Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 72




-“Con ăn sáng rồi đi làm.”

Tiếng gõ cửa dồn dập làm cô bừng tỉnh, nhìn đồng hồ chỉ mới 5 rưỡi. Hôm nay mẹ gọi hơi sớm, cô nhăn mặt trách mẹ nhưng vẫn dậy làm vệ sinh cá nhân, quên luôn có một người đã ở với mình đêm qua.

-“Vâng, con xuống liền.”

Cô ngáp dài một cái, sao đầu lại đau như thế, khó chịu quá. Cô phải đi viện trước khi gặp ba hắn mới được, sáng nay cũng không có chuyện gì gấp, cô đau đầu lắm rồi. Á chết, nhắc mới nhớ. Hắn đâu rồi? Rõ ràng đêm qua ở đây.

Vừa lúc đó, có chuông điện thoại.

-“Về lúc nào?”

Cô nhanh miệng hỏi.

-“5 giờ.”

-“Sao không nói.”

-“Em ngủ say.”

-“Nhưng sao lại về, mới sáng.”

-“Mẹ biết thì lại nghĩ xấu anh. Thôi em ăn sáng rồi đi làm, nhớ là trưa đợi anh nhé, anh qua đón đi gặp ba.”

-“Rồi rồi.”

Cô cúp máy rồi vào phòng thay đồ, phải chọn một bộ thật trang nhã và kín đáo. À mà đồ cô bộ nào chã kín đáo, cô đơn điệu nhưng rất có sức hút. Những bộ rẻ tiền được cô diện lên, cứ như chục triệu, đó là lời nhận xét của hắn cũng như Alex.

Ngồi vào bàn, đã thấy mẹ làm xong đồ ăn.

-“Trưa làm tranh thủ về sớm nha con.”

-“Sao ạ.”

Cô nhìn mẹ ngạc nhiên.

-“À, ba con về, con cùng mẹ ra sân bay đón ba.”

-“Chuyện thế mà giờ mẹ mới nói con.”

Cô nhìn mẹ trách móc

-“Trưa con mắc gì sao?”

-“Trưa nhà Thiên Tuấn nói mẹ qua ăn cơm, rồi…”

Cô nhìn mẹ ngượng ngâp không nói nữa, nhưng bà hiểu, bà bật cười.

-“Trời, vậy con cũng phải nói mẹ trước chứ? Nếu thế thì để mẹ đón ba cũng được, xong rồi mẹ với ba đến điểm hẹn luôn. Nghe tin này chắc ba con sock lắm đây.”

-“Mẹ lựa lời nói với ba nha.”

Cô nói xong thì đẩy ghế hôn vào má mẹ một cái rồi tạm biệt bà để đi làm. Ba sock chắc vì đây là lần đầu tiên cô không ra đón ông mỗi lần ông đi xa về đó. Mà lần này lại có tin cưới chồng, không biết ông có đồng ý không. Ông chỉ có một mình cô.

Cô bắt taxi đến bệnh viện, cô không đi xe mình đơn giản vì Thiên Tuấn có nói sẽ đến đón cô.

-“Con thấy thế nào?”

Bác sĩ Hà thấy cô thì vội vàng hỏi, cô bé này rất có duyên với bệnh viện thì phải.

-“Dạ, dạo gần đây con hay chóng mặt, lại đau đầu, ngủ nhiều và ăn không ngon miệng.”

-“Thôi rồi!”

Ông Hà chỉ thốt lên một câu cảm thán rồi nhìn cô đầy thương cảm. Ông khám cho cô, rồi tường tận về bệnh tình của cô. Ông còn nói ông chưa chắc lắm, ông sẽ lấy máu cô và tháng sau sẽ có kết quả xét nghiệm, mong cô chờ.

Lúc đầu nghe thì hơn thất thần nhưng lúc sau, cô tự trấn an bản thân là không có chuyện gì đâu.

Nhìn lại đồng hồ, mới đó đã 11 giờ rồi sao, nhanh quá vậy.

-“Anh đến bệnh viện đón em đi.”

-“Em bị gì mà ở bệnh viện.”

-“Hơi đau đầu nên đi khám thôi.”

-“Em có sao không?”

-“Ổn thôi anh, bác sĩ nói không sao.”

-“Ừ, chờ anh.”

Cô đứng chờ, không biết hắn ở đâu chạy đến đây. Mà nếu giờ này, chắc có lẽ mẹ cũng đón ba rồi, và chắc hai người họ đến nhà hàng.

-“Chào!”

Nghe tiếng nói, cô quay người lại, lòng thì hơi xôn xan nhưng ánh mắt lại tỏ ra bình thường hết mức.

-“Chào anh, tôi không nghĩ mình có thể gặp nhau.”

-“Đừng cố né tránh như thế chứ.”

-“Không hề.”

Cô nhún vai rồi nhìn thiên thần.

-“Tất cả cuộc nói chuyện hôm trước, tôi sẽ vờ như chưa được nghe, còn anh muốn cưới vợ, cứ về tiếp tục trò chơi đường hầm ma quái đó và tìm đi, tôi không hứng.”

-“Em nghĩ có thể.”

-“Không gì là không thể.”

-“Nực cười, tôi không nghĩ là sẽ có ngày người ta chối bỏ tình cảm của tôi thay vì tôi từ chối đấy.”

-“Tự cao quá rồi.”

Cô nói xong bước nhanh ra đường khi thấy xe Thiên Tuấn đằng xa. Người này sao lại biết cô ở đây, hay chỉ tình cờ. Chắc vậy rồi, chỉ là tình cờ thôi.

-“Em nói chuyện với ai à.”

-“Người ta hỏi đường thôi.”

Vừa ngồi vào xe đã hỏi, mắt cũng tinh lắm đấy, nhưng cũng may là hắn không thấy mặt, không thì toi về chuyện nói láo.

Hắn nghe cô nói thế thì không hỏi thêm gì nữa, tay đan vào tay cô rồi xiết chặt.

-“Anh thấy trên phim, khi người con gái được chàng trai đưa về ra mắt nhà chồng, cô ấy thường hồi hộp rồi lo sợ. Còn anh thấy em…thì không có biểu hiện gì?”

-“Chai cảm xúc rồi.”

Cô nửa đùa nửa thật, ừ thì đúng cô chẳng cảm thấy sợ sệt hay lo lắng gì cả, cô thấy đây giống như gặp gia đình mình vậy, bởi cô biết, bác Hoàng rất thích mình.

Cả hai bước vào nhà hàng, đã thấy ba hắn và ba mẹ cô.

-“Ba.”

Vừa thấy ba, cô đã ôm chầm lấy. Ông cũng vui vẻ ôm lấy cô, rồi còn hôn vào trán con gái. Hắn thấy thế, dẫu biết là ba cô, vậy mà cái ghen vẫn dâng lên trong lòng. Nhìn ba cô, ai nói ông 40 tuổi nhỉ. Cứ như 30 vậy, có khi còn trẻ hơn. Còn mẹ cô hả, đi với cô người ta lại bảo là hai chị em. Chắc hẳn ba mẹ cô cưới nhau rất sớm.

-“Con chào bác.”

Cô vừa buông ba ra, quay sang chào ông Hoàng, ông mỉm cười nhìn cô rồi gật đầu.

-“Con chào hai bác, chào ba.”

Hắn cũng lịch sự chào mọi người rồi mới ngồi xuống. Cả nhà nói chuyện với nhau rất ưng ý. Nhà cô thì đương nhiên chịu Thiên Tuấn, còn ba của hắn, đương nhiên là chịu cô vô điều kiện rồi.

-“Con xin phép.”

Tự dưng hắn bật dậy rồi đi lại chỗ sân khấu, nơi mà người ta đang chơi đàn và những ca sĩ trẻ hát hò để ru dịu lòng khác. Hắn lên làm gì vậy.

-“Sau đây, tôi muốn gửi người con gái tôi yêu thương một bài hát.”

“Bên anh, luôn có em

Và bên anh, tình yêu vẫn ngập tràn

Yêu em, có lẽ là định mệnh

Nhưng sao, anh thấy nó quá ấm áp.

Anh ước rằng mình được bên nhau, sẽ mãi không rời

Dù là có phong ba, hay bão táp mưa sa, mình cũng sẽ cùng nhau vượt qua

Những khó khăn giờ đây, chỉ là thử thách để mang ta gần nhau hơn

Sẽ mãi không phai nhòa, tình này phải không em

Anh cảm ơn trời đã mang cho anh một người con gái tuyệt vời

Để anh nhận ra, cuộc sống của anh thật ý nghĩa

Nước mắt lăn dài ở trên mi em, anh sẽ là người lau khô

Những nỗi buồn của em, anh sẽ san sẻ

Chỉ cần em biết, bên cạnh em luôn có bờ vai, để em dựa vào mỗi khi gục ngã

Chỉ cần em tin anh, anh tin em, ta tin nhau

Chỉ thế thôi, anh yêu em.”

Hết bài, mọi người trong nhà hàng đang lắng nghe giai điệu trầm ấm đó, còn cô thì nước mắt đã lăn tự khi nào, vừa khóc vừa cười, cô không nghĩ ra khuôn mặt mình bây giờ nữa. Mặc dù đã nhiều lần nghe hắn hát, giọng vẫn ấm áp vậy? Nhưng bây giờ, nó làm lòng cô mềm nhũng không còn cảm giác gì, chỉ biết, buồn vui xen kẽ.

Hắn lại gần cô, quỳ xuống, còn lấy một chiếc hộp giơ lên trước mặt cô nữa. Cầu hôn lúc nào không cầu, cả nhà đang ăn uống nói chuyện, cái anh này.

-“Lấy anh nhé.”

Cả nhà hàng ồ lên những tiếng thích thú. Bà mẹ cô và bác Hoàng cũng bật cười giòn tan. Tim cô đập nhanh thật nhanh. Cô cứ nghĩ đên gặp ba hắn rồi xong, đâu có nghĩ là mình sẽ nhận được lời cầu hôn ở nơi đông người như thế này đâu. Dị dõm làm sao.

Cô cứ nhìn hắn, nhìn thật lâu.

-“Không đeo nhẫn thì thôi cưới xin đi nhé.”

Cô chỉ nói một câu mà hắn nhanh chóng rạng rỡ, vội đeo nhẫn vào tay cô, bất chấp có người lớn ở đây, hắn cuối xuống vòng tay ôm cô thật chặt rồi trao cho cô một nụ hôn ngọt ngào mà bất cứ ai nhìn vào cũng ganh tị.

-“Họ đẹp đôi quá!”

-“Đúng là trai tài gái sắc.”

-“Cứ như sinh ra để giành cho nhau.”

-“…”


….

Những lời bình luận ngoài kia họ mặc, họ chỉ nghĩ đến người đối phương tỏng lòng họ thôi.

-“Con với Thiên Anh đi trước nhé, chúc cả nhà ngon miệng.”

Hắn quay sang xin phép, nhận được cái gật đầu của ba người, cô cũng nhanh chóng tạm biệt rồi đi với hắn.

Đến ngọn đồi, cô vui quá nên hét lớn.

-“Em yêu anh, THIÊN TUẤN à.”

-“ANH CŨNG YÊU EM, THIÊN ANH À.”

Hắn hét còn to hơn gấp mười lần cô, cô thấy thế thì bá tay vào cổ hắn.

-“Cứ thể như cho mọi người biết đấy.”

-“Anh sẽ cho tất cả mọi người biết, em là vợ anh.”

-“Hơi khoa trương đấy.”

-“Vì em, như thế cũng đáng mà.”

Hắn cười rồi kéo cô vào lòng hắn, hôn thật sâu.

-“Đôi môi này làm anh say mê.”

-“Thôi, đừng mật ngọt với em.”

Cả hai bên nhau, cứ như sinh ra là của nhau thật. Cô ước gì, kiếp sau và sau nữa, cô sẽ gặp Thiên Tuấn, một mình hắn thôi. Hắn là cuộc sống của cô, ừ là thế đấy.

-“Còn hẳn hai tuần nữa em là của anh.”

-“Ôi nhanh thế sao!”

Cô vờ cảm thán.

-“Tôi phải mau cưới cô, không may người khác lại dòm ngó, mất như chơi đấy.”

Hắn cũng không vừa, trêu lại cô làm cô bật cười.

-“Cái miệng này giỏi lắm đó, em chỉ sợ người ta lăm le anh.”

-“Trái tim anh chung thủy lắm vợ à, đã đem trên tay chiếc nhẫn này thì đừng hòng thoát khỏi anh.”

-“Nhìn mặt anh gian quá đi.”

Cô bĩu môi nhéo mũi hắn một cái rồi bỏ chạy, cô cười, một nụ cười đúng chất hồn nhiên, một nụ cười của 5 năm về trước mới có, không giả tạo, không gượng gạo.

******

Cô thay đồ xong, háo hức chờ hắn đến đón. Từ khi nào cô lại thích người ta đến đón mình đi như thế này. Lúc trước cô rất ghét đấy.

-“Yêu đời hơn rồi đấy.”

Ba cô nhìn cô bật cười.

-“Ba này…”

-“Ừ, cũng lớn hơn rồi, hết thương ông già này rồi.”

-“Thôi, ba mà già nổi gì, con đi chung với ba không khéo họ lại tưởng…vợ chồng.”

Cô nói mà mặt đỏ lửng nhìn ba, ba thấy điệu bộ của cô thì không khỏi bật cười.

-“Này, sắp có chồng rồi mà còn giành chồng của mẹ sao.”

-“Này, ba nói gì đi, con có giành bao giờ đâu.”

Cô giãy nãy lên với mẹ từ đâu chui ra nói câu phát hờn.

-“Tôi nói anh nghe, giữa tôi và con, anh chọn ai đây.”

Tự dưng mẹ nghiêm túc đến lạ thường, ba đang cười cũng phải ho sặc sụa bởi cái tính nghiêm túc đó.

-“Hụ…hụ…anh..”

-“Anh trả lời đi, em cần câu trả lời.”

Mẹ cứ hằn học.

-“À, đương nhiên là anh chọn…cả hai, ai cũng quan trọng với anh cả.”

-“Đồ tham lam.”

Cổ lẩm bẩm chỉ mình cô nghe.

-“Ba có hơi tham lam không, có mẹ được rồi, cô con gái này phải của con chứ.”

Một nhân vật mới nữa từ đâu chen vào, cô nhăn mặt khổ sở. Mặt dày gớm chưa, dám kêu bằng ba mẹ luôn đấy, điên mà.

-“Con chào ba mẹ!”

Ba mẹ có ngạc nhiên về sự xuất hiện của hắn nhưng lúc sau ông bật cười.

-“Chưa gì hết mà bị đánh ghen rồi sao. Thôi ta không dám động vào con bé nữa. Đi thôi bà, bây giờ tôi chọn bà, có mình bà thôi. Hai đứa đi đâu thì đi đi.”

Ông còn đùa được đến phút cuối, khoác vai mẹ vào nhà mới kinh chứ, cô tặc lưỡi.

-“Ba về thì cái nhà lại rộn ràng lên thế đó.”

-“Ừ, cũng vui, nhưng anh cũng hơi ghen đấy.”

Tưởng đâu hắn ghen vì cô còn có mẹ, không giống như hắn, ai dè.

-“Ba mà cứ giữ khư khư em bên mình như vậy có lẽ anh lại đánh ghen mất.”

-“Hâm, ba mà cũng ghen.”

Cô thụi một cú vào bụng hắn rồi ra xe hắn ngồi. Bật cười nhìn hắn ôm bụng.

-“Hư lắm rồi.”

Hắn nhìn cô đang cười khoái trá trong xe mà buột miệng nói một câu.

Hôm nay, cô và hắn sẽ thử đồ cưới.

-“Có cái nào mới đem hết ra đây đi.”

Hắn vừa nào tiệm áo cưới đã nhanh miệng nói.

-“Vâng.”

Cô nhân viên thấy ai đó đẹp trai quyến rũ quá cũng ngất ngây lòng người, đơ ra một lát rồi cũng vâng vâng dạ da đi lấy đồ.

-“Mới nhập đồ bên Pháp sang, có tận 6 bộ.”

Cô chau mày vì cách nói chuyện của cô nàng kia, tay thì rõ ràng đang đưa đồ cho cô, vậy mà mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Cô bực bội.

-“Về, không có cái nào hợp hết.”

Cô nói xong kéo tay hắn về.

-“Em chưa thử mà.”

-“Không cần thử, đến cửa hàng khác đi.”

Bất lực trước tính ngang bướng của cô, nhưng hắn vẫn chở cô đến nơi khác. Nhưng cứ mỗi lần hắn ghé vào tiệm đồ nào có con gái làm tiếp viên thì cô lại đòi đi chỗ khác. Hắn thấy thế thì xoa đầu dỗ dành.

-“Ghen đúng không?”

-“Điên, mắc mớ gì ghen.”

-“Có bao giờ em ghen mà em chịu thừa nhận đâu.”

Hắn bật cười xoa đầu cô rồi lái xe đưa cô về. Hôm khác hắn phải tìm hiểu trước cửa hàng nào có con trai làm nhân viên rồi đưa cô vào.