Anh Đừng Đi

Quyển 2 - Chương 11




Đúng thật là ngoài trời âm u mù tối nhưng trong phòng chứa hai người lại trầm ổn và bình yên đến lạ thường.

Người con trai lau sơ quangười con gái rồi nhìn cô từ từ chìm vào giấc ngủ. Có lẽ đây là nỗi sợ hãi của cô nên khi đã chìm vào giấc ngủ tay của cô vẫn còn nắm chặt tay của cậu.

Trong lòng Quốc Thiên dội lên tia chua xót và đau lòng, kèm theo chút yêu thương. Cậu trầm mặc ngồi bên cạnh giường cô, một tay vuốt tóc nhẹ nhàng cho cô, con một tay vẫn bị cô nắm lấy thật chặt.

Ý nghĩ của cậu lúc bấy giờ chỉ có một, bằng mọi giá phải bảo vệ người con gái này, như cách mà ba đã làm cho mẹ.

Cứ tưởng hai người họ sẽ giữ làm con tin và đối xử bình thường như vậy nhưng cậu đã lầm. Tối hôm đó cậu được đưa đến một căn hầm tối om, bên cạnh cậu đã không còn bóng dáng của Nhật Thủy. Nỗi lo sợ bủa vây trong lòng.

-“Con bé không sao?”

Như Trà như bắt được ý nghĩ của cậu, liền nói. Đối với bà ta, Quốc Thiên chỉ là một đứa trẻ, mà lại là con của người cô yêu nên tốt nhất đừng làm tổn thường đến thằng bé, vậy là có thể chiếm được tình cảm của hắn hơn rồi. Nhưng cô ta nào biết mình đã hành động theo kiểu của người điên mà ba vẫn thường nói cậu nghe.

-“Nói đi, mục đích là gì?”

-“Đợi ba cậu đến đây rồi tính.”

-“Cái gì, ba tôi, ông đến đây làm gì?”

-“Chuộc con trai về.”

Đến giờ cậu cũng không mình bị bắt cóc tống tiền, nhưng suy lại giọng điệu của bà ta, hình như không phải mà là nghiêm trọng hơn điều đó rất nhiều lần.

Cậu định nhấp nháy môi nói gì nữa nhưng toàn thân cậu ê ẩm, như có thuốc kích thích, cậu đột nhiên cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, không một cảm giác. Đến khi bà ta quay lưng đi hoàn toàn, cậu ngã xuống đất ngay lập tức.

Đól à Như Trà chích cho cậu một loại dung dich hệt như thuốc ngủ nhưng lại làm người bị tiêm quên đi quá khứ khoảng thời gian gần đây. Đây là loại nhẹ nên có thể cậu sẽ quên đi tại sao mình đến được đây thôi.

Như Trà nhẻm miệng cười hài lòng về loại thuốc mà “ông ta” bỏ tiền ra chi lại giúp ích đến như vậy.

Chỉ là không lâu đâu, cô sẽ có được người đàn ông đó, bên mình mãi mãi.

***

Thiên Anh đứng lặng bên khung cửa sổ nhìn bầu trời ngày càng đen, vài chú chim đang cố bay đi tìm chỗ ẩn cho cơn mưa dự báo sẽ lớn này.

Thiên Tuấn ở dưới nhà gọi đi cả chục cuộc điện thoại tra chỗ của Quốc Thiên nhưng vẫn vô ích. Còn bên phía Như Trà cũng chẳng có tung tích gì, Điều này khiến hắn tức điên lên.

Bỗng hắn nhận được một cuộc gọi, bảo đến địa điểm đã hẹn, đem theo toàn bộ tài sản giao ra để chuộc con trai.

Hắn cũng đâu đến nỗi ngốc, chỉ nhếch mép hừ lạnh rồi lấy áo khoác đi ra ngoài, trước khi đi không quên nói với cô. Hắn chỉ nói với cô một, tạm biệt rồi dặn dò cẩn thận, hắn sẽ đưa con về an toàn.

Với lời hứa ấy, cô thấy tin tưởng hoàn toàn, thế là hình bóng hắn bước đi rồi nhìn lại chiêc nhẫn trên tay mình, xoay xoay vài vòng rồi vào bếp nấu bánh. Có lẽ việc này giúp cô đỡ căng thẳng hơn.

Tiểu Nguyệt bận đồ đen bó sát, tuy đường nét mơ hồ nhưng dáng người cô bé rất uyển chuyển, nó giúp cô cho bánh vào lò, xong cô lại vào phòng mình, cũng thay bộ đồ đen bó sát, đừng đường nét trên người cô hiện rõ, cô đúng là tuyệt mĩ, làm Tiểu Nguyệt nhìn mãi không thôi.

-“Gia đình ta không thể bị động mãi được, đã thế chi bằng chủ động.”

Tiểu Nguyệt đồng ý với ý kiến của cô. Cô lại tiếp tục.

-“Mẹ không biết họ là ai, nhưng họ đang cố chia rẽ gia đình ta, chiếm đoạt tài sản của ta. Con hãy bảo vệ mình cẩn thận để không làm mối uy hiếp thêm cho Thiên Tuấn, biết chưa.”

-“Rồi, thưa mẹ.”

Bỗng nhà có tiếng báo động của kẻ đột nhập, cô đã nghĩ đến tình huống này rồi nhưng không ngờ lại nhanh như vậy, Thiên Tuấn chỉ mới ra khỏi nhà chưa đầy nửa tiếng. Vậy đây đúng là kế hoạch hoàn hảo của người nào đó, mà cô chắc chắn Như Trà có tham gia vào.

Cô nhìn con gái rồi nhìn ra cửa, chờ đợi.

-“Mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ.”

Cô ngây người nghe con gái nói, đứa bé 11 tuổi nói bảo vệ mình mà không phải mình bảo vệ nó. Cô bật cười xoa đầu nó, nụ cười thuần khiết đẹp đến lạ thường.

Tiểu Nguyệt cứ nghĩ mẹ không biết võ nên mới nói vậy. Từ nhỏ nó và Quốc Thiên được Thiên Tuấn dạy mọi thứ, kể cả võ nên nó rất giỏi trong lĩnh vực phòng thân. Hôm nay có mẹ, nó quyết tâm sẽ bảo vệ mẹ.

-“Ngoan, mẹ sẽ không sao, con cẩn thận.”

Nói xong cô kéo nó nép vào phía góc khuất để chờ bên đó hành động. Bởi vì bảo mật căn nhà là do Thiên Tuấn đặt nên chắc có lẽ bọn họ mất khá nhiều thời gian để mở khóa. Điều đó làm bên trong cô và Tiểu Nguyệt đã chuẩn bị tâm lí sẵn sàng chiến đấu. Chỉ có thể hạ gục bọn người này rồi ra ngoài chứ không thể nào trốn ra khỏi đây được.

Ở đây như hòn đảo tách biệt với thế giới bên ngoài, xung quanh toàn là biển và vùng núi, cô cũng không chắc sẽ trốn được.

-“Bọn họ vào rồi.”

Tiểu Nguyệt thì thầm nhỏ với cô, cô gật đầu.

10 người nhanh chóng vào nhà, mang theo từng nhịp tim đập mỗi lúc một nhanh của cô và nó. Hai người đang thủ thế chiến đấu.

-“Mẹ bảy, con ba, được chứ.”

Cô lên tiếng.

-“Sao được, mẹ ba con bảy.”

Nó phản bác ngay, làm cô nhắn mặt.

-“Cứ thử đi.”

Cả hai cùng xông ra khi 10 người đó có ý định tiến lại gần chỗ cô, hai mẹ con nháy mắt một cái rồi cũng chiến. Bọn họ tuy là đàn ông nhưng thực chất rất yếu thế. Cô lại suy nghĩ nếu muốn bắt hết gia đình cô, đương nhiên phải tìm hiểu kĩ càng, nếu biết cả nhà ai cũng có võ, đương nhiên phải cửa người mãnh hơn để bắt cô chứ, sao lại yếu thế như vậy.

Cô nghi hoặc nhưng vẫn hạ gục bảy người. Bên cạnh, tuy ngoại hình thấp bé nhưng nhờ thông minh và nhanh trí, Tiểu Nguyệt cũng tiêu diệt ba người nhanh chóng. Nó quay sang nhìn cô với ánh mắt khâm phục.

-“Con không biết mẹ biết đánh nhau.”

-“Giờ biết rồi, đi thôi.”

Nói xong cô và Tiểu Nguyệt đi nhanh ra phía cổng, trong nhà chỉ còn chiếc moto, vì vậy cô cũng chẳng ngại ngồi lên.

-“Leo lên đi.”

Cô vừa leo lên xe vừa đưa chiếc mũ bảo hiểm cho con gái. Tiểu Nguyệt nhìn cô với ánh mắt trợn tròn không thể nào tin nổi. Nó không thể nào tiếp nhận nổi cái tin mẹ biết đánh nhau, sau lại biết lái cả moto như thế này. Rốt cuộc mẹ còn bao nhiêu cái bí mật giấu kín trong sự thờ ơ và lạnh lùng thường ngày đây.

Nó tưởng mẹ mình là người phụ nữ dịu dàng của thời, là người mẹ tốt, là vợ hiền. Nó chỉ biết mẹ hay dựa vào ba, hay bắt nạt ba, muốn được ba bảo vệ và yêu thương che chở. Chứ nó không biết vẻ mạnh mẽ của cô lúc bấy giờ.

Nét mặt cô lạnh hẳn, cô nhìn ngoài trước như toàn kẻ thù, phải diệt hết hôm nay chứ không sẽ còn hại tương lai gia đình cô dài dài. Cô muốn biết người đứng sau tất cả chuyện này là ai và mục đích thật sự là gì. Có phải là tiền không hay là gì nữa thì cô không tài nào biết được.

Nhưng cô tin lời hứa của hắn, sẽ không để gia đình mình xảy ra chuyện gì.

Thời gia làm vợ Thiên Tuấn, cô đã ra vẻ một người vợ bí ẩn của một danh nhân tài phiệt. Hình như người đời chả biết sự tồn tại của cô, và cô thích như thế.

Không giao lưu bên ngoài nhưng cô biết có rất nhiều phụ nữ theo đuổi hắn, nhưng hắn lại cự tuyệt một cách dứt khoát. Cô biết sống thế này không được tự do, nhưng cô vẫn thích cảm giác như thế này, thật đấy. Không phải va chạm với đời đầy nghiệt ngã, không phải bận tâm gì hết mà dốc lòng chăm sóc con, quan tâm chồng. Tạo một ngôi nhà hạnh phúc và ấm cúng, như thế là cô mãn nguyện lắm rồi.

Nhưng những chuyện gần đây xảy ra, cô không thể nào khoanh tay đứng nhìn được nữa, cô phải cùng nắm tay với người nhà tạo ra vòng vây an toàn để bảo vệ gia đình. Vì thế cô đã bộc lộ hết tính chất của mình trước mặt con. Cô sẽ bảo vệ con bằng mọi cách.

-“Mẹ là một người tuyệt vời, con rất hãnh diện.”

Môi cô nhẽ nhàng cong lên khi nghe Tiểu Nguyệt nói. Nó nhanh chóng nhảy lên ngồi sau cô, tay còn vòng qua eo ôm chặt cô. Cô nhanh chóng lái xe vụt ra ngoài. Thế nhưng, đúng như cô đoán, bên ngoài có một top người khoảng 20 tên nữa đang đứng tiếp viện.

“Ông ta” đã nghe Như Trà nói một mình hạ thủ người của cô ta nên hôm nay ông đề phòng hơn. Ông cử nhiều người như thế chỉ âm thầm bắt cô, không hề muốn tổn hại đến cô, điều này làm bọn người ở đây rất khó xử. Muốn bắt người mà người đó không chịu hợp tác thì khó có thể không có cuộc ẩu đả và thương tích.

Bọn người này nghe nói thân thủ cô rất tốt nên họ cử 10 người vào trước, lúc đó không được thì tiếp theo 10 người nữa. Nhưng bọn họ không ngờ giải quyết xong 10 người đầu tiên cô lại lái moto ra ngoài.

Bọn họ ngây người nhưng lập tức đuổi theo cô. Trong đêm tối hơn chục xe đủ loại đang đuổi theo một chiếc xe moto cao cấp chạy trong đêm.

Nhưng số cô không may, lại gặp ngõ cụt trên núi, cô chau mày quay đầu xe, đã đối diện với bọn côn đồ. Phía sau cô là vực thẳm, cô không dại khi còn có con gái.

-“Nói đi, mục đích, giết người hay là bắt cóc uy hiếp lấy tiền.”

Giọng cô lạnh lẽo vang lên, đến lúc cô cởi mũ ra, những lọn tóc bay trong gió quét lên khuôn mặt đẹp không tì vết của cô tạo nên bức tranh vô cùng tuyệt mĩ. Đám đàn ông ở đó cùng chung một ý nghĩ, nếu người phụ nữa này của mình thì tốt thật. Nhưng chúng nhanh chóng gạt qua vì mục đích thật sự, là bắt người phụ nữ này.

-“Ông chủ chỉ muốn nói chuyện với cô.”

Ông chủ? Cô nhíu mày, đó là đàn ông sao, chẳng trách. Biết lần này khó trốn thoát nhưng cô vẫn muốn bảo vệ con gái, cô nhìn con gái hồi lâu rồi gỡ chiếc bông tai ra.

-“Con cầm cái này, có thể liên lạc được với mẹ, nếu mẹ gặp chuyện không may, hãy báo cho ba con biết.”

-“Mẹ…mẹ không thể đi.”

-“Nếu không đi thì cả con cũng gặp nguy hiểm, đây là cách tốt nhất, nghe lời mẹ. Con biết lái xe này không?”

Nghe mẹ nói, tự nhiên giọt nước mắt nó lăn trong vô thức mà không hiểu tại sao. Chắc có lẽ lúc trước nó đã tuyên bố hùng hồn là sẽ bảo vệ mẹ, thế mà giờ đã ngược lại rồi. Mẹ mạnh mẽ hơn nó tưởng.

-“Được, xe này anh Thiên có chỉ sơ qua cho con. Con sẽ cứu mẹ ra, bằng mọi cách.”

Nó nói chắc nịch làm cô mỉm cười, cô xoa đầu nó và đặt nụ hôn nhẹ lên tráng con gái. Như lời tạm biệt và sự chờ đợi.

-“Mẹ biết con sẽ làm được, yên tâm mẹ sẽ bảo vệ bản thân tốt. Chúng ta cùng bảo vệ gia đình.

Cô bước đi những bước vô hồn đến chỗ bọn họ, ra một điều kiện cô sẽ đi theo nhưng phải tha cho con gái cô. Bọn họ đương nhiên đồng ý vì ông ta nói không cần đứa con gái mà chỉ cần người phụ nữ này. Bất cứ giá nào cũng phải đưa được cô về gặp ông ta.

Cô cứ tưởng mình sẽ ngồi với tên nào đó trên một trong những chiếc xe này nhưng không phải, lúc sau có một chiếc xe thể thao dừng trước mặt cô, lại có người mở cửa cho cô bước lên xe.


Đối xử không tệ, người đó là ai và có âm mưu gì. Cô cảm thấy hơi sợ sợ vì linh tính mách bảo cô sắp có chuyện không hay.

Đúng là sợ cô bỏ trốn, lúc ngồi ở trên xe vẫn có hai người ngồi bên cạnh trông chừng, có muốn thoát cũng khó.

Xe chở cô đến một căn biệt thự rất xa, xe chạy qua nhiều con đường, mãi 4 tiếng mới đến nơi. Cô tự đi vào chứ không để hai tên kia động vào người, cô thật sự muốn biết ông ta là ai.

Cô vào nhà đã thấy một bóng lưng trước mặt cô, người đó ngồi trên ghế xoay, chân nhàn nhạ gác trên bàn, tay còn cầm điếu thuốc hút dang dở.

Cô đoán mãi cũng không ra là ai, hai người theo cô lúc nãy đã đi ra ngoài từ khi nào, cô vẫn đứng đó chờ người kia nói chuyện.

-“Em đến rồi.”

Đúng là chưa có ai có lòng kiên nhẫn bằng cô, cô cứ im lặng đứng đó không nói chuyện nên ông ta đành lên tiếng trước.

Vừa nói, ông ta vừa xoay ghế lại, mặt đối mặt với cô. Đúng thật thì cô không hề ngạc nhiên vì đã nghĩ trước đó. Đúng là trùng hợp mà, giờ thì cô biết mắt của con bé Nhật Thủy giống ai rồi, chính là ông ta. Đi đến bước này, cô đã giải được khá nhiều thắc mắc.

Vẫn như mọi lần, cô thờ ơ không lên tiếng, ánh mắt cô sắc lạnh nhìn chằm chằm vào ông ta không rời.

-“Em vẫn như thế, vẫn rất rạng ngời trong mắt tôi.”

-“Đồ điên, đưa tôi đến đây làm gì?”

-“Em nghĩ sẽ làm gì?”

-“Muốn trả thù sao, chuyện tống anh vào tù lúc ấy đúng là tôi làm đó, đừng động vào gia đình tôi, muốn trả thù thì tôi đây. ”

Ông ta vỗ tay, ánh mắt hiện lên tia cười không ẩn giấu được. Nụ cười đó làm cô thấy buồn nôn. Cảm thấy hình như ông ta bắt mình đến đây không phải là trả thù mà là ý khác. Mà cái ý khác đó cô không thể nào suy nghĩ ra được.

-“Đã lâu không gặp, đừng nói chuyện quá khứ của tôi mà nói chuyện của em đi.”

Ông ta đứng dậy, đi đến bên cạnh cô, ra ý muốn cô ngồi xuống ghế. Hắn lấy nước cho cô, đúng là sữa tươi.

Cô nhăn mặt không biết nói gì lúc này, nhưng ánh mắt cô vẫn còn đề phòng hắn.

-“Nói đi, mục đích?”

-“Sao em cứ lạnh lùng với tôi như thế, lần đầu tiên cũng vậy, những lần tiếp theo vẫn vậy.”

Cô vẫn im lặng nhìn hắn uống trà từ tốn.

-“Ông bắt Quốc Thiên.”

-“Quốc Thiên, con trai em sao, làm sao tôi biết.”

Gương mặt ông tỏ ra vô tội không biết gì, cô càng nghi hoặc hơn, đúng là giả tạo không qua mắt được cô.

-“Uống nước đi.”

Thấy mặt cô vẫn còn đề phòng, hắn lên tiếng nói. Sợ cô nghĩ nhiều, hắn nói thêm một câu nữa.

-“Yên tâm tôi sẽ không hại em.”

-“Nhật Thủy là con gái ông?”

Không ngờ cô hỏi câu đó, hắn hơi ngây người ra nhưng không trả lời, cũng không phủ nhận, điều đó như ngầm khẳng định lời cô nói là đúng.

-“Ông biết Quốc Thiên có tình cảm với Nhật Thủy nên bắt Nhật Thủy uy hiếp cho con trai tôi vào rọ.”

Hắn lại trầm tĩnh nhìn cô, lúc sau môi hắn lại cong lên nụ cười.

-“Em rất thông minh.”

-“Hừ.”

Suy nghĩ một chút đã ra, nhưng cô lại chưa thể đoán ra mục đích thật sự.

-“Tôi sẽ thả thằng bé ngay khi Thiên Tuấn đến, tôi đảm bảo với em họ sẽ không sao.”

-“Nói đi, tôi cần biết mục đích.”

-“Mục đích…chỉ có một.”

Hắn cười cười định giơ tay vuốt tóc cô nhưng bị cô phát giác nên né tránh, tay hắn vẫn còn trên chân không. Cô vẫn đang lắng nghe hắn nói. Hắn thấy thế cười gượng rồi đặt tay xuống, nói.

-“Là em, tôi muốn em.”

-“Không bao giờ.”

Cô phản ứng nhanh ngay lập tức phản bác, trừng mắt với hắn.

-“Em phải đền bù cho tôi khoảng thời gian 3 năm trong tù và khoảng thời gian cật lực làm nên tất cả sự nghiệp này.”

-“Không đời nào, đó là do ông tự chuốc lấy. Nếu Nhật Thủy là con ông, vậy chắc ông đã có vợ, có gia đình.”

-‘Vợ, gia đình, haha, tôi làm gì có.”

Giọng hắn như chế giễu với bản thân, như nói với cô. Cô nhăn mặt.

-“Em tưởng lần đầu tiên tôi và em gặp nhau là lần tôi đưa nước cho em sao. Tôi đã ngắm nhìn em tận ba tháng, theo em đến mọi nơi nhưng em chưa bao giờ đặt tôi vào trong mắt, điều đó làm tôi tức điên lên. Đến lúc không chịu được, tôi mới làm quen kiểu đó, em là người con gái đầu tiên khiến tôi hạ mình. Vậy mà cô gái đầu tiên này lại nỡ tống tôi vào tù. Tiếp theo là cùng đi với người đàn ông khác. Em làm tôi vừa hận vừa yêu.”

Cô nhìn hắn, mặt vẫn không biểu cảm, chờ hắn nói tiếp.

-“Còn vợ, cô ta không xứng làm vợ tôi. Cô ta biết tôi còn yêu em, chuốc tôi say rồi cho tôi uống một loại thuốc ảo giác, lúc ân ái tôi sẽ nghĩ đến người trong mộng. Tôi thấy em, ở thân dưới tôi hoạt động rất hăng hái, thế mà khi tỉnh dậy, bên người tôi là phụ nữ khác. 2 tháng sau cô ta bắt tôi chịu trách nhiệm vì cái thai. Một người tôi không yêu, lại âm mưu như thế thật sự tôi không tiếp ứng được. Em nghĩ xem, có đáng không.”

-“Vô sỉ.”

Nghe xong cô không đồng cảm mà lại thốt ra hai từ, ánh mắt tràn ngập khinh bỉ, dám tưởng tượng cô với hắn như vậy, thật tởm.

-“Cứ nghĩ sẽ quên được em, nhưng mỗi ngày lại nhớ em nhiều hơn, tôi đã ngắm nhìn em đứng trong bếp nấu ăn, hình ảnh tôi rất trông mong sau này sẽ chứng kiến trực tiếp.”

-“Ông, đặt camera.”

-“Chỉ một cái duy nhất ở nhà bếp thôi, Thiên Tuấn lanh mắt như vậy làm sao đặt nhiều được, mà đặt một cái đã khổ cằn như thế, nhiều cái cho chết sao.”

-“Đồ điên, biến thái.”

Cô nghiến răng đầy tức giận, không có gì có thể diễn tả tâm trạng của cô lúc này. Lúc này cô thật sự muốn giết người, nhưng không thể manh động.