Anh Đứng Ở Nơi Sâu Thẳm Của Thời Gian

Chương 12




Lúc Như Ước nhận được thông báo phỏng vấn của bệnh viện thuộc đại học S thì đã từ Đông Cư Sơn về nhà được mấy ngày rồi.

Cô rất muốn vào bệnh viện này, mấy hôm nay cũng không bận rộn nộp hồ sơ cho các bệnh viện khác mà yên tâm ở nhà đợi thông báo.

Buổi sáng cùng ông nội chăm sóc cây cỏ, buổi chiều cùng dì Hoa học cách làm bánh ngọt, điểm tâm, theo lời của Chấn Chân Chân thì mấy nay Như Ước đã sống cuộc sống về hưu sau này của cô.

Thế nên khi Như Ước nhận được thông báo phỏng vấn, người thở phào nhẹ nhõm trước tiên lại là Chấn Chân Chân.

“Thứ sáu phỏng vấn.” Chấn Chân Chân mút kem trên ngón tay, “Cậu có cần hỏi bác sĩ Ôn để anh ấy thăm dò tình hình cho cậu không?”

Ứng Như Ước phủ thêm lớp kem cuối cho bánh, quay sang nhìn bạn: “Thăm dò tình hình gì?”

Chấn Chân Chân “xì” một tiếng, vẻ hận thép không thành gang: “Cậu không cần biết bệnh viện này có bao nhiêu người giỏi tham gia? Cậu không cần tìm hiểu đối thủ cạnh tranh? Có bảo cậu bán thân cầu vinh đi cửa sau của bác sĩ Ôn đâu, cậu phản ứng như thế để làm gì?”

Nói dứt câu, dường như thấy sỉ nhục vẫn chưa đã, Chấn Chân Chân đẩy nhẹ trán Như Ước: “Tớ biết cậu tự tin về bản thân, nhưng xã hội bây giờ ngoài dựa vào thực lực thì còn dựa vào mối quan hệ nữa. Bây giờ tớ có thể vỗ ngực bảo đảm với cậu, cái nơi như bệnh viện đại học S này chắc chắn sẽ có người vào nhờ quan hệ đấy.”

Ánh mắt cô nàng quan sát một vòng trước chiếc bánh kem trái cây ngàn lớp đã thành phẩm trước mặt Như Ước, chống lên tay vịn sofa mà ngồi dậy, hưng phấn nói: “Vừa hay, cậu hãy xách bánh trái cây ngàn lớp tự tay làm đến thăm bác sĩ Ôn đi, để người của bệnh viện biết cậu cũng có hậu đài. Lúc phỏng vấn muốn đánh rớt cậu cũng phải nể mặt bác sĩ Ôn mà suy nghĩ kỹ.”

Ứng Như Ước cảm thấy Chấn Chân Chân nhất định là tối qua đi tuần đã bị nước vào não rồi, những lời cô nàng nói chẳng câu nào mà cô nghe hiểu được cả.

Cô cẩn thận đặt chiếc bánh kem trái cây ngàn lớp vất vả làm cả buổi chiều vào trong tủ lạnh như nâng niu một kho báu, lúc từ bếp ra, tiện thể bưng một đĩa bánh còn thừa khi làm bánh kem ra: “Cậu là cảnh sát nhân dân nhìn thấy góc tối của tính người làm sao lại ngây thơ, đơn thuần như thế được? Tớ làm bánh kem mà có thể khiến bác sĩ Ôn lạnh lùng bình thản chịu làm hậu đài cho tớ mà được à? Nằm mơ đi nhé!”

Hơn nữa điều quan trọng không phải là Ôn Cảnh Nhiên có chịu làm hậu đài cho cô hay không!!!

Cô đi phỏng vấn, chứ có phải đi tạo mối quan hệ đâu.

Chấn Chân Chân cắn một miếng xoài ngọt, cười tít mắt: “Người ta tặng bánh kem ngàn lớp đương nhiên là không thể làm phiền được bác sĩ Ôn, nhưng cậu thì khác mà…”

“Dừng!” Như Ước lập tức cắt ngang, nghiêm túc bảo: “Tớ sẽ không tặng bánh kem ngày lớp cho bác sĩ Ôn đâu, càng không cần anh ấy mở cửa sau cho tớ. Hơn nữa anh ấy cũng sẽ không làm thế.”

Chấn Chân Chân hiểu được Ôn Cảnh Nhiên bao nhiêu chứ?

Năm đó con gái phó viện thích bác sĩ Ôn, lúc theo đuổi đã bỏ ra bao nhiêu sức lực. Mỗi sáng đều mang một bó hoa tươi cho Ôn Cảnh Nhiên để làm sạch không khí, kết quả thì sao?

Kết quả là đám hoa đó lại bị Ôn Cảnh Nhiên tặng cho bệnh nhân.

Tặng hoa không được, tất nhiên phải đổi chiêu.

Con gái phó viện đi du học về, mấy năm ở nước ngoài tư tưởng cũng rất tiên tiến, trừ việc cần mẫn chăm chỉ thường ngày, còn tặng vô số vé nghe nhạc, vé xem phim v.v… Lại còn mỗi ngày kiên trì lái xe đưa Ôn Cảnh Nhiên về nhà nữa.

Bác sĩ Ôn đáp lại thế nào?

Anh mượn xe đạp của Như Ước, ngày ngày đạp xe đi làm, hoàn toàn không cho một cơ hội nào.

Về sau nghe nói là con gái phó viện đã thử hết mọi cách mà Ôn Cảnh Nhiên thì như nước đổ đầu vịt, chuyện này lúc đó là tin tức lớn nhất trong bệnh viện đại học S, ngày nào cũng ra tập mới.

Khi vở kịch sắp kết thúc, con gái phó viện cuối cùng không phụ lòng mong đợi của công chúng, giở một chiêu lớn!

Đánh cược với tiền đồ của bác sĩ Ôn, ép Ôn Cảnh Nhiên phải hẹn hò với cô ta.

Nói đơn giản là, nếu thuận theo thì một bước lên mây, không thuận theo thì mọi thứ chấm dứt.

Ừm…

Nhưng bác sĩ Ôn là người thế nào?

Cho dù anh không làm bác sĩ thì tương lai vẫn xán lạn, làm sao có thể chịu sự uy hiếp đó.

Về sau, kết quả câu chuyện mà Ứng Như Ước nghe được là, con gái phó viên từ chức ra nước ngoài, phó viện… cũng nghỉ hưu sớm.

Vì đạo đức nghề nghiệp, anh chưa từng nhận phong bao của gia đình bệnh nhân. Về nguyên tắc cá nhân, anh cũng chưa từng cúi đầu trước những điều bất chính.

Một người như vậy, cô không muốn tự làm mình bẽ mặt tí nào.

Ôn Cảnh Nhiên kiểm tra phòng xong, đang định về văn phòng thì sực nhớ gì đó, hỏi bác sĩ khác đi cùng: “Hôm nay là thứ tư à?”

Bác sĩ Ngụy bất ngờ bị hỏi đã ngớ người rồi vội gật đầu: “Đúng thế.”

Ôn Cảnh Nhiên đưa tay lên xem đồng hồ, có vẻ suy tư: “Cậu về trước đi, tôi đến phòng nhân sự một chuyến.”

Phòng nhân sự?

Bác sĩ Ngụy hoang mang nhìn Ôn Cảnh Nhiên đi xa, lắc đầu rồi về thẳng khoa.

Lúc đi ngang quầy y tá, bác sĩ Ngụy quay đầu lại nhìn hành lang thi thoảng có y tá đi ngang qua, bước chân dần nhích lại gần quầy, cây bút máy trong tay khẽ gõ lên mặt bàn khiến cô y tá đang cúi đầu nhập liệu phải ngước nhìn.

Ánh mắt y tá xuyên qua bác sĩ Ngụy, nhìn ra sau lưng anh ta, cười nói: “Bác sĩ Ôn à, lại bị bệnh nhân nào đeo bám rồi?”

“Không.” Bác sĩ Ngụy hạ giọng, nói với vẻ bí ẩn: “Bác sĩ Ôn đến phòng nhân sự, gần đây tuyển người quen của bác sĩ Ôn à?”

Y tá kia nổi tiếng “bách sự thông” (chuyện gì cũng biết) của bệnh viện, muốn hỏi thăm gì đó cứ hỏi cô ta là biết.

Quả nhiên, y tá kia nhìn ngó quanh quất vẻ dè dặt, rồi cũng hạ giọng nói: “Lần phỏng vấn này có bác sĩ Ôn dự thính, trước kia chuyện này bác sĩ Ôn từ chối được là từ chối ngay, lần này đúng là lạ thường.”

Bác sĩ Ngụy lại không quan tâm lắm: “Thế thì có gì lạ thường đâu.”

Y tá kia “xì” một tiếng, nhìn anh ta với vẻ “chuyện này anh không hiểu rồi”: “Tôi đã hỏi thăm rồi, lần phỏng vấn này có một nữ bác sĩ là tiểu sư muội của bác sĩ Ôn.”

“Tiểu sư muội à?” Bác sĩ Ngụy đớ lưỡi: “Không phải bảo bác sĩ ôn là học sinh cuối cùng của Ứng lão tiên sinh hay sao, sao còn tiểu sư muội ở đâu ra?”

Y tá cười khẽ, đắc ý nói: “Những bác sĩ đến muộn như các anh đều không biết, Ứng lão tiên sinh có một cô cháu gái, cũng học y. Mấy năm trước cô gái này cũng từng đến bệnh viện, về sau Ứng lão tiên sinh nghỉ hưu, cô bé đó cũng ít lui tới. Tiểu sư muội của bác sĩ Ôn chính là cô gái đó.”

Mắt bác sĩ Ngụy sáng lên: “Thật không?”

Y tá kia nhìn vẻ mặt anh ta, bĩu môi: “Anh không tin còn hỏi tôi làm gì?”

Nói xong, cô ta như nhớ ra điều gì, bổ sung: “Cuối tuần trước bác sĩ Ôn xin nghỉ phép. Dẫn tiểu sư muội và mấy đồng nghiệp đến khu suối nước nóng nổi tiếng ở Đông Cư Sơn, anh thấy anh ấy nhiệt tình như thế là biết anh ấy rất xem trọng tiểu sư muội đó, nếu không thì chưa phỏng vấn lại tổ chức ăn uống đề cử cô bé với mấy bác sĩ làm gì.”

Chuyện này bác sĩ Ngụy cũng biết, ngoài các đồng nghiệp khoa Tiêu hóa ra, còn có vị hôn thê của Tiểu Hứa, bác sĩ khoa gây mê.

Anh ta suy tư quay lại nhìn hành lang lúc này đã không còn ai, gật gù rồi cất bút đi: “Có tiến triển gì thì nói với tôi nhé, tôi về khoa trước.”

Y tá lập tức vẫy tay, cúi đầu tiếp tục nhập thông tin vào máy tính.

Ông nội Ứng buổi chiều hẹn bạn đi công viên thả chim, thấy hoàng hôn sắp tới, Như Ước đang định gọi điện cho ông nội, vừa nhấc máy lên thì nghe trong vườn vọng tới tiếng xe chạy vào.

Như Ước hồ nghi nhìn quanh quất ngoài vườn, mặt bỗng biến sắc.

Trên mảnh đất trống trong vườn đang đậu một chiếc Land Rover màu trắng, đèn xe vẫn còn sáng, thân xe sáng bóng phản chiếu ánh hoàng hôn, thoáng một mùi vị thời gian xưa cũ.

Dì Hoa cũng nghe thấy tiếng động cơ xe trong vườn vọng tới, vừa mang thức ăn đã nấu xong ra, vừa hỏi: “Như Ước, ai đến vậy?”

“Là bác sĩ Ôn.” Ứng Như Ước không mấy vui vẻ ra đón, đến bậc thềm lại nhớ ra phải bảo dì Hoa thêm mấy món nữa, đến khi cô quay về bếp dặn dò xong rồi đi ra, thì Ôn Cảnh Nhiên đi sau ông nội mấy bước chân cũng đã vào trong.

Nhìn nhau khoảng mấy giây sau, Ứng Như Ước ngoan ngoãn chào hỏi: “Ông nội, Ôn sư huynh.”

Anh nhìn thẳng, gật nhẹ đầu.

Vẻ mặt đó mà lạnh lùng thêm chút nữa thì Ứng Như Ước phải nghi ngờ bản thân có đắc tội gì với anh hay không.

Khi ông nội Ứng vào bếp đích thân làm thức ăn, anh đón lấy trà long tỉnh Như Ước đưa, trong phòng khách rộng rãi trống vắng, học theo ngữ điệu nghiêm chỉnh ban nãy của cô, bỗng gọi: “Tiểu sư muội.”

Như Ước “a” một tiếng, ngước lên, chỉ thấy nụ cười đầy ắp trong mắt anh.

Sao hôm nay người nào cũng… hình như đều thích trêu ghẹo cô vậy.