Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 4: Một mình




Bước từng bước chân trên vỉa hè. Cái nắng đã làm cô mệt rồi mà bên cạnh còn có cả loa phát thanh lải nhải cả dọc đường. Lí do là cô đang đi bộ đến siêu thị, hôm nay ba cô về. Còn tên Hải lấy lí do đang rảnh rỗi nên đi theo, cô đuổi cách mấy cũng không được. Cô tự hỏi nó có phải tuổi đỉa không nữa.

"Tính vô nhà chị nữa à"- Cô bất mãn lên tiếng khi nó đi theo cô về tận nhà.

Nó trầm tư suy nghĩ gì đó rồi cười cười gật đầu.

"Đã xem là chị em thì vô nhà có sao đâu chị nhỉ". Nó vừa nói vừa cười trừ. Đơn giản vì nó sợ cô nổi giận và đuổi nó về như lúc nãy . Người gì mà khó tính như gì?

Còn cô không nói gì, chỉ mở cổng bước vào. Hành động đó cũng đủ làm cho Hải biết cô đã đồng Ý cho Hải vào. Nó bỗng nở một nụ cười rộng đến mang tai. Cô thật sự đã mở lòng...Cô cần có người tâm sự. Chỉ như thế thôi....

"Biết nấu ăn không mà xuống đây làm gì"

Cô vừa đập trứng gà vào tô vừa hỏi nó.

"Chị định làm gì"

"Súp gà"

"Em giúp chị, em cũng biết chút ít"

Nó gật đầu ra vẻ hiểu biết rồi lại gọt cà rốt, rửa rau. Làm những công việc lặt vặt. Cô nhìn theo nó mà bất giác nở một nụ cười nhẹ. Cô sẽ trân trọng những thứ hiện tại đang có. Không nên để quá khứ giấu mãi trong lòng được. Sống vì hiện tại và tương lai chứ không nên sống quá khứ. Trong khi đó quá khứ lại chẳng được đẹp.

Nên buông xuôi..

Nên quên đi...

Nên vứt bỏ...

"Chị nấu cho ai thế ạ"

"Ba mẹ chị, tí đi với chị đến bệnh viện"

Nó không nói gì nữa,đơn giản vì nó cũng đã nghe cô kể sơ qua về việc mẹ cô rồi. Nên mặc dù còn nhiều điều thắc mắc nhưng lại không dám hỏi. Nó đang sợ cô giận vì cho là phiền phức. Cô cho nó đi theo đến bệnh viện là vui lắm rồi. Nó đang nghĩ cách làm sao để được bên cô, hiểu cô nhiều hơn. Định mệnh cho nó gặp cô đã nói lên rằng nó phải bảo vệ cô gái trước mặt, dù là mối quan hệ thế nào đi nữa. Nhờ vậy mà chỉ một ngày ở bên cô. Nó cũng hiểu ra một vài chuyện mà trước giờ nó chưa hề nghĩ đến...

Cô lê bước chân vào bệnh viện, cảm giác lo lắng trong lòng của cô hiện tại là thế nào. Cô vào phòng mẹ như mọi hôm nhưng không có mẹ ở đây. Cô được cô y tá nói về tình hình của mẹ..mẹ đang ở phòng phẫu thuật. Lúc nghe tới đó, súp gà trên tay cô đã đáp đất một cách nhẹ nhàng. Cô không hiểu....mong là không có chuyện gì xảy ra???

Bước chân vô hồn tới phòng phẫu thuật, chân cô đi không vững nữa...nếu không có Hải đỡ chắc cô té tại chỗ mất.

"Ba"-Cô khó nhọc lên tiếng khi thấy ba đang ngồi ghế chờ trước phòng phẫu thuật. Một giọt...hai giọt...Lo lắng trong lòng là đây ư?

"Không sao đâu? Mẹ con không sao đâu?"-Ba cô vừa lại ôm cô vừa an ủi. Ba cô biết cảm giác của cô lúc này. Vì ông cũng đang trong tình trạng chả khác gì cô cả.

Hải nhìn cô khóc, trái tim cũng phút chốc nhoi nhói. Nó chỉ muốn cô vô tư, hồn nhiên thôi. Không cười cũng được, miễn sao đừng khóc là nó vui lắm rồi. Nó cũng biết tình hình của mẹ cô ra sao nên im lặng. Cầu nguyện...

Nửa tiếng trôi qua, không ai nói với ai câu nào, không khí nặng nề hơn bao giờ hết. Cô không khóc nữa, nhưng mắt cô đã sưng tấy lên. Cô không muốn mẹ xảy ra chuyện gì đâu. Đặc biệt là không còn trên đời này nữa. Chắc cô không còn sự sống mất..

Bác sĩ đi ra, mồ hôi nhễ nhãi. Cô và ba cô bật dậy như robot lập trình sẵn. Hải cũng đứng dậy theo quán tính nhưng không nói gì. Chỉ đứng xem.

"Đã qua giai đoạn nguy hiểm, bà ấy đột ngột tỉnh lại nên động vào mặt máu đang đông, gây ra tim khó đập. Cần chuyển sang Mỹ để chữa trị hoàn toàn, nếu được thì chắc sẽ thoát khỏi bệnh hiện tại, tôi đã liên lạc với bác sĩ bên đó. Còn về việc đủ điều kiện hay không thì do người nhà quyết định". Ông bác sĩ ôn tồn giảng giải.

Đây là tin tốt hay tin xấu nhỉ. Cô cũng không hiểu lòng cô đang nghĩ gì nữa. Nếu mẹ chuyển sang Mỹ chữa trị, cô sẽ xa mẹ một thời gian, ba cũng vậy, vì đơn giản ba sẽ theo ở bên mẹ. Nhưng nếu thế thì khả năng mẹ bình phục sẽ nhanh hơn. Không nên ích kỉ nữa..chấp nhận xa ba mẹ một thời gian để mai này điều kì diệu sẽ xảy ra với cô.

Liếc mắt sang ba, ba cô đang nhìn cô với ánh mắt lo lắng. Cô cười nhẹ cho ba an lòng.

"Không sao đâu, con ổn. Ba cứ đưa mẹ sang đó chữa trị đi, con mong khi về ba sẽ cho con một điều bất ngờ"

Nghe xong câu nói của con gái, ông ôm chầm lấy cô đầy yêu thương. Ông biết con gái ông đã chịu rất nhiều đau thương rồi. Vì vậy bằng mọi cách ông sẽ đem niềm vui về cho cô, vì niềm vui của cô cũng chính là niềm vui của ông.

Ở xa, cảm xúc của Hải không biết nói như thế nào. Nó cảm nhận được cô đã có một chuyện đau buồn xảy ra trong quá khứ. Và nó cũng hiểu được tại sao cô lại lạnh lùng đến như thế...Nó thông cảm cho cô. Nó mong một ngày nào đó cô sẽ nó như một người thân thật sự để kể hết mọi chuyện về cô cho nó nghe..

Đem tâm trạng buồn miên man đó trong lòng, cô chìm vào giấc ngủ. Cứ nghĩ ba về sẽ là một niềm vui, nhưng ba về lại mang mẹ đi theo. Cô phải ở nơi đất khách quê nhà một mình à. Dù chỉ một thời gian nhưng cô thấy thật cô đơn...Giọt nước mắt khẽ lăn...Ngày mai ba mẹ lên máy bay rồi. Lòng nửa muốn nửa không? Cô đang sợ??

-----------

"Giữ gìn sức khỏe nha con, ăn uống đầy đủ chứ không bệnh lại tái phát...ba hứa sẽ đem bất ngờ vui về cho con...chờ con nhé"-Ông ôm cô chào tạm biệt.

Cô khẽ gật đầu thay cho câu trả lời. Cô cười một nụ cười dối lòng, một nụ cười chỉ nhếch nhẹ môi nhưng đủ làm khối người rung động.

Tâm trạng cô không được tốt.

Hôm nay là ngày nghỉ, cứ nghĩ sẽ được ở bên ba và mẹ trọn ngày, ai ngờ ngày hôm nay là ngày tạm biệt hai người đến một nơi xa đến nửa vòng Trái Đất...

Bước chân trên con đường mặc dù không quen thuộc lắm nhưng cũng có vài phần kí ức, cô đang tìm một niềm vui mới ình. Nhìn những gia đình đi trên đường cười đùa bên nhau cô thấy mà chạnh lòng biết mấy. Gia đình hạnh phúc...cô đã từng...

Còn về phần một chàng trai, từ khi bắt gặp nụ cười buồn nhưng nhẹ nhàng sâu lắng của cô thì đâm ra thẩn thơ. Vò nát đầu suy nghĩ cũng không hiểu mình bị thứ gì. Cậu cứ nghĩ sẽ ghét cô lắm, nhưng không ngờ...khi bắt gặp nụ cười đó, bao nhiêu cái ghét về cô đều tan biến hết.

Đi dạo một mình trên con đường mà xưa giờ cậu chỉ ngồi trên xe, cậu thấy nơi đây không khí thật trong lành. Vậy mà trước giờ cậu không để ý. Bất giác cậu lại nhớ về cô, vì cô mà cậu mới đi dạo trên đường này. Không biết giờ cô đang làm gì nhỉ? Một cô gái có cá tính khác hẳn với những người cậu từng quen. Khác tất cả, có thể xem là đặc biệt trên cả đặt biệt...

Hai người hai hướng ngược nhau...

Nhưng định mệnh đã mang họ chung một đường...

Mỗi người một suy nghĩ cho riêng mình...

Và không ngờ...

"Huỵch"-Cả hai va vào nhau và ngã nhào xuống đất ở một con đường vắng.

Đây là vô tình hay cố ý....

"Có mắt không mà....mà..."-Cậu vừa đứng dậy vừa định chửi như thói quen, nhưng khi thấy người mình va vào là cô thì ấp a ấp úng thấy rõ.-"Cô có sao không?"-Vừa đỡ cô dậy, cậu hỏi gấp.

Cô nhìn hắn, nhăn mặt. Oan gia...đúng là oan gia...Tên chết bầm này ăn gì mà cứ va vào cô hoài thế. À mà sao hắn không kiêu ca như trước nữa nhỉ. Đáng lẽ hắn phải chửi đi đường không có mắt hả, rồi tiếp đó là vu khống cô làm quen theo kiểu chết người đó. Mặc dù hôm trước cô không quan tâm lời hắn nói cho lắm nhưng từng câu từng chữ cứ như đã in sâu trong lòng. Cô im lặng gạt tay hắn ra khỏi tay mình rồi bước đi tiếp. Nói chuyện với những kẻ này chỉ thừa hơi.

Còn cậu, như chết đứng tại chỗ. Cô không biết rằng cuộc gặp tình cờ này cậu đã vui như thế nào đâu. Cậu đang nghĩ làm sao có thể gặp được cô đường đừơng chính chính ở ngoài nhưng không tài nào gặp được. Cô lạ ở chỗ...không một ai biết số điện thoại của cô, thành ra muốn nói chuyện cũng khó khăn chết đi được.

Vội đuổi theo cô, cậu tự nhủ đây là cơ hội tốt để nói chuyện với cô. Phải tận dụng hết khả năng tán gái bao lâu nay để đổ được cô. Mặc cho cậu cũng chả biết cậu có cảm giác gì, nhưng bằng mọi giá....cậu phải có được cô...

"Này! Đi đâu vội thế, chưa nói chuyện mà"-Thiên Tuấn thở dốc nói với cô vì chạy một khoảng xa.

Cô đang đi nhưng khựng lại vì có giọng nói và cánh tay đang khều lấy tay mình. Cảm giác này...giống khi xưa...

Vội vã gạt tay hắn ra, cô chau mày...buông lời nhẹ nhàng nhất có thể...

"Chuyện gì nữa"

"Đang có tâm sự hả..đi dạo chung được không..có gì tâm sự nhau nghe"

"Không đủ thân để nói chuyện"

Nói xong cô bước đi thật nhanh như trốn tránh một thứ gì đó. Đúng...cô đã biết một điều..mọi lần ở cùng tên này...cô lại có cảm giác như Anh Tuấn đang bên cạnh cô. Tại sao hắn thích khơi dậy quá khứ của cô quá vậy? Cô không mạnh mẽ...

Cậu ở sau nhìn dáng cô bước đi, cậu không đuổi theo, cũng không nói gì. Cậu đang bận suy nghĩ " chẳng lẽ mình không đủ tư cách nói chuyện với cô ấy à". Một cô gái kiêu kì quá mức? Cậu hậm hực quay về hướng ngược lại để về nhà. Lòng luôn nghĩ về một người con gái kì lạ. Mọi lần hắn dùng chiêu này, 100 người thì cũng khoảng 99 người đổ rồi còn đâu. Chẳng lẽ cô không phải con gái...Tự cốc vào đầu mình một cái.."Khuôn mặt như thiên thần thế kia mà không con gái chẳng lẽ con gì..". Cậu muốn điên lên khi mỗi lần nghĩ về cô. Cậu không tài nào giải thích được hành động của cô. Trong khi đó cậu được mệnh danh là hoàng tử sát gái. Cậu đang bất lực trước người con gái này..

Thật sự....