Anh Đừng Đi

Quyển 1 - Chương 1: Quá khứ




Cô, một cô nàng lúc nào cũng nở trên môi nụ cười, hồn nhiên vô tư và không nghĩ đến xung quanh bất cứ thứ gì. Đơn giản vì hiện tại cuộc sống của cô lúc này đây quá ư là hạnh phúc. Hạnh phúc thế nào ư? Hạnh phúc rất trọn vẹn, có cả tình yêu, bạn bè và gia đình, học tập đủ xuất sắc để thầy cô khen...và có cả một nhan sắc khiến hàng ngàn người phải ganh tị. Đôi khi cô thầm nghĩ ông trời ưu ái cho cô quá chăng. Nhưng không? Cô lầm rồi. Lầm một cách u mê khi qúa tin vào thứ gì đó.

Vào một hôm định mệnh ấy, đùng một cái cô mất tất cả, ba thứ được cô xem là quan trọng nhất cùng một lúc ra đi chung với nhau. Mẹ cô bị tai nạn và sống cuộc sống thực vật. Đứa bạn thân nhất với cô tay trong tay với người yêu cô quay lưng đi. Trước khi đi hắn không quên để lại cho cô một câu đau đến xé lòng "Anh xin lỗi, người anh yêu là Tuyết, có lẽ anh hết yêu em lâu rồi". Không có gì là không thế? Đúng. Nhiều lần nó thấy hai người đó rất thân mật nhưng lòng tin của cô đối với họ quá nhiều khiến cô không hề đâm ra nghi ngờ. Cô đã có một tình yêu đẹp và trong sáng giống như tuổi học trò suốt 3 năm liền. Kèm theo đó là tình bạn 5 năm trời, ấy thế và chúng đều tan biến sau một cái quay lưng của hai con người đó. Cô thật sự đã mất hết niềm tin trong cuộc sống rồi.

Có lần cô đã nghĩ giá như mình có thể chết đi thì hay biết mấy, để không phải mệt mỏi như bây giờ nữa. Nhưng ý nghĩ đấy vụt tắt khi thấy giọt nước mắt của ba. Phải chăng ba rất đau lòng sau vụ tai nạn của mẹ, nếu cô mà chết đi thì ba sẽ sụ đổ hoàn toàn mất. Nghĩ thế nên cô quyết định sống cho ba và mẹ. Không nghĩ bất kì ai nữa. Từ đây cô sẽ thay đổi tất cả. Không tình bạn, không tin yêu...chỉ có gia đình.

Đó là cuối năm lớp 10...

Nắng xuyên qua những vòm cây thật dịu dàng và trong sáng. Gió thoang thoảng khẽ lướt qua mái tóc suông dài của cô. Nhìn những cặp tình nhân tay trong tay trên đường mà bất giác mắt cô ươn ướt. Hạnh phúc đó...cô đã từng có?

Dạo quanh những con phố Sài Gòn, cô thấy cảnh vật nơi đây tự nhiên đẹp lạ lùng, mặc dù cô đã đi qua những nơi này đến ngàn lần. Chắc tâm trạng của một người sắp xa nơi này mãi mãi nên mới có cảm giác như thế. Nó bất giác mỉm cười. Nơi đây...luôn cất giữ một kỉ niệm đẹp...nhưng có cả vui lẫn buồn. Cô sẽ xa kỉ niệm đó mãi mãi...và cô muốn tự mình tập quên đi.

Cô sẽ bắt đầu một cuộc sống mới...

Nhìn lại nơi này lần cuối, cô hướng ánh mắt ong chờ vào một nơi xa xăm như mong chờ thứ gì đó níu kéo lại...Nhưng thật hụt hẫng...chả có thứ gì.."Chúc anh hạnh phúc"

Một dòng nước mắt khẽ lăn..

"Đi thôi con"

Gật đầu đồng ý, cô leo lên xe để đến một thành phố xa xôi sống cuộc sống mới với gia đình. Cô sẽ không đặt chân đến nơi này nữa. Định mệnh đã cho cô biết nơi này không hề thuộc về cô. Khép mắt lại...cô buông hai từ "Tạm biệt"

Và ở nơi xa đó có cặp mắt dõi theo và ướt đẫm lệ...

---------

Hai tháng hè thấm thoát trôi qua thật nhanh, cô tự nghĩ nếu như những năm trước đây thì chắc hẵn cô sẽ có một cuộc nghỉ hè hạnh phúc bên ba mẹ, nhưng giờ đây, cô như chiếc bóng tại bệnh viện này, nơi mà người mẹ yêu thương của cô nằm đó không nói năng gì. Cô chỉ mong mẹ sớm bình phục để về lại bên cô. Mặc dù mẹ gần cô nhưng cô cảm thấy thật xa cách. Xa đến đau lòng...

Hôm nay, nó được đến tham quan ngôi trường mới ở cái đất Sài Thành này, đồng thời nhận lớp học mới. Cô đã thay đổi tất cả, mái tóc dài ngày xưa giờ đã thay bằng mái tóc tém ngang vai, đeo thêm cặp kính ắmc dù cô không cận. Từ ngoại hình, làn da, tính cách cũng khác hẳn khi xưa rất nhiều. Nếu một người bạn cũ mà gặp cô thì chắc chắn một điều rằng "người đó không hề nhận ra cô". Thay vì nói nhiều và cười nhiều như lúc xưa thì cô hôm nay trầm tính hơn, lạnh lùng hơn và đặc biệt là không hề cười. Con người lúc xưa đã chết...

Cái gì làm ta đau một lần thì lần sau ta đều cảnh giác với nó...Cô cũng vậy, không có khái niệm tình bạn và tình yêu ở đây..

Hít thở không khí trong lành của buổi sáng, cô thong thả bước chân trên vỉa hè. Cô ngân nga một bài hát quen thuộc và bất giác cô lại nghĩ về anh, tình yêu đầu của cô. Làm sao nói quên là quên được cái tình yêu dai dẳng suốt 3 năm trời được. Tuy không sến súa như bao cặp khác nhưng cô chắc chắn một điều rằng tình yêu của cô và anh rất đẹp và trong sáng, đúng chất với tình yêu của tuổi học trò mà trên mạng thường ca cẩm. Nhưng giờ...đến mơ cô cũng không ngờ lại có ngày đó xảy ra. Tan vỡ....chia li...đau lòng.

Mỗi lần nghĩ đến chuyện đó thì bất giác lòng cô buồn thăm thẳm, tốt nhất nên khép kín lòng mình lại và không nên đặt niềm tin vào bất kì ai nữa.

"Hịch"-Cô theo phản xạ ngã nhoài ra sau.

Cảm xúc của cô nãy giờ hơi hoảng loạn nên không chú ý đường xá lắm, hậu quả là va vào xe đạp người ta, cũng hên cho cô là xe đạp chứ nếu xe máy thì chắc giờ này cô đã giống mẹ cô mất thôi.

-Này, này, bị đuôi hả, có muốn làm quen thì dùng cách khác đi, lúc đó may ra tôi còn để ý. Cái cách này xưa rồi mà lại dễ gây ra chết người lắm đó. Cái con người...

Tên nào đó dựng xe dậy rồi rầy cho cô một trận. Nhưng thật tình lúc này cô không quan tâm gì lắm đến người đối diện. Nếu nói Lâm Thiên Anh của vài tháng trước thì có lẽ cãi tay đôi với người con trai đó không mấy khó khăn. Nhưng rất tiếc đây là Thiên Anh của hiện tại. Cô chậm rãi lấy cặp lên, đeo vào vai, phủi những vệt bụi trên quần áo cô rồi cất bước quay lưng đi không nhìn người đó lấy một lần.

-'Xin lỗi"-Đi được một đoạn cô vọng tiếng lại.

Có người nào đó nhìn theo bóng dáng cô mà đơ người toàn tập.

Nó vẫn cứ bước đi mặc cho chân đau nhức và rỉ máu.

Đến trước cổng trường, nhìn ngắm tất cả xung quanh khoảng 2 phút rồi cô vội vàng thu ánh mắt lại. Không có gì đáng chú ý cả..

Dọc theo phía hành lan, mon theo sơ đồ, cô tự tìm đến phòng hiệu trưởng để hỏi lớp học. Cũng không quá khó ột cô bé có IQ cao như cô.

11A2...

Đứng trước cửa lớp, cô hơi khó chịu vì những ánh mắt đang nhìn cô chằm chằm như sinh vật lạ, cô nhíu mày.

-Hôm nay lớp chúng ta có học sinh mới...vô lớp đi Thiên Anh.-Cô giáo chủ nhiệm lên tiếng gọi cô.

Bỏ qua phần giới thiệu về mình, cô lia cặp mắt đến xung quanh lớp, thấy phía cuối còn chỗ trống cô mới lịch sự chào cô rồi quay người xuống cuối lớp. Có thể nói lớp này đang nhiệt liệt chào đón cô vì đơn giản hiện tại cho thấy ánh mắt họ nhìn cô rất yêu thương và vui mừng. Cô nhếch mép khinh bỉ, chắc chỉ ưa khuôn mặt và ngoại hình của cô thôi chứ gì. Lợi dụng nhau mà sống...Kinh tởm.

"Chào Thiên Anh, mình là Huyền Lam, rất vui được làm bạn"

Cô gái ngồi bên cạnh cô cất tiếng nói mời mọc, nó nhíu mày không nói gì, chỉ lặng lẽ lấy sách ra đọc.

Huyền Lam rụt tay lại khi đã giơ trên chân không khá lâu nhưng vẫn không nhận được hồi trả. Một con người không có lịch sự chăng, hay là khinh người?? Hàng ngàn câu hỏi đang vây quanh tâm trí của Lam. Còn cô thì vẫn vô tư đọc sách, không có ý gì là bận tâm đến cô bạn cùng bàn.

Khi cô giáo vừa ra khỏi lớp, Lam đập bàn một cái "Rầm" làm cô phải bỏ lỡ quyển sách để xem có chuyện gì? Lớp gì đã kì lạ rồi mà học sinh cũng kì lạ luôn là sao? Cô nhíu mày khi thấy Lam cứ nhìn chằm chằm vào mình, Lam đang tức giận chuyện gì đó.

"Cậu có phải con gái không vậy? chân chảy máu thế kia mà không băng lại à"

Nó bất giác nhìn xuống chân mình, không nói chắc cô cũng quên luôn chuyên ẩu đã hồi nãy. Cô im lặng không đáp gì Lam rồi tự mở cặp mình lấy băng cá nhân dán vào chân, không cần sơ cứu gì nhiều, chỉ mong cầm máu.

Không phải tự dưng cô lạnh lùng đâu, đơn giản vì cô không muốn có bạn, đặc biệt là muốn họ ghét cô càng nhiều càng tốt. Cô không muốn chuyện cũ ại xảy ra một lần nữa..

Đau một lần cũng đủ cào nát trái tim cô rồi..

Trái tim cô đang dần rỉ máu vì đầy những vết thương, cô chỉ mong có thời gian để lành lại...

Hôm nay chỉ là lên nhận lớp thôi nên cô được về sớm, khoác cặ lên vai, cô nhanh chóng sải chân xuống sân trường mặc cho những ánh mắt sì sầm gì đó ngoài sau.

"Đi ăn kem không, Thiên Anh?"-Lam vui vẻ khoác tay cô giống như Như Tuyết lúc xưa quá? Cô không đủ thân để đi với người này.

Cô không nói, và chỉ hành động, cô từ từ gỡ tay Lam ra khỏi người mình và tiếp tục bước đi như không hề nghe thấy gì từ nãy đến giờ.

Lam cứng đầu không chịu, nhỏ chỉ muốn làm bạn với cô thôi. Thế là Lam chạy lại khoác vai cô tiếp làm cô thoáng chau mày giận.

"Đi đi mà, mình đãi, coi như buổi đầu tiên gặp mặt"

"Không rảnh, buông ra"

Cô giằng mạnh tay Lam ra khỏi người mình làm cho Lam mất đà ngã nhào xuống đất, cô hốt hoảng nhìn về phía Lam. Định đến đỡ nhưng từ đâu đã có một anh chàng đến đỡ giúp.

"Có sao không Lam"-Anh ta ân cần hỏi thăm Lam.

Lam khẽ lắc đầu và đưa ánh mắt đầy mọng nước nhìn thẳng vào mắt cô.

Cô thoáng chau mày, chắc là người yêu của Lam rồi. Bất giác cô mím môi, khi xưa cô ngã cũng đã từng có vòng tay của Anh Tuấn-Người yêu cũ của cô đỡ dậy và hỏi những câu quan tâm như thế. Anh luôn luôn bên cạnh cô vào những lúc yếu lòng nhất, khó khăn nhất, đau buồn nhất. Thế mà dạo gần đây, mỗi lần té đều phải tự mình gồng dậy, phải chịu đau đớn một mình và không hải khóc nhè nũng nĩu bên cạnh ai kia nữa. Xung quanh cô trở nên u ám, lạnh giá từ khi nào vậy.

Cô xoay người bước đi, bỏ lại sau lưng những khoảnh khắc tình tứ của hai người. Nếu ở lại một chút nữa có lẽ cô sẽ bật khóc mất thôi.

Cô không đủ mạnh mẽ như bề ngoài cô đã tạo dựng. Có lẽ bất cứ lúc nào cái thứ mạnh mẽ giả tạo ấy cũng sẽ tự sụp đổ.

Đến nơi đây để quên đi quá khứ, thế mà mọi khoảnh khắc, hành động của mỗi con người ở đây đều làm cô nhớ về Sài Gòn. Nhớ về những người không nên nhớ.

Hai kẻ phản bội...

Nhớ lại lúc đấy, cô đã khóc rất nhiều, đến nỗi tưởng chừng như không còn giọt nào để tuông ra nữa, mọi thứ xung quanh cô đều mờ nhòa, cứ như là một ác mộng vậy. Mặc cho cô gào thét "Anh đừng đi" hàng ngàn lần, thì anh cũng đã nhẫn tâm không lưu luyến gì mà ngoảnh mặt đi và buông những lời cay đắng. Khoảnh khắc đó...con người cô đã chết đi một nửa rồi. Người ta thường nói yêu nhiều...đau nhiều.. Phải... Cô yêu anh rất nhiều, yêu nhiều đến nỗi gia đình hai bên đều biết. Nhưng điều đó không quan trọng bởi lẽ tình yêu này đã được hai nhà chấp nhận với điều kiện cả hai đều phải cố gắng học hành thật tốt. Anh không biết rằng khi đó cô vui đến mức nào, cũng nhờ vậy mà cô cố gắng học thật tốt để tình yêu này không bao giờ kết thúc.

Cũng có lần cô nghĩ rằng tình yêu của hai đứa sẽ dẫn đến tương lai, đi hết đời cơ đấy! Nực cười, giờ thì sao. Hai người hai phương. Một người đau xé lòng và một người hạnh phúc bên người khác. Chôn vùi một kỉ niệm đến nặng lòng vì quá sâu đậm.

Cô phải tập quên và tập sống với con người khác thôi...Tự hứa lòng như thế.

Cô bước đi hướng về phía bệnh viện. Nơi mà như ngôi nhà thứ hai từ khi cô chuyện vào đây. Đơn giản vì cô ở bệnh viện chăm sóc mẹ nhiều hơn là ở nhà. Vì mỗi khi ở nhà cô lại thấy cô đơn với 4 bức tường bao quanh. Ba cô đã đi ra nước ngoài công tác rồi. Để cô phải bơ vơ nơi này, không ai nói chuyện, không ai quan tâm. Cô giống như người vô hình vậy.

Thật đáng thương...