-“Mẹ, Thiên Tuấn đâu rồi.”
Cô thức dậy sau một buổi ngủ li bì. Sức khỏe cô không được tốt mặc dù bác sĩ đã nói cô bình phục. Bác sĩ còn nói có thể sau cú sốc này sẽ làm tinh thần cô không ổn định. Bà nhìn đứa con gái nằm trên giường mà đau nhói. Sao con bà lại như thế? Nếu nói chuyện của Thiên Tuấn, không biết cô có vượt qua cú sốc này không nữa.
-“Thiên…Tuấn.”
Bà nửa muốn nói, nửa ấp úng. Bà có thể hiểu được nỗi đau của con khi sắp nghe chuyện của bà nói.
-“Anh ấy sao rồi mẹ, anh đấy đâu. Sao chân con không đi được thế này.”
Cô đưa ánh mắt vô hồn nhìn mẹ, cô muốn dùng chính sức mình để đi tìm hắn, nhưng đến cả nhấc chân lên còn không nổi, chân cô bị gãy.
-“Con nghe mẹ nói. Con phải bình tĩnh.”
Bà hít một hơi, ôm hai bả vai của con gái, để con dựa vào tường mói bình tĩnh nói. Nước mắt bà chợt lăn.
-“Người ta mới vớt được xác của Thiên Tuấn…nhưng khuôn mặt đã dập hết, đang chờ người nhà nhận dạng.”
Cô như không tin vào tai mình, hồn cô đang ở một nơi nào, bây giờ cô hệt như một người vô hồn và điều đó làm bà lo lắng.
-‘Thiên Anh, con không sao chứ!”
Mẹ cô càng bất ngờ hơn là cô không khóc, cô nhìn mẹ như muốn nói gì đó nhưng cổ họng đã chặn lại bởi một âm điệu. Bà nhìn thấy con như vậy, bà khóc đầy cảm thương.
-“Mẹ đưa con qua nhà anh ấy, nha mẹ.”
Cô nói trong vô thức, ánh mắt cô đã đỏ ngầu, nhưng cô đang nén lại để giọt nước mắt không lăn.
-“Nhưng con không được khỏe…”
-“Đi đi mà mẹ, con xin mẹ.”
Bây giờ đã quá sức chịu đựng, cô bật khóc, hét toáng lên làm mẹ cô hoảng sợ. Bà thương con, thấy con đau bà cũng đau chứ.
Đẩy cô từ trên xe lăn tới biệt thự họ Hoàng, lúc này chỉ mới đưa xác Thiên Tuấn về, nhà chưa đông lắm. Nghe nói ba Thiên Tuấn đang từ Mỹ bay về.
Cô nhìn kĩ người trên giường kia, đang được đắp chăn phủ đầu kia. Đang nhìn thấy Alex, cùng Như Tuyết và mấy người kia đang đứng khóc mà trái tim cô như ngừng thở. Cô làm sao tin được người trong chăn kia là hắn, làm sao tin được khi phút cuối hắn còn nói sẽ bên nhau với cô, làm sao tin được.
-“Mẹ, cho con lại đó.”
Cô nói thật nhỏ, như một người mất sức sống. Alex thấy cô thì giật mình, đưa tay lau nhẹ nước mắt.
-“Thiên Anh, sao cậu tới đây..”
Nhỏ sợ cô sẽ thấy cảnh này, nhỏ là người dưng còn thấy đau lòng, huống chi cô là người trong cuộc.
Cô không nói gì, tự lăn xe tới đầu giường. Từ từ nuốt nước mắt. Cô đang cầu mong đó không phải là hắn, đừng mà.
Nhưng không…cô vừa mở ra đã lập tức đóng lại. Một khuôn mặt đã dập nát không thể nhận dạng được.
-“Đây…đây…là..”
Hơi thở cô dồn dập, cô thật sự không thở nổi.
-“Là Thiên Tuấn.”
Alex vừa nói vừa khóc thét lên, quay mặt sang Hạo Thiên khóc, không muốn nghĩ đến nữa. Vì sao à, vì chính nhỏ là người nhận dạng cho hắn. Trước khi đi, nhỏ nhìn kĩ hắn bận đồ gì mà, làm sao không nhớ được.
Cô như không tin, mặt cho khuôn mặt dập nát, cô mở chăn ra lần nữa, cô khập khễnh đứng bằng dôi chân gãy của mình để xác nhận một chuyện. Mọi người nhìn thấy cảnh đó thì nhăn mặt, quay đi hướng khác. Cô chả mấy quan tâm, cứ nhìn và tìm kiếm thứ gì đó. Và bỗng nhiên cô nở nụ cười tươi mà nước mắt cứ chảy.
-“Alex xem này, mẹ xem này, mọi người xem này, đây không phải Thiên Tuấn. Nếu Thiên Tuấn, tay anh ấy phải có nhẫn giống con rồi. Mọi người nhìn xem.”
Alex càng khóc to hơn khi thấy cô như vậy? Nhỏ đã khẳng định đây là Thiên Tuấn bởi có lẽ vì sợi dây chuyền hắn đang đeo trên cổ.
-“Đây là dây chuyền của cậu đúng không?”-Alex đưa cho cô sợi dây chuyền mà bữa trước cô bị bắt cóc làm rơi.
-“Cậu nhìn trên cổ hắn đi.”
Tiếng nói của Alex cũng bị ngắt quãng vì nấc, nhỏ biết sẽ không tin vào sự thật này nhưng nó rõ ràng là sự thật đau lòng.
Cô vừa nhận sợi dây chuyền từ tay Alex, vừa đưa mắt nhìn vào cô người nằm trên giường. Chân cô đứng không vững bởi chân bị thương hay vì không còn sự sống mà đột ngột ngã một cái làm tất cả mọi người có mặt đều điếng hồn.
Mẹ cô, Alex và Như Tuyết là người khóc to nhất. Ai nhìn thấy cảnh này đều phải rơi nước mắt. Cô bị sốc đến ngất đi.
Cô không thể nào chấp nhận được cái sự thật này, thật sự không chấp nhận được. Tại sao hắn lại bỏ cô trong khi chưa cầu hôn cô chứ. Tại sao? Mà đáng lý ra hắn sẽ không sao nếu không cứu cô đâu. Hắn đã dùng thân mình che chở cô lúc ngã xuống núi, lúc đấy cô đã đau lòng như thế nào. Nếu ông trời đã cướp đi hắn, vậy thì để cô sống làm gì? Làm gì hả?
-“Hứa với anh hãy sống tốt, sống luôn phần của anh và đừng làm anh thất vọng, được không?”
Tiếng ai đó cứ vang lên bên tai cô, cô giật mình chợt tỉnh. Cô thấy hoang mang người thật sự. Hóa ra đó là mơ, mơ một giấc mơ được gặp hắn, được nghe những ca từ hắn nói. Thật đau lòng!
-“Sao tao lại ở đây, đưa tao đến chỗ Thiên Tuấn.”
Thấy Như Tuyết đang ngồi cạnh mình, mà lại đang ở bệnh viện, cô hốt hoảng nói.
-“Mày bị ngất…”
-“ĐƯA TAO ĐẾN ĐÓ, MAU LÊN.”
Cô gắt lên, giọng cô lạc lạc nghe thật sầu bi, chắc cô đang nén để không khóc. Cô đang cố tỏ ra mạnh mẽ để người bên cạnh không phải lo lắng cho cô nhưng cô nào biết vở kịch hôm nay cô diễn không được hoàn hảo lắm, họ đã vô tình nhìn nhận ra nỗi đau buồn qua ánh mắt cô. Không rơi nước mẳt nhưng nó long lanh đẫm lệ.
Đến đám tang, cô không khóc. Cô chỉ lặng lẽ đứng bên di ảnh của hắn, nhìn hắn mỉm cười. Họ nhìn thấy hành động lạ đó, không khỏ không xót xa.
-“Con đừng như thế nữa..”
Ông Hoàng thấy cô như vậy thì đau lòng, ông biết cô yêu hắn như thế nào mà. Nhưng mất đứa con trai này, ông cũng đau lòng lắm chứ. Ông đã không kịp nhìn đứa con mình thương yêu 20 năm qua trước khi nó lìa đợi, thật đau đớn làm sao. Nhưng nhìn cảnh cô con gái trước mặt mình, ông không khỏi xót xa. Cô cứ tỏ ra mạnh mẽ, cứng cỏi làm gì. Và tại sao cô lại không khóc mặt dù ông biết cô đang rất đau.
-“Con xin lỗi.”
Cô đưa ánh mắt không sức sống nhìn ông Hoàng. Cả hai không nói gì nữa, cứ tiếp người đến viếng.
Và cô cứ như thế cho đến khi chôn cất hắn, cô không rơi một giọt lệ nào nữa. Cô như người vô hồn, trầm tính, không nói chuyện với bất cứ ai. Cô sống cho cái xác mình, điều đó làm mẹ cô khóc bao đêm
5 tháng sau…
Cô đi dạo trên những con đường mà trước kia cô và hắn từng đi, bất giác cô mỉm cười. Cô và hắn có rất nhiều kỉ niệm.
5 tháng qua, cô là một người trầm tính, không hề nói chuyện với ai, chỉ trả lời qua loa với người quen bằng từ “À, Ừ.” mỗi khi có người hỏi gì đó. Mẹ cô đã đau lòng biết bao, không đêm nào mà bà không khóc khi nhìn con mình ôm ấp cái hình ảnh người đã khuất. Mặc cho bà khuyên về mYx với bà nhưng cô quyết liệt từ chối, cô muốn ở đây để bên cạnh Thiên Tuấn. Thế là bà đành ở lại với con.
-“Thiên Anh, em uống như cũ hả?”
Cô gật đầu, ánh mắt lại nhìn xa xăm ra cửa sổ. Nơi mà cả hai vẫn thường đến, quán trà sữa quen thuộc. Cô vẫn ngồi chỗ cũ, uống như cũ, nhưng chỗ đối diện đã không còn như cũ nữa rồi. Nó giờ chỉ còn là một khoảng không kèm theo chút xót xa hiện hữu. Cô đã dặn lòng mình không được rơi lệ nữa nhưng mà cô yếu đuối quá, mỗi lần thấy một hình ảnh gì đó liên quan đến hắn, cô lại chạy theo vô vọng. Để rồi bây giờ mạnh mẽ đến đâu cũng phải đau.
Đứng trước ngọn dồi, cô dang tay đón gió. Hôm nay là mùa đông, hoa bồ công anh lại lưa thưa vài bông chứ nó không nhiều như mùa xuân. Nơi đây thật lạnh làm sao khi lỡ thíu vắng một vòng tay ai đó.
Cô đi đến những nơi đã để lại kỉ niệm đẹp trong cô, cô muốn đi mỗi khi nhớ hắn. Cô muốn mình nhớ mãi hắn vẫn còn tồn tại.
Đứng trên vách biển, cô cất tiếng hát thay cho nỗi lòng, tiếng hát mà bao lâu rồi cô mới sử dụng lại.
“Hứa với mình rằng em không được gục ngã
Anh muốn em cười dù là cách xa
Anh sẽ vẫn tiếp tục để người ta nhìn em
Bằng sự nuối tiếc khi đã vô tình bỏ rơi em.
Anh sẽ trở về xin em em đừng buồn
Hãy mạnh mẽ chờ bình minh trong cô đơn
Ngày mai sẽ vẫn là một ngày tuyệt vời
Khi em vẫn tồn tại, trên thế gian này.”
-Nếu em còn tồn tại-
Cô khóc thật sự, lẳng lặng quay đi.
-“Cảm ơn anh, người em yêu.”
Cô nói như thì thầm với chính mình. Làm sao cô quên được đây!
-“Con có chắc là mình không sao?”
Mẹ cô ngạc nhiên khi cô có ý định xin vào làm việc ở công ty, cô muốn đi hát hoặc làm người mẫu cho những sản phẩm mới. Bà đang lo lắng chuyện của cô có thật sự ổn không.
-“Không sao đâu mẹ, con muốn đi làm cho khuây thỏa.”
Cô biết nếu cô không đi làm cũng đủ ăn mặc nhưng nếu ở nhà không như trước đây, có lẽ cô sẽ chết mất.
Nộp đơn vào các công ty, cô ngạc nhiên khi được công ty ông Hoàng nhận-đồng thời là công ty của Thiên Tuấn. Đã bao lâu rồi cô chưa gặp ba hắn nhỉ, cô đang cảm thấy tội lỗi khi vô tình làm mất đứa con trai của ông, đó là lỗi của cô, làm sao cô có mặt mũi nữa chứ. Nhưng hôm nay, chắc có lẽ phải đối mặt rồi.
Thật tội cho ông, đã bệnh mà phải quản lí công ty, tất cả lại là do cô nữa rồi. Bỗng dưng cô hết can đảm để đi nhận hợp đồng, cô sợ nhìn vào ánh mắt bác ấy, nó rất giống đôi mắt hắn.
Nhưng giờ biết làm sao, phải đối mặt với hiện tại thôi, làm sao trốn tránh được. Cô cũng đã khóc cạn nước mắt, cô đã đau đến mức nghĩ cách kết liễu đời mình. Và mỗi lần như thế, cô lại nghe câu nói đó vang lên “Hứa với anh hãy sống tốt, sống luôn phần của anh và đừng làm anh thất vọng, được không?”. Cô đã bất lực, từ bỏ ý định đó khi nghĩ đến ở nơi xa hắn đnag dõi theo cô.
Lấy hết can đảm để bước vào căn phòng làm việc trước kia của Thiên Tuấn, cô đã phải gồng mình biết bao nhiêu. Nhưng khi mở cửa, cô đã làm rơi tập hợp đồng xuống đất, bờ môi run run không nói nên lời, cô thật sự không thể nào tin được.
-“Thiên..n Tuấn…n.!”
Chào các độc giả của truyện Anh Đừng Đi. Nếu ai đã vô tình đọc đến chương 54 rồi thì có thể cmt cho tác giả biết được không? Tác giả muốn nghe lời nhận xét thật lòng của độc giả. Và muốn cái hướng kết của các dộc giả như thế nào để Duyên viết ra một cái kết thật hài lòng với tất cả mọi người. Mọi người muốn cái kết bi kịch giống như tên truyện hay là cái kết có hậu giống các bộ truyện khác. Các bạn muốn sao ạ J cần lắm những lời cmt luôn.
Cảm ơn độc giả, những ai đã đọc có một ngày thật vui vẻ :* Yêu cả nhà. Cmt càng nhiều cháp sẽ ra càng nhanh ^^ Y. Ê.U.