Đúng là bây giờ căn phòng tràn đầy thuốc súng, cô tức giận thật sự, muốn bộ phát nhưng tính kiềm chế cô khá cao, thế là đành kiềm nén lại, không thì cô đã lao ra đấm cho hắn vài cái.
Cô nhìn xung quanh nhà, đúng thật thì hiện tại mình giam lỏng rồi, mặc dù không được từ bỏ hi họng thoát khỏi đây nhưng phải giữ năng lượng tính kế.
Phía trên lầu, Nhật Thủy ngồi thụp xuống dưới đất, cố ngăn giọt nước mắt. Thì ra trước đây ông ta từng vào tù. Mẹ cô làm như thế nên mới có cô, vậy cô là đứa con sai lầm, vì thế mà ông ta chán ghét, xem cô chả là gì cả. Cô cười chua xót, mặc cho nước mắt tuông rơi trên khuôn mặt xinh đẹp.
Cô sống đến giờ, đều là một sai lầm.
Nhưng vì cớ gì mẹ phải làm vậy, vì yêu ông ta à.
Cô lại nhìn về hướng phụ nữ ngồi cạnh ông ta, nếu người đó không xuất hiện, có khi nào mẹ sẽ hạnh phúc hay không?
Một ý nghĩ vô tình chạy qua não cô.
Cô suy nghĩ cả buổi đến nguy hiểm của Quốc Thiên khi tỉnh dậy không thấy cậu đâu, nhưng vô tình nghe cuộc đối thoại này làm cô không thở nổi, cô mệt mỏi.
Cô quay lại căn phòng của mình, nằm xuống suy nghĩ. Đây là nhà ở ngoại ô, nhà riêng của ông ta, ít khi ông ta đến đây, và cả cô cũng vậy, cô đến đây khoảng một đến hai lần là cao. Thế nhưng khi ông đưa cô về đây, cô cũng đã hiểu một phần lí do.
Bên dưới lầu, Thiên Anh nhìn thẳng ngoài trước, ra ngoài cửa sổ, mưa đã trút xuống những cơn nặng hạt. Cô nhìn ngắm những chiếc lá bị mưa rơi vào, nhìn mặt đất bị mưa xối xuống. Lòng cảm thấy thật nặng nề.
-“Có cần tắm qua không?”
Cũng đúng là Thanh Đài không tài nào chịu được sự im lặng này, đành lên tiếng hỏi cô. Mặc dù muốn có người phụ nữ này, nhưng chưa bao giờ ông có ý nghĩ làm tổn thương cô.
-“Không.”
-“Ăn gì không.”
-“Tốt, cho tôi một đĩa bò nướng và cốc sữa lạt.”
Cô nói nhưng ánh mắt vẫn không nhìn hắn lấy một lần. Hắn nghe cô nói chuyện thì vui rồi, lập tức cho người làm món ăn mà cô dặn. Ánh mắt hắn vẫn không dời khỏi cô.
-“Ông biết mà, tôi sẽ không chịu ở yên đây, làm sao ông bắt ép được.”
-“Rồi em sẽ ở đây thôi.”
Hắn cười, tay lại muốn chạm vào cô nhưng cô né tránh.
-“Sẽ không.”
-“Nếu Thiên Tuấn, hắn cũng đang vui vẻ với người khác, vậy em có nguyện ý bên tôi.”
-“Thiên Tuấn, sẽ không như vậy.”
Cô quay phắc người lại, gằn từng tiếng, hắn nghe thế không tức giận mà còn cười.
-“Vậy tôi cho em xem thứ này.”
Hắn gọi người đem laptop lại để trước mặt cô, kích vào một trang web gì đó. Cảnh tượng làm mắt cô trợn trắng.
Trong màn hình, cô gái trần như nhộng đang quay lưng lại, nhưng khuôn mặt đang ngoái lại nhu trêu chọc cô, đó không ai khác-Như Trà.
Còn người đàn ông bên cạnh, cũng chả khác gì Như Trà, nhưng hắn đang trong trạng thái ngủ say, mặc kệ Như Trà đang dùng trêu trò gì khiêu khích.
Lúc đầu còn tức giận, nhưng lúc sau hiểu ra, cô lại thở dài.
-“Hai người rốt cuộc là muốn gì.”
-“Như em thấy, tôi muốn em, và cô ta muốn hắn.”
-“Bệnh hoạn.”
-“Em thật sự thấy cảnh tượng này không ghen.”
-“Phụ nữ sáng suốt là phụ nữ không phải thấy cái gì cũng ghen, mà là biết suy nghĩ.”
-“Vì thế nên tôi mới thấy yêu thích em như vậy.”
-“Đều không phải, hai người đang bị vấn đề tâm lí đấy.”
-“Tâm lí.”
Hắn nhướn mày thích thú khi nghe từ này, đợi cô nói tiếp, nhưng cô lại im lặng. Một lúc sau cô thấy máu nóng của mình dồn lên tới não khi thấy Như Trà hôn Thiên Tuấn, tay còn không để yên sò mó lung tung. Cô tức điên ném máy xuống đất.
-“Đừng để cô ta chạm vào người anh ấy, mấy người là đồ điên.”
Thấy cô tức giận, đây là lần đầu hắn thấy cô thật sự nổi điên, nhưng hắn lại cảm thấy thích, một sở thích quái đảng.
-“Tôi cũng muốn chạm vào em lắm rồi.”
Hắn sáp lại, nắm lấy hai tay cô vừa mới hất laptop xuống đất, đưa gương mặt lại gần cô hơn. Cô thấy thế, chẳng nể tình mà tát hắn một cái.
-“Tránh xa tôi ra.”
Cô hét lên, mắt cô đỏ ngầu. Chắc tại vì vào một khoảng thời gian dài sống yên bình quen rồi, hôm nay đột nhiên sóng gió ập đến làm cô không đỡ nổi nên cơn giận bộc phát qua người cô.
-“Tôi tự hỏi nếu tôi đến trước Thiên Tuấn, em có yêu tôi không, trả lời đi.”
Hắn gầm lên, một tay bóp mạnh bả vai cô làm cô đau điếng.
-“Sẽ không, là không bao giờ.”
-“Vậy tôi sẽ làm em yêu tôi.”
Hắn kép cô lại, hôn cô, cô ra sức giãy dụa, tay còn bấu mạnh vào hắn. Lúc hắn muốn hôn sâu vào cô, cô cắn môi hắn làm hắn đến bật máu. Cô đẩy người hắn đứng dậy, chạy nhanh vào nhà tắm, khóa trái cửa rồi ngồi xụp xuống cửa phòng.
Cô không khó mà mắt cô đỏ ngầu tức giận. Cô đứng dậy xả nước, uống một ngụm nước rồi nhả ra, xúc miệng thật sạch. Giống như cô cảm thấy cái hôn này là một sự bẩn thỉu nhất trong đời cô.
Bên ngoài Thanh Đài đập cửa nói cô mở, cô vẫn đứng im nhìn vào gương, cô cảm thấy giận chính mình.
-“Rắc.”
Cửa phòng mở ra, làm sao cô quên đây là nhà hắn chứ, đương nhiên là hắn có chìa khóa tất cả cái phòng, và phòng tắm này đương nhiên là không ngoại lệ rồi.
-“Xin lỗi, tôi thật sự xin lối, tôi không muốn vậy, em đừng ghét tôi.”
-“Thật nhàm chán, tôi sẽ ở đây đến bao lâu.”
-“Cả đời.”
-“Nực cười, vậy phải canh giữ tôi tốt vào, đừng để tôi thoát ra, phòng tôi ở đâu, tôi cần tắm và một bộ đồ mới.”
Cô nói chuyện giống như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra vậy, rõ ràng trong mắt cô có thù hằn và giận dữ nhưng lời cô nói ra lại tựa như bình thường, không có gì.
Hắn phải phục và tính kìm nén cô của quá tốt.
-“Được rồi, phòng em ở lầu hai, lên trên rẽ phải là tới, đồ tôi sẽ đưa người đem lên.”
Cô gật đầu rồi sải bước lách người qua hắn lên lầu, thật sự là bây giờ cô rất muốn đánh người nha, chịu không nổi cơn nóng này nữa rồi. Nhưng phải kìm, kìm và kìm. Cô muốn biết bây giờ Thiên Tuấn sao rồi, còn cả Quốc Thiên và Tiểu Nguyệt nữa.
Cô lên lầu, ngâm mình vào nước nóng, cơn giận sữ và lo lắng không tan mà một ngày tăng thêm.
****
Ở chỗ Thiên Tuấn, sau khi tới chỗ con trai, thấy không có ai cảm đường đã nghi lắm rồi, thế mà vẫn không thể ngờ nguy hiểm sẽ ra sao. Vừa bước vào phòng chứa con trai, hắn liền mở trói mà không biết căn phòng ngập mùi khí mê, làm hắn mê man và những chuyện sau đó chẳng nhớ gì nữa. Hắn chỉ nhớ khi tỉnh dậy, người không có quần áo và bên cạnh là Như Trà, cô gái một lần nữa làm thủ đoạn với mình.
Nhưng hắn chắc chắn mình không làm gì sai đối với Thiên Anh.
***
Sau khi Thiên Tuấn tới cứu thì Quốc Thiên lập tức được thả ra, khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường, trong chính phòng của mình. Điều này làm cậu nghi ngờ.
-“Anh đói chưa.”
-“Nhóc Nguyệt, sao anh ở đây, ba mẹ đâu?”
-“Em phải mang anh vào đây là một cực hình đấy, ba đi cứu anh mà, mẹ thì bị một nhóm người đưa đi rồi. Rốt cục thì chuyện kinh tởm gì đang xảy ra với gia đình mình nữa vậy, anh tại sao lại bị bắt cơ chứ.”
Cậu nghe thế, giận dữ.
-“Anh bị sao mà cứu, em nói nhảm gì vậy?”
-“Anh mất trí à, không phải anh báo hại thì ba sẽ không đi cứu anh, mà mẹ cũng không bị bắt đi.”
Đầu cậu đau nhức, cậu nhớ mình uống bị tiêm một loại thuốc gì đó, rồi bây giờ tất cả không nhớ gì hết, chuyện này là sao?
-“Có thật vậy không? Sao anh không nhớ gì?”
-“Đừng nói anh mất trí thật chứ.”
Tiểu Nguyệt đau đầu nhìn anh mình. Như nhớ ra điều gì đó, nó cầm chiếc bông tai cô đưa cho nó lên.
-“Cái này mẹ nói có thể liên lạc với mẹ.”
-“Đâu, đưa anh xem nào.”
Nhận lấy chiếc bông tai, cậu xoay vòng để kết nối, lần đầu không có tín hiệu, nhưng lần sau lại được, nghe giọng mẹ cậu mới thở phào.
-“Con sao rồi, Tiểu Nguyệt.”
-“Bọn con ổn rồi, thưa mẹ.”
-“Quốc Thiên sao, Thiên Tuấn đâu.”
-“Trong lúc ba cứu con đã bị giữ lại rồi, giờ mẹ ở đâu.”
-“Ngoại thành, mẹ cũng chẳng biết chắc chắn địa điểm nữa, bây giờ con có biết chỗ của Thiên Tuấn không?”
-“Hình như con bị tiêm một loại thuốc mất trí, lúc bị bắt đến khi thả ra, trong quá trình đó con chả nhớ gì nữa.”
-“Được rồi, con đi tìm chú Thiên Quân đi, nói chú tìm cả Anh Tuấn nữa, mẹ xác định chỗ ba rồi liên lạc con sau. À hiện tại mẹ vẫn an toàn.”
-“Mẹ, hãy cẩn thận, con yêu mẹ.”
Cả hai ngắt liên lạc, cậu làm theo điều mẹ dặn.
Còn ở chỗ Thiên Anh, cô nhẹ nhàng xoay người hướng cửa sổ, nhớ lại lời dặn của Thiên Tuấn, lập tức lấy chiếc nhẫn đeo tay ra, cố tìm cách liên lạc.
-“Thiên Anh.”
-“Vâng.”
-“Em ổn.”
-“Ổn, anh sao rồi.”
-“Chết tiệc, Như Trà sao lại ở chỗ anh cơ chứ, em đang ở chỗ con.”
-“Không, em biết người đứng sau Như Trà là ai rồi, và em cũng biết được cô ta làm gì với anh.”
-“Không như em thấy đâu, anh hoàn toàn không biết gì.”
-“Em biết, em tin anh. Đừng cố giải thích mà hãy tìm cách thoát ra đi, em không muốn ở nơi quái đảng này chút nào.”
-“Em đang ở đâu?”
-“Họ có ý đồ chiếm đoạt…”
Cô còn chưa nói hết, cửa phòng bật mở, Thanh Đài nhìn cô chằm chằm, rồi lại nhìn vật trên tay cô.
-“Cái này có thể nói chuyện.”
Hắn nói, mang theo một chút tức giận. Cô chau mày không nói gì, đem tay mang nhẫn giấu đằng sau. Hắn thấy thế, hung hăng cầm tay cô tháo ra. Cô giãy giụa không chịu, còn muốn đánh trả nhưng sức hắn mạnh hơn cô nhiều.
-“Để xem còn cách nào liên lạc.”
Cô trừng mắt nhìn hắn khi hắn cầm chiếc nhẫn của cô.
-“Trả lại đây.”
-“Em hãy ngoan ngoãn ở đây đi.”
Nói xong hắn ra ngoài, để cô một mình tức điên lên.
***
Thiên Tuấn thấy cô ngắt đột ngột, liên lạc lại cũng không được thì lòng lo lắng, không biết cô xảy ra chuyện gì nữa.
Nhìn ra, cửa phòng vẫn đóng, hắn tức giận đá mạnh vào cửa. Đây là nơi quái quỷ nào cơ chứ. Bốn bên đều là bức tường, không lấy một cửa sổ, chỉ có cửa chính này nhưng bị khóa rồi, có muốn thoát ra cũng không dễ.
-“Cạch.”
Cửa đột nhiên mở, hắn theo bản năng quay người lại, thấy Như Trà cùng 5 tên vệ sĩ đi theo, trên tay cô ta là cơm. Hắn không nghĩ nhiều, hất cơm đi rồi đánh 5 tên đó để trốn ra mặc dù không biết ở đây là đâu.
Bị đánh bất ngờ nên không ai phòng thủ kịp, thoáng chốc hắn đã ra được cửa chính. 10 tên vệ sĩ khác thấy hắn trốn ra lập tức ngăn lại. Hắn như thú điên lao vào đánh người. Nếu không phải vì thuốc thì hắn sẽ không bị bắt dễ dàng như vậy, đúng là chơi hèn.
10 tên xử lí nhanh chóng, nhưng lúc sau lại thêm 20 tên, càng lúc càng đông làm hắn tiêu hao không ít sức lực.
-“Lên xe.”
Chiếc xe thể thao lao đến trước mặt hắn, hắn chưa kịp nhìn là ai đã bị kéo lên xe, chiếc xe lao vút thật nhanh trong đêm, phía sau còn vài người đuổi theo.
Như Trà đứng ngơ ra rồi giật mình hoảng hốt khi thấy công an đến. Chuyện xảy ra nhanh đến mức cô ta không kịp thích ứng nổi. Rõ ràng cô chưa có được người đàn ông này, không thể nào.
Thiên Tuấn kìm nén hơi thở của mình, nhìn người đàn ông bên cạnh như không tin được.
-“Sao biết tôi ở đây?”
-“Nên biết tôi đã tốn công lắm đây, bây giờ đừng hỏi gì nữa mà cứu Thiên Anh ra trước.”
-“Thiên Anh, bị hắn bắt rồi sao.”
-“Ừ.”
-“Hôm nay cảm ơn, Anh Tuấn.”
-“Không cần, chuyện này tôi làm xem như giúp Thiên Anh.”
Hai người đàn ông hai tâm tình ngồi trên xe hướng về phía biệt thự. Mặc dù giấu cảm xúc nhưng rõ ràng có chút lo lắng và tức giận thể hiện rõ.