Phải nói thì tâm trạng cô sau khi biết Thiên Tuấn còn sống nó khác hẳn những ngày trước đây. Cô hay cười, trêu chọc mọi người hơn, chỉ có điều, đối với con trai, cô vẫn còn tỏ thái độ lạnh lùng bất cần, cô chẳng hiểu sao mình phải làm thế. Có chăng, tim cô giờ chỉ còn hình ảnh một người duy nhất, không thể có ai khác.
Cô thầm cảm ơn cái tai nạn không biết vô tình hay cố ý này, nhưng nó mang người cô yêu về bên cô, nhiêu đó thôi cũng đủ cho cô thấy hạnh phúc nhường nào.
-“Được rồi, hôm nay cô Thiên Anh làm rất tốt, bộ ảnh này có thể coi là đẹp nhất từ trước đến giờ, nụ cười của cô có giá lắm đấy.”
Cô nghe xong, biết là đang móc mình nhưng vẫn mặt kệ, cô cười nhẹ. Vì cô biết, trước đây tìm nụ cười trên mặt cô rất khó. Và chắc cũng lẽ đó mà mọi người làm trông ekip có vẻ khó chịu với cô.
-“Cảm ơn! Vậy nó đáng giá bao nhiêu, tôi sẽ bán nhiều hơn.”
-“Nó là vô giá đó, tôi mong những lần hợp tác sau, cô vẫn giữ thái độ này.”
-“Còn tùy vào cảm xúc.”
Cô cười nhẹ rồi lấy áo khoác đi ra ngoài. Mọi người ở đây cũng thân thiện lắm chứ, nhưng chỉ có điều cái gì cũng có giới hạn của nó. Cô không thích gần gũi.
-“Chị không sao chứ ạ!”
Nghe ai đó có vẻ muốn nói chuyện với mình, cô quay lại nhìn người trước mặt đang đưa cốc café cho mình với vẻ ngạc nhiên.
-“Tôi thì có sao?”
-“Vụ tai nạn…”
-“À, tôi không sao, cảm ơn về cốc café nóng.”
Cô cười nhẹ định quay lưng đi, nhưng người đó vẫn còn nhiều điều muốn nói thì phải.
-“Xin lỗi vì đã đưa nhầm địa chỉ cho chị.”
-“Tôi biết tất cả, tốt nhất đừng nên nói gì nữa, tôi không thích dong dài đâu.”
Ánh mắt sắc sảo của cô nhìn thẳng vào mắt Tuyết Chi, làm cho nhỏ bất giác rùng mình. Lạnh như băng, đúng, là như vậy.
Tuyết Chi cứng miệng không nói được gì nữa, chẳng lẽ cô biết nhỏ đưa địa chỉ sai là có ý đồ, như thế…
Cô quay lưng đi như chưa có gì, bỏ lại gương mặt trắng bệch của Tuyết Chi ngoài sau, sao mỗi lần đối diện với cô, nhỏ đều có cảm giác sợ sệt thế, cô có thứ gì đó, rất khác người.
Vừa lái xe, cô vừa bật cười khi nghĩ lại khuôn mặt Tuyết Chi, cô biết chứ. Biết vì sao nhỏ lại làm vậy với cô, tất cả chỉ là tình yêu thôi.
-“Uống đi, cười mãi.”
Hắn đưa cô cốc trà sữa thạch khi cả hai đang yên vị trên ngọn đồi bồ công anh.
-“Nhớ anh.”
Vừa nhận lấy cốc trà sữa, cô vừa nghiêng người dựa vào vai hắn.
-“Mới có một ngày thôi mà.”
-“Lúc nào cũng nhớ cả, không cần một hay hai ngày.”
-“Vậy mà anh tưởng chỉ mình anh nhớ em thôi chứ.”
Hắn cười tươi nhéo má cô, sao ở bên cô ấm áp quá vậy, mặc dù bây giờ đang là mùa đông. Hắn lại yêu người con gái này hơn rồi, yêu rất nhiều.
-“Nhớ anh, rất nhiều. Bao giờ anh mới về, cứ trốn tránh hoài, vì chuyện gì.”
Vừa uống nước, vừa nhìn ra xa, cô hỏi mông lung.
-“Chắc anh phải nói, anh không muốn giấu em chuyện gì nữa.”
-“Em không sao, anh muốn lúc nào nói cũng được, em luôn sẵn sàng lắng nghe.”
Đẩy gương mặt cô đối diện mặt mình, hắn hắng giọng nói cho cô nghe. Cô nghe xong, bỗng dưng chau mày.
-“Nội gián.”
-“Theo anh điều tra là vậy.”
-“Thiên Quân biết không?”
-“Chưa, vì vậy nên anh chưa lộ diện được, với lại anh muốn giúp anh Quân trong âm thầm, cái cơ ngơi này của anh ấy mà.”
-“Cũng đúng, nhưng anh biết ai không?”
-“Thanh Đài, chủ tịch tập đoàn Hưng Thịnh, vẫn hay lui đến công ty, chắc đang tìm kiếm tài liệu hở, anh không thể nhìn công ty từ từ phá sản, vì vậy…”
-“Em giúp anh được gì không?”
-“Em giúp anh Quân được không, anh sợ cô thư ký của anh ấy đang cố ý bán tài liệu.”
-“Tuyết Chi, anh nói cô ấy…”
-“Theo thông tin thì vậy? Nhưng em giúp anh Quân trong âm thầm thôi được không, anh không muốn anh ấy biết công ty đang bị gặp rắc rối. Mà tốt nhất là em để ý cô thư ký đấy giúp anh là được.”
-“Vâng, em làm được.”
Thì ra là vậy, thì ra là vì công ty, vì anh trai và là vì sự nghiệp gầy dựng của cha hắn. Vậy chỉ cần xong chuyện này, cô và hắn có thể thật sự ở bên nhau hả.
-“Mà sao anh phải giúp âm thầm, em nghĩ anh và Thiên Quân hợp sức thì chuyện đó khó xảy ra.”
-“Anh Quân chưa biết anh còn sống mà, với lại như em đã biết, anh Quân còn hận anh chuyện của mẹ.”
-“Em nghĩ không phải thế đâu, Thiên Quân đã tha thứ cho anh.”
-“Sao em biết.”
-“Linh cảm của một người con gái thôi.”
-“Nếu được thế thì tốt rồi.”
Hắn xoa đầu cô như con nít. Ôm cô thật chặt trong lòng.
-“Đến lúc giải quyết xong chuyện này, anh sẽ cưới em, bằng được.”
-“…”
*******
Chào ngày mới bằng cốc trà sữa nóng, cô đi bộ đến công ty, hôm nay cô muốn thư giãn xíu thôi.
-“Đi một mình sao?”
Cô quay người sang nhìn người vừa lên tiếng ấy, nheo mắt. Cô đang cố lục lại kí ức xem thử có quen người bên cạnh không. Chân cô vẫn cứ bước, miệng vẫn uống trà sữa đều đều, còn đầu thì bận suy nghĩ. Mãi lúc sau cô mới thốt lên đúng một từ.
-“Ừ.”
Nói quen cũng đúng, không quen cũng không sai. Bởi có lẽ người trước mặt cô là người hôm trước làm quen với cô ở chỗ chụp hình. Người mà đưa cô hộp sữa dâu, thật trẻ con.
-“Sao hôm nay đi bộ.”
-“Thích.”
-“Vẫn lạnh lùng như lần đầu gặp, cô là người con gái đầu tiên đối xử lạnh nhạt với tôi như vậy?”
-“…”
Cô nhìn qua hắn đúng 3s rồi tiếp tục cốc trà sữa, chân vẫn bước đều.
-“Tôi là Thanh Đài, có lẽ cô chưa biết tên tôi đúng không, Thiên Anh.”
Bây giờ có thể nói là cô hết lạnh lùng ngay lập tức, cô quay mặt sang, nhìn chằm chằm vào hắn. Không phải cô quan tâm khuôn mặt hắn đâu, mà cái cô đang quan tâm là cái tên vừa được hắn thốt ra kìa. Hắn nói hắn là Thanh Đài, vậy có nghĩa…hắn đang cố tình muốn chiếm đoạt công ty. Ôi thôi…
-“Rất vui được quen anh, Thanh Đài, chủ tịch Hưng Thịnh.”
Cô giơ tay có ý muốn bắt, Thanh Đài thấy thế thì mừng ra mặt, cứ tưởng con cá đã cắn câu khi nghe thấy tên hắn, vậy hóa ra con gái ai cũng vì gia sản của hắn mà dấng vào. Nhưng không sao, hắn thích cô, cô muốn gì cũng chiều. Hắn nắm lấy bàn tay trắng nõn của cô.
Khi hắn chạm vào tay cô, da gà cô đã nổi lên từng đợt, nếu không phải vì công việc, thì một cộng lông cũng không chạm được huống chi là bắt tay, kinh tởm.
-“Trưa nay làm xong, cô có thời gian cùng tôi ăn trưa không?”
-“OK.”
-“Vậy trưa nay tôi đợi cô.”
Hắn vừa nói xong, cô cũng vào công ty. Công ty Hưng Thịch đối diện công ty cô nên việc gặp gỡ này không có gì ngạc nhiên cả.
Như thế thì cô đã chính thức bắt đầu công việc rồi sao.
-“Thiên Anh, vào phòng tôi có chuyện.”
Mới vào công ty đã bị ai đó gọi, cô chả biết chuyện gì mà sếp lại nghiêm tọng đến thế.
-“Có chuyện gì sao.”
Thiên Quân mặt thì nhăn lại nhìn vào màn hình laptop, tay quắt cô lại gần mình.
-“Sản phẩm này chỉ mới được chụp hình lại, và chỉ duy nhất một mình cô được mặc, sao giờ nó đã đổ sô ra thị trường, trong khi đó chưa có lệnh tung ra sản phẩm này.”
-“Thế thì sao hỏi tôi, anh đnag nghi ngờ tôi bán sản phẩm.”
-“Ý tôi…”
Thiên Quân nhìn mặt cô mà nói cũng không được, cô đang rất tức giận, đúng, là tức giận.
-“Chỉ mới hôm qua tôi chụp hình, trong ekip có 3 người nữa, lúc tôi chụp hình là 4 giờ, kết thúc lúc 5 giờ. Còn giờ sản phẩm được tung ra là 7 giờ. Anh có nhìn kĩ không, tôi là thần thánh chắc.”
Thiên Quân lúc đầu chỉ thắc mắc về sản phẩm bị lấy mất một cách dễ dàng như thế thôi, nhưng anh lại không có ý định đổ tất cả qua cô. Nghe màn lí giải của cô cũng đủ biết cô đang kiềm chế để không to tiếng như thế nào.
-“Ý tôi không phải thế.”
-“Nhưng tất cả lời nói của anh đang muốn tố cáo tôi, ý anh muốn nói tôi đã bán sản phẩm, xin lỗi, anh nhầm rồi, tôi không phải người như thế.”
Trong tất cả các lần nói chuyện với nhau, đây là lần đầu tiên anh thấy cô nói nhiều đến thế. Cô…
-“Xin lỗi!”
Lâu lắm rồi anh mới nói lời xin lỗi với một người, đã bao giờ anh làm sai mà phải xin lỗi người khác đâu, anh ghét như thế, vậy mà ở trước người con gái này, anh bắt buộc phải xin lỗi vì cái tố chất của cô.
-“Thôi không sao, để tôi điều tra chuyện này.”
Cô thật sự rất bực vì người khác nghĩ mình như vậy nhưng khi nghĩ đến Thiên Tuấn, cô lại thôi. Có là nội gián đang từ từ ra tay, cô phải cứu giúp. Việc trước tiên cô làm, đó là…
Cô bước qua gian phòng của các thư kí các bộ phận, cô di chuyện từ từ đến bàn của Tuyết Chi. Tất cả hành động của cô làm mọi người ở đây phải ngước mắt nhìn theo. Từng bước đi nhẹ nhàng, uyển chuyển, khuôn mặt thanh tú, xinh đẹp sắc nét. Hầu hết các thư kí, chỉ có duy nhất Tuyết Chi là thấy mặt cô, còn tất cả, hình như chưa ai thấy. Vì sau khi Thiên Quân thay thế Thiên Tuấn, tất cả nhân viên đều bị đổi. Cô không biết vì sao Thiên Quân làm thế nhưng cũng vì lí do đó mà làm côn gty đang bị đe dọa.
-“Tuyết Chi.”
Cô nhẹ giọng gọi Tuyết Chi.
-“Chuyện…chuyện gì?”
Tuyết Chi gặp cô, giống như tội phạm gặp công an, nhỏ lắp bắp thấy rõ. Nhỏ không biết tại sao nhưng mỗi lần nhìn vào cặp mắt ấy, nhỏ thấy sợ, mà mọi giả dối của nhỏ muốn buộc tuột.
-“Ra ngoài uống nước được không?”
-“Tôi đang làm việc.”
-“Tôi xin sếp rồi, cô có 2 tiếng nghỉ, đi được chứ.”
Biết không trốn được, nhỏ đành xếp tất cả tài liệu lại rồi đi cùng cô.
-“Chị có chuyện gì muốn nói.”
Tuyết Chi lên tiếng trước khi cả hai đã ngay ngắn ở quán café đối diện công ty.
-“Tốt, không vòng vo. Thanh Đài trả cô bao nhiêu.”
-“Ý chị…”
-“Đừng nói nhiều, tôi biết cô đang rất rõ ý của tôi muốn nói gì.”
-“Thật sự tôi không hiểu.”
-“Kịch này cô đóng rất tệ, không qua được tôi đâu.”
-“Chị…”
Mồ hôi của Tuyết Chi một lúc cùng chảy ra như tắm, tay nhỏ run run, môi mím chặt.
-“Cô cứ giấu, việc cô đang làm tôi sẽ đưa pháp luật xử lý vậy. Cùng lắm thì ngồi 10 năm tù chứ mấy.”
Cô cố nhấn mạnh.
-“Gia đình tôi…rất khó khăn.”
Đánh trúng đòn tâm lý, cô biết chắc đường nào Tuyết Chi cũng sẽ nói nên cười thầm trong bụng. Bởi vì cô nhìn ra Tuyết Chi là một người lương thiện, nhưng có lẽ vì lí do gì đó đưa đẩy cô vào chuyện làm bất nhân này.
-“Khó khăn sao? Nhà ở, quần áo vẫn đầy đủ.”
-“Không như chị nghĩ đâu, tôi là trụ cột của gia đình, một mình phải nuôi 5 người ăn. Ba là một cây sâu rượu, mỗi lần không có rược là ông ta lại đập tung hết cả nhà lên. Mẹ tôi tháng trước bị xe tông phải nhập viện. Đứa em kề thì bị thất tình đâm ra bị tâm thần, còn em út tôi thì học cấp 1. Nhiều lúc tôi muốn chết đi vì số tiền một tháng của tôi không thể nào đủ chi tiêu cho cả gia đình. Nhưng khi nhìn lại, nếu tôi chết đi thì chắc có lẽ gia đình tôi sẽ từ từ ra đi theo thời gian mất. Và đúng lúc đó, có người đến cho tôi niềm tin sống, mặc dù là chuyện bất lương, nhưng cuộc đời đưa đẩy, tôi biết phải làm sao mặc dù trong thân tâm tôi không muốn thế.”
Tuyết Chi nước mắt tèm nhem khóc trước mặt cô. Cô nhìn kĩ lại người xon gái trước mặt mình, 19 hoặc 20 tuổi là cao. Còn cô năm nay đã 21. Hèn gì nhỏ vẫn gọi cô là chị. Mới có ngần tuổi này mà đã bương chải đời lo cho gia đình, chắc có lẽ là người có hiếu lắm. Cô cảm động trước tình cảnh của nhỏ, cô ôm nhỏ vào lòng.
-“Chỉ cần cô không làm chuyện bất lương đó nữa, tôi sẽ giúp cô.”
-“Chị giúp chuyện gì?”
Nhỏ nước mắt vẫn lăn, hỏi lại cô.
-“Chuyện tiền tôi sẽ cho cô mỗi tháng, cứ xem như tôi đang làm từ thiện vậy?”
Cô dỗ dành nhỏ như đứa con nít. Cô thấy thương cảm cho số phận của nhỏ. Hẩm hiu thật. Biết ngay là do hoàn cảnh đưa đẩy mà, Tuyết Chi không có lòng dã tâm như thế.
-“Như thế không được đâu.”
-“Như vậy mỗi lần công ty có sản phẩm mới, cô đem đi bán thì là được đó hả.”
Cô nhăn mặt.
-“Không, ý tôi…”
-“Cứ xem như tôi làm từ thiện, chỉ cần cô giúp tôi làm nhân chứng trong việc này là được. Thanh Đài đang muốn đạp đổ công ty này, cô có thể giúp tôi ngăn lại. Làm đúng với lương tâm mình.”
Tuyết Chi không suy nghĩ gì nữa mà gật đầu ngay. Chắc có lẽ làm chuyện bất lương nên trong thân tâm nhỏ chưa bao giờ thấy thoải mái. Và mỗi lần đứnbg trước mặt cô, cái thoải mái đó chưa bao giờ được hiện hữu. Nhưng lần này hình như khác, nhỏ thấy dễ chịu hơn nhiều.
Ở cô có thứ gì đó đáng tin tưởng lắm, với cả ánh mắt quyết đón của cô khiến người đối diện nói chuyện với cô phải sợ.