đỗ Tiên Tiên trả lời, cô Vương đã gõ bục giảng, “……Tôi đã kiểm tra qua bài thi môn ngữ văn cuối học kỳ của lớp chúng ta, có vài bạn học trong phần học thuộc lòng thơ cổ không lấy được điểm nào, tôi không rõ mấy cô mấy cậu đã nghiêm túc học hành hay là do lịch thi quá gấp rút? Đừng xem thường một hai điểm này, thi đại học giống như thiên quân vạn mã đi qua cầu độc mộc, một hai điểm có thể gạch đi biết bao nhiêu người?”
Mặt Tống Húc Dương vừa đỏ vừa trắng, thầm nghĩ học kỳ này nhất định phải nghiêm túc học ngữ văn.
Chỉ thấy cô Vương biến ra một chồng bài thi đặt gọn gàng trên bục giảng, vừa phát bài thi vừa nói: “Hôm nay chúng ta sẽ làm một thí điểm bất ngờ, chuyên môn nhắm thẳng vào phần thuộc lòng thơ cổ, để coi mọi người nghỉ hè có phải vô bổ không! Có quên sạch những gì đã học hay không!”
Trong phòng học tức khắc ríu rít loạn cả lên. Tống Húc Dương khó tin mà liếc mắt với Đỗ Tiên Tiên. Ngày khai giảng đầu tiên là…… Kiểm tra?
Triệu Lôi ngồi cuối cùng r.ên rỉ thấu trời thấu đất, sau đó lại là tiếng của cô Vương, năm nay đã gần 60, mắt không hoa tay không run, cầm phấn viết quét qua toàn bộ lớp, chuẩn xác ném thẳng vào đầu Triệu Lôi. “Triệu Lôi, em xếp ghế lại, lên bục giảng kiểm tra.”
Triệu Lôi nhịn đau thốt lên: “Cô Vương, cô nhắm chuẩn ghê, rất thích hợp vào đội bóng rổ.”
Lớp 11 của Tống Húc Dương cứ như binh hoang mã loạn bắt đầu rồi.
Ngày thứ tư hôm đó, lớp trọng tâm của trường phải huấn luyện, toàn khóa không có tiết tự học buổi tối, Tống Húc Dương hứa đi đón Trình Mạt.
Mấy ngày nay bị chủ nhiệm lớp mới chèn ép chính sách mệt phờ, khó khăn lắm mới tan học sớm, Tống Húc Dương định đi đón Trình Mạt về nhà sớm, buổi tối nếu có thời gian còn có thể chơi game. Tiên kiếm bốn đã ra mắt, Tống Húc Dương bận đến mức cửa Thạch Trầm Khê Động vẫn chưa đánh qua.
Mộng đẹp của Tống Húc Dương vỡ tan tành trong nháy mắt khi cô Vương xuất hiện nơi cửa phòng học.
Tiếng chuông tan học tiết cuối cùng vang lên, giáo viên vật lý vừa ra khỏi cửa, cô Vương đã ôm một chồng bài thi vào phòng học, nói: “Hôm nay không có tiết tự học buổi tối nhưng tôi cần chiếm dụng một chút thời gian của mọi người, chúng ta làm thí điểm bất ngờ lần thứ hai, phân tích bài thi vừa rồi hẵng tan học.”
Triệu Lôi lập tức kháng nghị: “Cô ơi, hôm nay lớp trọng tâm phải huấn luyện! Đội bóng rổ của tụi em cũng vậy!”
“Ban nãy tôi nói chuyện với huấn luyện viên của em rồi. Nhìn điểm thi của em đi, học thuộc lòng thơ cổ là câu cơ bản nhất, các em có biết lớp chúng ta là lớp có điểm trung bình thấp nhất khối không hả? Huấn luyện cái gì? Còn gì hứng thú hơn việc học hả? Mau ôn tập cho tôi!”
Không đợi Triệu Lôi tiếp tục nói, cô Vươngđã sấm rền gió cuốn vung tay lên, “Đinh Viện, lên phát bài thi.”
Tống Húc Dương căng da đầu móc túi đựng bút và vở đã thu dọn xong từ cặp sách, trong vô thức bực bội, Trình Mạt không có di động, Tống Húc Dương không thể báo cho em biết hôm nay giáo viên dạy quá giờ, không đợi được cậu đón, Trình Mạt chắc sẽ tự về nhà, hai ngày nay Trình Mạt đều tự mình tan học về nhà, hẳn không có chuyện gì.
Cậu tâm phiền ý loạn suy nghĩ, lúc bài thi phát xuống, trên đó dày đặc những dấu thập đỏ chứa đầy tức giận của cô Vương, xếp thành một hàng dài thật dài.
“Tống Húc Dương,” Cô Vương đi đến chỗ Tống Húc Dương gõ gõ bài thi của cậu, nói lời ẩn ý, “Theo lý thuyết ngôn ngữ suy luận, môn tiếng Anh của em được 140 điểm, ngữ văn không nên kém, tự em nhìn nhìn xem bài thi của mình là cái dạng gì! Mấy nam sinh các em, tôi biết đầu óc linh hoạt, mỗi tội không có giữ được tính bình tĩnh.”
Cô Vương dạo một vòng quanh lớp học, gõ lên bàn những đối tượng cần phải cải tạo bao gồm Tống Húc Dương, lại đi lên bục giảng, cao giọng hùng hồn nói tiếp: “Chép chỗ sai mỗi câu mười lần, ngày mai nộp.”
Tống Húc Dương nhìn bài thi đỏ rực một mảnh của mình, chỉ cảm thấy trong đầu ong ong.
Tháng chín Long Thành, trời cao rộng bao la, ánh mặt trời vẫn loá mắt nhưng đã dần giảm độ nóng, không khí lan tỏa hương vị êm dịu khó giải thích. Trình Mạt nhìn gốc cây bạch dương bên ngoài cửa sổ phòng học, bạch dương mọc thẳng tắp, lá cây hình trái tim quấn chặt vào nhau, ánh chiều tà xuyên qua khe hở lá cây chiếu xuống, rải rác lên những chiếc lá khô vàng phía dưới tạo thành một tầng viền vàng. Gió thổi qua, từng cụm quầng sáng uyển chuyển di động, giống như vụn vàng thổi rơi nơi mặt đất.
“Trình Mạt! Có người tìm!”
Suy nghĩ của Trình Mạt bị kéo về, em mờ mịt quay đầu ra khỏi phòng học.
“Cậu chính là Trình Mạt? Anh cậu có phải là Tống Húc Dương?”
Trình Mạt gật đầu.
“Cậu có biết tôi là ai không?” Nam sinh ngoài cửa còn cao hơn em nửa cái đầu, đang nghiêng đầu đánh giá em.
Trình Mạt cũng đánh giá nam sinh trước mặt, một lúc lâu sau, nghi ngờ lắc lắc đầu.
“Tôi mà cậu cũng không biết?” Vẻ mặt nam sinh không thể tin, “Tôi, Triệu Gia Dự, lớp cách vách, là anh nhất trường tiểu học trực thuộc! Nhớ ra chưa?”
Trình Mạt vừa nghe được hai chữ “Anh nhất”, trong lòng không khỏi căng thẳng, từ học kỳ 1 Tống Húc Dương đã bắt đầu đón em tan học, bạn bè gần như đều biết em có một anh trai, lâu rồi không ai tìm đến em gây sự nữa. Trình Mạt bắt đầu mặc niệm trong lòng, nếu đánh em em sẽ đánh trả.
Triệu Gia Dự không định đánh em, chỉ phô trương thanh thế đẩy em một cái, nói: “Bao nhiêu tuổi đầu rồi còn để anh trai đi đón? Anh trai cậu có đối tượng rồi biết không hả? Đừng trở thành gánh nặng đu bám người ta nữa.”
Trình Mạt thình lình bị cậu ta đẩy một cái lảo đảo, em cắn môi không nói lời nào.
Triệu Gia Dự thấy em không đáp thì lặp lại: “Này cục nợ, nghe thấy không? Về sau đừng đi theo mông anh trai cậu nữa, ảnh hưởng anh ấy tán người ta, anh trai cậu còn phải yêu đương, hẹn hò, đã hiểu chưa?”
Trình Mạt im lặng xoay người trở về phòng học.
Hôm nay là thứ tư, hiện tại là buổi chiều 4 giờ 40 phút, cách giờ tan học 50 phút, cách 5 giờ 45 phút anh trai tan học 1 giờ 05 phút, cách 6 giờ đồng hồ anh trai tới trường đón em 1 giờ 20 phút.
Trình Mạt vốn lòng tràn đầy phấn khởi trải qua ngày hôm nay, giờ lại như bị một chậu nước lạnh tạt xuống đầu, mờ mịt bần thần trong tiết học cuối, em hung hăng bấu bàn tay mình một chút, cố gắng kéo những suy nghĩ bay xa trở về.
Tan học, bạn học ở lớp cứ như bầy ong vỡ tổ, Trình Mạt ngồi tại chỗ không nhúc nhích, em mở sách tiếng anh Tống Húc Dương mua cho mình làm hai bài tập, đồng hồ vừa chạy gần đến 6 giờ, em đã dồn hết sách vở và túi đựng bút vào cặp, gấp không chờ nổi chạy xuống dưới lầu.
Sân trường không nhiều người lắm, Trình Mạt trầm mặc đi ngang qua những học sinh vì làm trực nhật mà về trễ, em chạy thẳng ra cổng trường. Trước cổng là mấy nam sinh đang tụm năm tụm ba ở quán xiên nướng, Trình Mạt nhận ra một trong số họ chính là học sinh tên Triệu Gia Dự đã đến tìm mình, bọn họ vừa ăn vừa cãi cọ ầm ĩ trò chuyện gì đó, thỉnh thoảng phá lên một trận cười. Mùi hương lan tỏa trong không khí, được cơn gió chiều thổi đến trước mặt Trình Mạt. Mũi em hơi ngứa, không khỏi hắt xì một cái.
—— Tống Húc Dương không có ở đây
Trình Mạt trốn qua một bên, né tránh mùi khói dầu từ quán nướng, em nhìn đồng hồ trên cổ tay, 5 giờ 58 phút. Trình Mạt nghĩ, anh trai còn chưa đến.
Trên tay em là chiếc đồng hồ nhỏ bằng nhựa, đã đeo từ mấy năm trước, dây đồng hồ màu xanh trong suốt đã mài mòn có chút cũ kĩ. Đây là chiếc đồng hồ mà Trình Hiểu Thu mua cho em.
Khi ấy Trình Mạt lên lớp 3, có một lần viết văn ở trường được thưởng, bài văn nói về gia đình, tâm tình Trình Hiểu Thu ngày đó hiếm khi không tệ, bà nhìn qua bản viết trong tay Trình Mạt, sau đó dán lên trên tường nhà, hỏi: “Con muốn được thưởng cái gì?”
Trình Mạt thụ sủng nhược kinh nhìn mẹ, thời điểm đó trong lớp mấy bạn nhỏ đều phổ biến việc đeo đồng hồ điện tử, Trình Mạt cũng rất muốn có một cái, em thử hỏi mẹ: “Mẹ ơi, bạn bè trong lớp con đều mang đồng hồ điện tử, con……” Trình Hiểu Thu cúi đầu liếc em, không trả lời.
Trình Mạt mất mát trở về phòng, không ngờ ngày hôm sau, mẹ thật sự mua cho em một chiếc đồng hồ, chỉ là Trình Mạt quá gầy, đồng hồ đeo lên cổ tay em, xỏ đến nấc cuối cùng nhưng vẫn còn rộng rinh. Trình Hiểu Thu u oán nhìn Trình Mạt ngờ nghệch chỉnh trang, nhàn nhạt nói: “Cái này không hợp, lần sau mẹ mua cho con cái khác.”
Nhưng”Lần sau” kia không thể thực hiện, bởi vì đề thi “Lần sau” chính là viết về 《 Ba của em》.
Trình Mạt một chữ cũng không viết ra được.
Quan hệ của em và mẹ dường như luôn luôn bất chợt êm dịu, thình lình phát sinh rồi kết thúc chóng vánh trong câm lặng. Nếu Trình Mạt đẻ ra là “Thình lình phát sinh”, vậy thì “Đột ngột kết thúc chóng vánh trong câm lặng” chính là chỉ chuyện Trình Hiểu Thu mất. Ở giữa hai người luôn xảy ra rất nhiều cái “Thình lình phát sinh” nhưng không có cơ hội bù đắp. Chỉ còn một chiếc đồng hồ điện tử cũ mèm, lực bất tòng tâm ghi lại thời gian nhưng không cách nào níu giữ được thời khắc.
Trình Mạt theo bản năng nâng đồng hồ lên lau lau.
Trời vào thu, sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày ở những thành phố nội địa rất lớn. Hoàng hôn chạy dần về cuối, không khí cũng trở nên lành lạnh, gió cũng lớn hơn, không còn khẽ khàng như ban ngày nữa, chỉ dư lại vẻ hiu quạnh âm u, khiến trái tim và khuôn mặt không khỏi thấm hết cái lạnh ấy.
Bác bảo vệ an tầm, thấy Trình Mạt vẫn đứng trước cổng trường bèn quan tâm hỏi: “Bạn học nhỏ, còn chờ phụ huynh à?”
Trình Mạt lại xem đồng hồ một lần nữa, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện mình đã đứng hơn nửa tiếng, chân đều lạnh cóng tê rần. Cổng lớn phía sau đóng tự bao giờ, bọn nam sinh Triệu Gia Dự ngồi ở mấy quán nướng trước cổng trường cũng mất tăm khi nào, ông chủ đang xếp chồng mấy cái ghế nhựa lên chuẩn bị dọn sạp.
Bảo vệ lại hỏi: “Có phải cãi nhau với phụ huynh không? Chuyện nhỏ thôi mà, muốn đến sớm thì sớm, bác giúp cháu gọi điện thoại nhé?”
Trình Mạt lắc đầu: “Cảm ơn bác ạ, cháu về giờ đây.”
Trình Mạt quấn chặt mình trong lớp áo đồng phục dưới bầu trời tối thui, nhằm hướng nhà mà về.