Anh Động Tâm

Chương 15: Ở lại




Edit: meowluoi

Thích Mẫn Hạo rất đau lòng.

Phải nói, người này là do anh ta tìm đến, là anh ta nghĩ biện pháp chu toàn, chuyện này mới thành!

Đáng tiếc, hiện trường không một người lưu ý đến tâm tình của anh ta. sự chú ý của mọi người, đều đặt vào Mạc Minh đang đi về phía phòng khách.

Cũng may Thích Mẫn Hạo sớm đã quen bị hào quang của ảnh đế che phủ, cho nên luyện thành kim cương bất hoại, anh ta che giấu tâm tư, ngồi vào ghế sa lon bằng da thật.

Tình cảnh có chút nghiêm túc, thực tế, chủ gia đình Mạc Minh không có gì để nói, anh ta chỉ nói mấy việc cần chăm sóc Mạc Du và Mạc Nhiên, bảo hai đứa bé nghe lời Kỳ Diệu.

Sau đó? Sau đó không có.

Kỳ Diệu cảm thấy, cô lớn như vậy, chưa bao giờ thấy qua quan hệ cha con như vậy - - huống hồ hai đứa bé còn nhỏ, đáng yêu thế mà!

Ảnh đế quốc dân cũng thật là. Nếu đổi lại là cô nuôi hai đứa bé này, mỗi ngày đều hận không thể muốn ở bên cạnh chúng ấy chứ? Khó có dịp về nhà một chuyến, mới nói được vài ba câu anh liền đuổi hai tiểu gia hỏa, bộ dáng “Mọi chuyện đều nói xong rồi, tôi có thể đi sao”.

Gặp phải loại cha này, Mạc Du và Mạc Nhiên quá đáng thương!

Đồng tình và bất bình chợt nổi lên, Kỳ Diệu đột nhiên từ trên ghế salon đứng dậy.

Ánh mắt bốn người đều nhìn vào cô.

“Được rồi! Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, tôi bộc lộ tài năng cho mọi người xem.” nói xong, côcười với hai đứa bé sinh đôi ngồi ngoan ngoãn kia, “Mạc Du, Mạc Nhiên, các em muốn ăn gì? Chị làm cho các em.”

Vừa dứt lời, hai tiểu gia hỏa liền cùng nhau liếc nhìn Mạc Minh một cái.

A - - thật là đáng thương.

Nội tâm Kỳ Diệu gào thét một tiếng, thêm ký hiệu vẻ mặt khóc thút thít.

Cùng lúc đó, Mạc Du và Mạc Nhiên thấy Mạc Minh không hợp tác, thu hồi ánh mắt, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, mở miệng nhỏ nhắn ra nói.

“Em muốn ăn salad đậu phụ.”

“Em muốn ăn salad dưa.”

“…”

Kỳ Diệu không còn gì để nói, cô cứ tưởng rằng, hai tiểu gia hỏa sẽ nói vài món ăn cao cấp nào đó, kết quả lại là loại này… cô không thể trổ tài món ăn gia đình rồi, còn phải nấu đồ ăn chay nữa!

Trong nháy mắt cô cảm thấy, hai đứa bé thật đáng thương.

Bình thường mẹ Ngô cho bọn chúng ăn cái gì thế?

Kỳ Diệu cô nương đưa mắt nhìn vẻ mặt Mạc Minh không có chút nào rung động.

Ảnh đế đại nhân tất nhiên không hiểu ánh mắt lên án của cô.

Kỳ Diệu nổi cáu, nhưng không dám phát tác, đành phải thu liễm vẻ căm phẫn lại, cười tủm tỉm với hai tiểu gia hỏa một lần nữa.

“không có món khác thích ăn sao? Ví dụ như là gà xé, thịt kho tàu, tôm chiên…”

cô mới nói một nửa, Mạc Du và Mạc Nhiên đã không tự chủ nhăn lông mày nhỏ.

“Chị, những thứ đó rất nhiều dầu.”

Kỳ Diệu kinh ngạc đến ngây người - - cô bị ghét bỏ… không, mỹ thực mê người như thế bị ghét bỏ!

cô không thể nào hiểu được, vì sao một số đứa trẻ rất thích cao lương mỹ vị, hai tiểu gia hỏa này lại không thích chứ? Lẽ nào khẩu vị của bọn chúng là thanh đạm?

“Các em… thật sự không thích ăn sao?” cô chưa từ bỏ ý định.

Hai khuôn mặt giống nhau như đúc gật gật đầu.

Kỳ Diệu: “…”

“Tôi đã nói rồi, Mạc Du và Mạc Nhiên rất dễ nuôi.” Lúc này, cô nghe thấy Thích Mẫn Hạo khoái trá nói.

Rất dễ nuôi, cô thấy không quen á…

Kỳ Diệu cười gượng với anh ta, xoay người đi vào phòng bếp, chỉ là khí thế đã giảm đi nửa. cô mở tủ lạnh ra, phát hiện bên trong thật sự có hai hộp đậu phụ, một ít rau dưa và trái cây.

Kỳ Diệu lúng túng quay vào phòng khách, hỏi Mạc Minh và Thích Mẫn Hạo có cái gì không ăn được không. Người trước vừa nghe, vừa muốn mở miệng nói một lát là đi luôn, liền bị anh ta vươt trước nói: Tùy ý, tùy ý.

cô nương Kỳ Diệu vốn muốn triển khai thân thủ ủ rũ quay về.

Tuy nghĩ như vậy, cô vẫn nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, bắt đầu lấy đồ từ trong tủ lạnh ra.

Bên này, một cô nương đang vội vàng làm việc, thỉnh thoảng trong phòng bếp truyền ra tiếng nước chảy và âm thanh xắt thức ăn; bên kia, trong phòng phòng khách hai người lớn và hai đứa nhỏ mắt to trừng mắt nhỏ, không biết nên làm gì.

Dần dần, hai người trưởng thành có chút ngồi không yên - - Mạc Minh là muốn rời đi, Thích Mẫn Hạo là vì ngại Kỳ Diệu phải nấu đồ ăn cho bốn người bọn họ.

“Tớ đi giúp một tay, cậu ở đây chơi với Mạc Du và Mạc Nhiên.”

anh ta đứng dậy, bị Mạc Minh nhìn chăm chú.

“Cậu chắc chắn cậu mà giúp sẽ không gây ra phiền phức sao?”

Thích Mẫn Hạo khó chịu: “Vậy cậu sẽ làm sao?”

Hai chân thon dài của ảnh đế đại nhân đứng yên không động đậy - - anh đương nhiên không thể nào đitrợ giúp một tiểu nha đầu được.

Thích Mẫn Hạo liếc mắt nhìn anh không để lại dấu vết - - biết ngay là người này sẽ không giúp mà.

Cho nên, vẫn là anh ta thôi, cho dù càng giúp càng gây phiền phức… Hừ, ai bảo anh ta càng giúp càng phiền chứ?

Người đàn ông không phục hừ nhẹ một tiếng, khuôn mặt tươi cười, hấp tấp chạy vào phòng bếp.

“Kỳ Diệu, tôi tới giúp cô.”

“Được.”

Mười phút sau, Kỳ Diệu cô nương hối hận vì đã lên tiếng.

Đúng vậy, sáu trăm giây ngắn ngủi bên trong, người đại diện này làm vỡ ba cái bát, bị dầu bắn hai lần, cầm dao cắt vào ngón tay một lần - - quả thật dọa chết người chứ?

Cùng lúc đó, ba cha con ngồi ở trong phòng khách nhìn nhau và nghe các loại âm thanh “Loảng xoảng” đồ bị vỡ và tiếng kêu “A - - ” thảm thiết.

Quả nhiên…

Ba cái đầu không hẹn mà gặp cùng xuất hiện hai từ này.

“anh đi ra ngoài đi.”

“Ừm, không sao đâu, chỉ là lâu rồi tôi không có vào phòng bếp, một lát nữa sẽ quen thôi.”

“thật sự là xem như tôi cầu xin anh, anh đi ngoài đi.”

Thích Mẫn Hạo cúi đầu ủ rũ quay lại phòng khách, vừa ngồi xuống liền nghênh tiếp ba ánh mắt hoàn hoàn bất đồng - - Mạc Minh không có vẻ mặt gì, lông mày Mạc Du nhíu lại, còn Mạc Nhiên thì cười tươi rạng rỡ.

“Chú Thích thấy chưa, ba cháu nói không có sai phải không?”

Người đàn ông bị chọc trúng chỗ đau liền trừng tiểu gia hỏa này một cái, không biết vì sao tiểu tử này lớn lên quá đáng yêu, anh ta không thể hạ thủ được, đành phải nhìn chỗ khác, không nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia nữa.

Đúng lúc này, Mạc Minh đột nhiên đứng lên.

“đi.” anh nói với Thích Mẫn Hạo một câu như thế, hai tiểu gia hỏa lập tức ủ rũ.

“Ba…” Mạc Nhiên lại dùng giọng điệu cầu xin gọi anh, anh quay đầu lại nhìn.

“Ngoan ngoãn nghe lời chị nói, cơm sắp làm xong rồi.” Người đàn ông bất đắc dĩ nói, đứa bé không nhịn được mím chặt môi.

Ba lại muốn đi.

Mạc Du và Mạc Nhiên tỏ ra thất vọng.

Thích Mẫn Hạo đứng bên cạnh không đành lòng, liền châm chọc nói, nếu đã biết rõ cơm nước sắp xong, làm sao không ở lại ăn cơm chứ?

anh ta không hề sợ hãi nhận lấy cái liếc mắt của ảnh đế quốc dân.

Ngàn cân treo sợi tóc, Kỳ Diệu vừa vặn bưng chén salad rau dưa đi ra phòng bếp, nhìn thấy mọi người trong phòng khách đều đứng dậy, cô liền hiểu được cái gì đó.

“Ôi chao - - làm sao thế? Cơm sắp xong rồi, hai người không ở lại ăn cơm trưa sao?”

“không cần, chúng tôi còn có việc.” Thấy Kỳ Diệu để salad xuống rồi nhanh chóng bước đến, Mạc Minh lạnh lùng từ chối.

“Có chuyện gì quan trọng hơn việc ăn cơm sao?”

Mạc Minh không trả lời cô.

“Mạc tiên sinh anh đừng đùa tôi nữa được không? Bây giờ sắp đến mười hai giờ trưa rồi, lúc này anhkhông ăn cơm, chạy đi làm sao?” nói xong, tiểu cô nương không tự chủ giơ cánh tay lên, ý bảo tất cả bọn họ ngồi xuống, “Đừng làm loạn nữa, cơm nước xong thì đi. Hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm, làm cho mọi người một bữa cơm, nể mặt một tí được không?”