Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 57: Trở về bất ngờ




Ngoài đường gió hắt hiu, thổi lên từng cơn gió mạnh nhưng có lẽ giờ đỡ hơn ban nãy. Đường nghi ngút người qua lại. Họ đi nhanh để về nhà hoặc đại loại là đi đâu đó sau cơn bão mới xảy ra cách đây 3 tiếng. Và cũng vừa lúc đấy, người ta đăng tin có một chiếc xe đâm vào vách núi, bốc khói nghi ngút. Người ta cũng khẳng định tai nạn này là do cơn bão gây ra và xảy ra cách 3 tiếng trước.

Máy vẫn lên hình đều đều, thông báo ở đài truyền thông cũng tấp nập đưa tin nhưng…tất cả cùng bất ngờ khi trong xe không một bóng người. Người ta thấy máu rỉ muốn ướt hết cả xe, bên kề cận cửa cũng có máu. Họ đnag đưa ra một dẫn chứng là người trong xe vì quá hoảng loạn, cố tìm cách trốn thoát nên đã vô tình trước chân té xuống chân biển. Lí do đơn giản vì họ thấy mép biển có một mảnh vải, máu và một chiếc giày.

Đó là một tin nóng hổi nhất trong ngày. Người đó là ai, ra sao?

Thiên Quân, đang bực mình về chuyện cô bỏ buổi chụp hình quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn là cậu đang lo cho cô, không biết cô đang ở đâu mà gọi điện không được, ở nhà lại càng không?

-“Vụ tai nạn đặc biệt nhất từ trước đến nay. Tai nạn vì bão nhưng xác thì không thấy. Rất kì lạ, phải chăng đây là một cuộc tri ẩn. Ai quen với chủ chiếc xe này xin vui lòng liên hệ.”

-“Kẻng.”

Chiếc li nước trên tay Thiên Quân rớt xuống khi vô tình nghe tin đó, nhưng cái cậu đang ngạc nhiên là chiếc xe đó, đó là xe của Thiên Anh.

Quơ đjai chiếc áo khoác, cậu chạy nhanh đến chỗ đó.

-“Em không sao, đúng không Thiên Anh.”

Trên đường, cậu chạy xe như bay, cậu đang mườn tượng cái cảnh cũ, cái cảnh mà tận mắt chứng kiến người cậu yêu thương ra đi vì tai nạn. Bây giờ đừng vì thế mà cướp mất nữa, cậu chỉ có một trái tim. Cậu cầu nguyện, mong sao đó không phải cô, người trong xe không phải cô.

Nhưng…

Trái tim cậu chết lặng khi tận mắt chứng kiến di vật.

Cậu không tin vào mắt mình nữa.



Ở một nơi xa ngoại ô. Trên một chiếc giường gara êm ấm, có một cô gái đang miên man trong cơn mơ. Mồ hôi đang túa ra theo đợt.

Một người con trai đang lúng túng lo lắng, không biết phải chăm sóc như thế nào.

-“Thiên Tuấn, đừng đi mà. Em…em mệt quá. Cho em đi với.”

Trong cơn mơ, Thiên Anh vẫn nhắc tên đó, làm người bên cạnh nhăn mặt. Xong lúc sau lại gần nắm chặt tay cô như truyền vào sức mạnh.

Cô giật mình, vung tay thức dậy. Mắt cô mờ mờ, xong từ từ thấy rõ cảnh vật. Đầu cô đau, cả người cô mỏi nhừ. Cô cố nhướn mắt nhìn người trước mặt, người đó cũng nhìn lại cô.

Bốn mắt nhìn nhau, cảnh cật như im lặng.

Bỗng chàng trai mỉm cười đưa cô cốc nước.

-“Uống đi, em khỏe chưa.”

-“Tôi vẫn còn sống sao? Sao Thiên Tuấn không mang tôi đi.”

Người đối diện nhìn cô đầy ngạc nhiên, xong ngồi xuống cạnh giường cô.

-“Đang mang đi đó thôi.”

Tên con trai mỉm cười.

Cô nhìn người đó, ngạc nhiên xong rồi nhăn mặt.

-“Tôi không thích như vậy? Đừng có gần tôi quá, gương mặt anh làm tôi sợ.”

-“Sao sợ.”

-“Nó quá giống Thiên Tuấn, nó làm tôi…”

-“Làm cô như thế nào?”

-“…”

Bị hỏi dồn, cô im lặng.

-“Thiên Quân, anh đừng như vậy nữa được không? Tôi thấy khó chịu.”

Hắn nhún vai.

-“Vậy thì tránh xa, nhé!”

Nói xong hắn bỏ ra ngoài trước. Cô ở trong này thở dài.

À mà quên hỏi hắn sao lại đưa cô về đây, sao biết cô bị tai nạn mà đế. Trời ơi phải hỏi, mà thôi, gặp bản mặt đó cô lại buồn.

-“Uống này đi.”

Hắn đi một lúc, xong quay lại đưa cho cô cốc trả sữa thạch hương dâu.

-“Sao..sao”

Cô lắp bắp khi thấy hắn biết mình thích thứ này nhất. Cái này chỉ có vài người biết thôi. Còn Thiên Quân mới quen, sao biết được.

-“Chưa nhận ra sao?”

-“Nhận ra.”

Cô mở to mắt nhìn người đối diện, lặp lại lời nói đó. Hắn không nói gì, lại gần sát cô, mặt kề mặt cô, hơi thể dồn dập. Hành động đó alfm trái tim cô như muốn nổ tung, sao nó lại có thể đập mạnh mẽ đến vậy. Cô định đẩy hắn ra nhưng có một sức mạnh nào đó không muốn cô làm vậy.

Cô sợ hãi định lùi ra sau nhưng hắn đã nhanh tay cầm lấy tay cô.

-“Nè, định làm gì.”

Mặt dù có hơi sợ nhưng cô vẫn mạnh miệng nói, giọng vẫn lạnh lùng.

-“Thấy cái này không.”

Hắn nén cười, cầm tay cô lên để trên tay mình, nhưng vẫn ân cần, nhẹ nhàng và ấm áp. Cô ngạc nhiên, như không tin vào những gì trước mắt mình, giọng cô run run.

-“Thiên..n…”

Nước mắt cô tự dưng rơi, cô không kìm lòng được mà ôm chầm lấy hắn.

-“Em nhớ anh, em biết anh sẽ không bỏ rơi em.”

Cô khóc, khóc như một đứa con nít. Nhưng những giọt nước mắt này là hạnh phúc, là vui mừng, là thứ gì đó bao trọn tất cả cảm xúc của cô.

-“Anh nhớ em.”

Thiên Tuấn, đúng là Thiên Tuấn, cô không mơ đúng không?

-“Nằm nghỉ tí đi, em còn chưa khỏe.”

-“Nhưng…”

-“Rồi rồi, em nghỉ đi. Tỉnh dậy anh sẽ nói tất cả, được chứ, yêu em.”

Hắn hôn nhẹ vào môi cô, cái cách mà trước đây hắn vẫn làm, vậy đây là Thiên Tuấn của cô chứ không phải Thiên Quân.

-“Không, em không thể ngủ được khi còn thắc mắc, anh hiểu tính em mà.”

Hắn lắc đầu chào thua với cô, vừa đỡ cô ngồi dậy cạnh mép giường, kê gấu sau lưng cho vững chãi vừa ngồi gần cô rồi mới bắt đầu kể.

-“Em muốn hỏi gì?”

-“Rõ ràng anh biết.”

Cô nhăn mặt.

-“Ừ, ý em muốn hỏi sao anh chưa chết đúng không.”

Hắn nói nửa đùa nửa thật làm cô nhăn mặt thêm.

-“Hông, chưa bao giờ em nghĩ anh chết cả.”

Lời nói của cô khiến tim hắn ấm lên một chút mặc dù trời ngoài kia rất lạnh. Nắm chặt tay cô trong tay mình, hắn bắt đầu kể.

-“Anh chỉ nghe ba kể lại thôi, lúc đầu cứ ngỡ mình chết rồi. Ba đưa anh qua Mĩ để phẫu thuật.”

Hắn vừa nói, vừa quay lưng sang cho cô xem vết sẹo.

-“Anh sợ phẫu thuật không thành công nên đã nói ba không có ai biết. Anh sợ em buồn vì anh nên anh im lặng. Lúc đó, người anh dường như hết hi vọng sống vì phần trăm thành công của ca phẫu thuật chỉ là 5%. Người anh lúc đó chả ra người. Em tin không, đến phút cuối anh chỉ ước mình được thấy em lần cuối rồi nhắm mắt cũng an lòng. Ca phẫu thuật kéo dài 34 tiếng, và may mắn thay, anh được cứu sống, chắc vì chiếc nhẫn này. Anh đã nhìn nó, như nhìn em, nó tiếp thêm sức mạnh cho anh.”

Cô im lặng nghe hắn kể, không biết tại sao nước mắt mình lại tuông.

-“Vậy sau đó sao anh không về đây, bây giờ mới về.”

Mắt cô đỏ hoe nhưng vẫn gượng tiếng nấc để nói.

-“Anh có chuyện, rồi một ngày em sẽ hiểu. Anh sẽ nói sau, được không?”

Cô gật đầu, vòng tay ôm hắn vào lòng mặc cho cánh tay đau nhứt và vết thương trên đầu của mình, cô muốn ôm hắn thật chặt, để cảm nhận đây có phải giấc mơ hay không? Cô muốn cảm nhận tất cả vì cô sợ chỉ một cái buồn tay là mất tất cả.

-“Ừ, em sẽ đợi anh nói ra vào một thời gian nhất định nào đó. Bây giờ em cảm thấy hạnh phúc, vì anh vẫn tồn tại.”

-“...”

Hắn lại khóc vì cô nữa rồi. Hắn tưởng hắn sẽ mạnh mẽ ở bên cô chứ, nhưng khi cạnh cô, hắn mới biết mọi sự cố gắng đều tan tành, hắn chỉ muốn được ôm mãi người con gái này thôi. Hương thơm này làm hắn nhớ đến điên dại.

-“Ơ mà sao anh biết em bị tai nạn mà đưa tới đây.”

Cô như nhớ ra còn điều thắc mắc, liền đẩy hắn ra hỏi.

-“Anh cũng chả biết có phải ý trời không, nhưng điều này hoàn toàn là vô tình, anh mới về nước hồi sáng,nhưng có việc gấp phải sang đây, không ngờ cũng mắc bão giống như em, nhưng anh còn đỡ hơn em, tay lái vẫn vững.”

Hắn nhún vai nói.

-“Mà em thấy sao rồi, khỏe không?”

Hắn lo lắng hỏi.

-“ Đỡ hơn rồi anh.”

Cô vừa muốn nói vừa không, nhưng sau một lúc lưỡng lự, tự dưng cô tâm sự tất cả chuyện gần đây cho hắn nghe, nhưng cô lại không đá động gì đến chuyện cô mong nhớ hắn ra sao, sống dở chết dở như thế nào.

Đơn giản, tình yêu không thể hiện qua lời nói, mà nó thể hiện qua hành động.