Thâm Thủy Bộ, Dòng nữ thánh Maria.
Ngày 3 tháng 11, 11 giờ 52 phút.
Dòng nữ thánh Maria nằm ở ngã tư đường, nơi hai đại lộ giao nhau, bề ngoài không thu hút cho lắm, chữ trên bảng hiệu treo ở cửa đã mờ không rõ, nếu không nhìn kỹ rất khó nhận ra.
Cổng chính đóng chặt quanh năm suốt tháng, đã rỉ sét loang lổ, rêu xanh bò đầy.
Đối diện dòng nữ là một tòa nhà thương mại sừng sững năm tầng, không ít cửa hiệu nổi tiếng kinh doanh ở đây, buôn bán vắng vẻ, nhân viên cửa hàng lười nhác, nhưng sừng sững hơn mười năm không ngã.
“Có người nói nguồn kinh tế duy trì trung tâm thương mại này không phải là các cửa hiệu nổi tiếng mà là bãi đậu xe ngầm.”
Ở đầu ngã tư, cạnh lối đi bộ, Giang Hành cầm cốc trà sữa, nói với Lý Toản ngồi cạnh.
“Hầm đậu xe năm tầng, có người nói có thể chứa tới hai nghìn chiếc xe.”
Lý Toản nhướng mày: “Hầm đã bị đào rỗng.”
“Ai biết được.” Giang Hành cười cười, hút ngụm trà sữa, y nheo mắt trái nói: “Cho đường nhiều quá.”
“Em nếm thử xem.” Lý Toản ngậm lấy ống hút cắm trên ly trà sữa trong tay y, nếm xong khẳng định: “Quá ngọt. Ly chanh vàng của em ngọt vừa phải, thử không?”
Giang Hành hút thử, lập tức bị chua đến nhăn mặt, y liếc nhìn đối phương, thấy hắn đang cười nhìn y, ánh mắt đầy thích thú khi trò đùa thành công.
“Nói là có năm tầng, thực tế chỉ mở hai tầng trên cho người ngoài, đến tầng thứ ba thì ở lối vào có bảo vệ kiểm tra, còn tăng cường nhiều camera giám sát, mở cửa 24/24 đối với một nhóm người đặc biệt, lúc ra về lại đi lối khác, rất ít khi đụng mặt xe ở hai tầng trên.”
Lý Toản liếc mắt nhìn dòng nữ và tòa nhà thương mại ở hai đầu đường đối diện, bề ngoài bình thường không có gì lạ, thậm chí xuống cấp trầm trọng, chắc hẳn không ai nảy sinh hứng thú thăm dò, đương nhiên sẽ không phát hiện đường dây tội phạm chôn giấu trong đó.
“Khi nào rảnh vào xem?”
“Phải có hội viên.”
“Anh còn chưa làm hội viên?”
“Như em nói, anh đúng là không thể nói làm không được.”
Giang Hành khoác vai hắn, kéo người đi về phía trước: “Buổi tối quay lại, có thể quan sát được nhiều hơn.”
Lý Toản lơ đãng nhìn lướt một vòng, thoáng thấy một chiếc xe tải cỡ lớn chở hàng chạy qua đèn giao thông, lái về phía đường bên phải, sau đó đi vào cổng chính trung tâm thương mại rồi dừng ở cửa, một người bên ghế phụ lái nhảy xuống, đi đến vị trí chốt bảo vệ, lúc trở ra, trên tay người nọ cầm một cái thẻ.
Người nọ vóc dáng cao ráo, đội mũ lưỡi trai, vành nón kéo xuống rất thấp, không thấy rõ toàn bộ gương mặt.
Giang Hành hỏi: “Nhìn gì vậy?”
Lý Toản đáp: “Chiếc xe tải kia từ tỉnh Quảng đến, chuyên chở các loại thực phẩm như rau dưa và thịt, số lượng rất lớn, đoán chừng là cung cấp lương thực cho dòng nữ ở đối diện. Có điều mấy chuyện này không quan trọng, em thắc mắc tại sao Triệu Nhan Lý lại xuất hiện ở chỗ này?”
“Cô phóng viên ở thành phố Việt Giang đó hả?” Giang Hành nhìn theo tầm mắt Lý Toản, chỉ thấy đuôi xe tải đang dần dần đi xa: “Tay phụ lái vừa nãy? Cô ta bị Lâu Cát đưa đi, thì ra là trà trộn vào dòng nữ ở Hong Kong.”
Lý Toản nhìn đăm đăm về phía trước: “Lâu Cát đưa cô ta đi, để cô ta lẻn vào “Hồng quán” Hong Kong, rất khó nói không phải vì bí mật bên trong.”
“Căn cứ theo tính cẩn thận của Tống tiên sinh, lại có vết xe đổ, gã sẽ không lộ liễu xuất hiện trong dòng nữ, cho nên Triệu Nhan Lý điều tra không nhằm vào Tống tiên sinh mà nhắm vào những cô gái ở đây. Có lẽ để vạch trần tình hình thật sự bên trong, hoặc là điều tra cấu trúc bên trong, hoặc nhiều khả năng là tìm ra bao nhiêu khuôn mặt quen thuộc. Dựa theo suy đoán này, có thể kết luận từ một phía rằng Lâu Cát chưa từng vào đây, hắn bị Tống tiên sinh đề phòng rất cao.”
Lý Toản nói: “Có lẽ chúng ta sẽ gặp lại hắn nhanh thôi.”
Giang Hành: “Chỉ mong không phải là chuyện xấu.”
“Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc đi đâu rồi?”
“Tìm đàn em cũ của Hoắc Cảnh Sơn dò la chút tin tức, phải thăm dò ý đồ thật sự của Tống tiên sinh mới có thể hốt thuốc đúng bệnh được.”
Lý Toản vất ly nhựa trống không, vỗ vỗ bụng nói: “Đói rồi.”
Giang Hành rất hiểu ý, dẫn hắn đến một hẻm cũ ăn cơm.
***
Khu Vượng Giác, đường Bát Lan.
*Vượng Giác/ Mong Kok/ Mongkok, viết tắt là MK, là một khu vực hành chính thuộc quận Du Tiêm Vượng, tây Cửu Long, Hồng Kông. Vượng Giác là một trong những khu vực mua sắm lớn của Hồng Kông, với các ngành công nghiệp chủ yếu là bán lẻ, nhà hàng và giải trí. Trên phim ảnh, khu vực này thường được mô tả là nơi Hội Tam Hoàng điều hành các hộp đêm, bar, và tiệm massage.
Dòng người tấp nập, nhìn đâu cũng thấy cơ hội làm ăn, trong đó kinh doanh tình sắc ngầm chiếm đa số, cũng là ngầm thừa nhận hợp pháp khu đèn đỏ. Hiện giờ là giữa trưa, dòng người giảm bớt, chờ đến buổi tối đèn neon nhiều màu sắc sáng lên, đầu đường cuối phố sẽ đứng đầy gà móng đỏ cạnh tranh giành giật.
Hoắc Văn Ưng xuống xe, Trình Bắc đi bên cạnh hắn, hai người một trước một sau đi qua các cửa hàng cũ kỹ và góc phố, quẹo vào một hẻm nhỏ nhỏ hẹp, đi tới trước một cầu thang chật hẹp, vách tường, mặt đất, thậm chí là trên cầu thang dán đầy hình ảnh các bộ phim tình sắc.
Hai người lặng yên không một tiếng động lên lầu, đi đến tầng 7.
Cửa tầng 7 vừa mở ra là phòng khách màu tím đậm được trang trí dung tục, trên hai vách tường trái phải đầy tranh ảnh mỹ nữ cỡ lớn, ở giữa là quầy lễ tân, phía sau là một cô gái mặc đồ OL đang ngồi sơn móng tay, thấy có người đến, cô ta cũng không ngẩng đầu lên: “Không tiếp khách, mời về.”
Hoắc Văn Ưng gõ hai cái lên quầy lễ tân: “Chú Văn có nhà không?”
Cô gái nghe vậy ngẩng đầu lên: “Anh là?”
Hoắc Văn Ưng đáp: “Nói là có con trai Hoắc Cảnh Sơn đến tìm chú Văn.”
Cô gái không biết Hoắc Cảnh Sơn, nhưng chú Văn chính là lão đại của cô ta, trong giới không nhiều người biết chú Văn thường làm ổ trong tòa nhà cũ nát đường Bát Lan, cô lập tức không dám khinh thường hai người Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc, vội gọi điện thoại báo cho chú Văn, rất nhanh đã nhận được câu trả lời, cô ta chỉ vào lối đi bên trái: “Đi lối này, đẩy cửa căn phòng cuối cùng.”
“Cám ơn.”
Hoắc Văn Ưng và Trình Bắc đi về phía trước, mở cửa căn phòng cuối cùng, khói lập tức tràn ra, mùi từ ngọn nến thờ cúng chui vào xoang mũi, đập vào mắt là đồ trang trí bằng gỗ thật theo phong cách cổ xưa, chính giữa là một cái bàn tròn bằng gỗ thô, phía trước bày một cái kệ bogu, ở giữa đặt điện thờ, bái một pho tượng Phật Bốn Mặt, trước tượng Phật nhang đèn đang cháy.
Từ phía sau kệ bogu truyền đến giọng nói: “Vào đây ngồi đi, đừng đứng ở cửa chặn tài vận.”
Trong phòng chỉ có một người ngồi trước khay trà phía sau kệ bogu, người nọ đang nấu nước pha trà, đồng thời ngâm nga kịch Quảng Đông trong radio, cực kỳ thoải mái. Nhìn dáng dấp người nọ, tuổi tác chừng bốn năm mươi, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đeo Phật bài và Phật châu đeo tay, gương mặt phúc hậu, dáng người tròn trịa, như một ông chủ nhỏ có tiền đã về hưu, không ai ngờ rằng ông ta là lão đại cũ của Hòa Kỳ, băng đảng lừng lẫy nổi danh Hong Kong.
Người giang hồ gọi ông là Phật Thủ Văn, tin Phật, Phật Bốn Mặt Thái Lan.
Phật Bốn Mặt tà môn, bởi vậy có thể thấy được tính tình Phật Thủ Văn thiên tà.
Có điều đó là chuyện trước kia, từ khi ông ta rời khỏi 14K đã cùng những người khác dốc sức gầy dựng Hòa Ký, vào sinh ra tử mấy lần mới lên làm lão đại Hòa Ký. Năm ngoái thả tiếng gió nói muốn rửa tay chậu vàng, hiện tại chậm rãi rời khỏi những công việc chủ chốt của bang hội, bắt đầu cuộc sống về hưu.
Khi còn đảm nhiệm chức lão đại Hòa Ký, ông ta thích bày vẻ mặt tươi cười như Phật khi gặp người, vì vậy người ta hay gọi ông là chú Văn.
Sau vài thập niên không ai gọi tên thật của ông, giờ không còn ai biết tên thật của ông là gì nữa.
Hoắc Cảnh Sơn từng cứu chú Văn, coi như là ân nhân của ông ta.
“Trưởng thành, tuấn tú lịch sự, không thua cha cháu.” Chú Văn đưa cho Hoắc Văn Ưng một tách trà hảo hạng vừa pha: “Không có việc không lên điện Tam Bảo, hiền chất tìm chú có chuyện gì?”
Hoắc Văn Ưng đi thẳng vào vấn đề: “Tìm chú bàn chuyện làm ăn.”
“Cháu có biết chú về hưu không?”
“Cháu biết, chú sắp về hưu, nên cháu đến tặng chú một hồi kết hoàn mỹ.”
Chú Văn lớn giọng cười to, nhấp ngụm trà: “Nói nghe thử xem.”
Hoắc Văn Ưng nói: “Dạo gần đây đường Bát Lan kinh doanh không được tốt lắm, nhìn bề ngoài là bị bang Hào Mã cướp đi không ít khách hàng, nghe nói bọn chúng có nguồn hàng liên tục, nhưng không ai thấy hàng mới của chúng ở đâu. Có người hợp tác với đám cảnh sát càn quét tệ nạn, muốn làm rõ hàng mới của bang Hào Mã, dù là đàn bà hay là ma túy, ít nhất phải biết rõ, nhưng lần nào cũng mất hứng ra về, không thua hoạch được gì.”
Chú Văn: “Không sai.”
Hoắc Văn Ưng nói tiếp: “Lần một lần hai không có thu hoạch còn có thể hiểu được, nhưng không có khả năng lần nào cũng không tra được gì, cho nên chú nghi ngờ có gián điệp. Hòa Ký và cảnh sát, hai bên đều có gián điệp mật báo cho bang Hào Mã, có đúng hay không?”
Chú Văn đánh giá Hoắc Văn Ưng: “Cháu giấu rất sâu. Nhưng Tiểu Văn à, trong tên cháu có một chữ giống tên chú, cha cháu là đại ca cứu chú một mạng, đại ca rất vất vả tẩy trắng lên bờ, cháu đừng phụ ý tốt của cha cháu.”
Ngụ ý dừng ở đây, ông ta không có hứng thú hợp tác.
Hoắc Văn Ưng nhìn chằm chằm nước trà màu da cam: “Hàng mới không ở trong địa bàn bang Hào Mã, bọn chúng chỉ là một đám côn đồ, làm việc cho người ta, chỉ là bọn nhãi nhép. Chú cũng phát hiện những khách hàng bị bang Hào Mã lôi đi đều là người đứng đầu đám gà móng đỏ, trong tay có hơn mười đường dây lớn nhỏ có thể liên lạc được kha khá người mua. Có thể chúng không lọt vào mắt xanh của chú, nhưng nếu tất cả đều phát triển thì không thể khinh thường được.”
“Khách hàng bị cướp đi gần đây không phải đã chứng minh rồi sao?” Hoắc Văn Ưng ám chỉ.
Chú Văn vẫn thoải mái nhàn nhã thưởng thức trà như cũ, cười như Phật Di Lặc.
“Bị cướp thì cũng cướp rồi, chúng ta vốn muốn kinh doanh hợp pháp.”
“Cháu biết chú Văn lòng mang chí lớn, có ý muốn mang Hòa Ký thoát khỏi vũng bùn, chỉ là hiện giờ nửa người đang ở trong vũng bùn nhão, muốn thoát ra, nhưng đàn em có chịu không? Trừ phi có lợi ích lớn hơn hấp dẫn bọn họ buông bỏ “hoàng kim” trong vũng bùn.”
Ông ta đáp: “Cháu nói muốn hợp tác với chú giành lại “việc kinh doanh” bị cướp kia, lại muốn khuyên chú từ bỏ “việc kinh doanh”… Chú thật sự không rõ cháu đang làm cái gì, Tiểu Văn.”
Hoắc Văn Ưng nở nụ cười, trong lòng thầm mắng lão hồ ly, ông ta làm sao không hiểu rõ? Chẳng qua là không thấy thỏ không thả chim ưng, chỉ khi hứa hẹn rõ ràng về các lợi ích trong tay thì ông ta mới chịu ra tay.
“Chú Văn quá thông minh, cháu không dám giở trò khôn vặt trước mặt chú, cháu xin nói thẳng, bang Hào Mã làm việc cho người ta, dụ dỗ người khác vào cuộc, lôi kéo “gái điếm” rao hàng ở đầu đường, bán ra hàng mới. Những tên nghiện thuốc kiêm chơi gái đương nhiên sẽ chạy đến địa bàn bang Hào Mã chơi, chuyện này khiến tiếng tăm phòng ca múa giải trí Hòa Ký càng ngày càng kém. Nhưng như cháu vừa nói, bang Hào Mã làm việc cho người ta, chúng ta có thể hợp tác kéo người chủ mưu đằng sau ra ánh sáng, lấy hàng mới của bọn chúng, chiếm địa bàn bang Hào Mã, nhờ đó chú cũng có thể đưa Hòa Ký thoát khỏi vũng bùn. Nói không chừng còn được hàng xóm phụ cận chào đón, lấy được phiếu bầu của họ, tiến vào giới chính trị chơi một chút.”
“Cháu nghe cha kể, lúc còn nhỏ chú học rất giỏi, vốn muốn làm việc trong hệ thống chính quyền, muốn làm Trưởng đặc khu, đáng tiếc số phận trêu người, khi đó là chính quyền Anh Quốc, không có chỗ cho người Trung Quốc nhỏ nhoi. Nhưng giờ thì khác rồi, chú chưa đến năm mươi, đang lúc tráng niên, không bằng nhân cơ hội này tham gia chính trị, thực hiện giấc mộng thời trẻ?”
Chú Văn nhìn chằm chằm Hoắc Văn Ưng, hắn ngước mắt cười, không chút sợ hãi đối mắt với ông ta.
Một lúc sau, chú Văn cười lớn phá vỡ bầu không khí cứng ngắc: “Hổ phụ vô khuyển tử, vậy cháu muốn cái gì?”
Hoắc Văn Ưng đáp: “Chú có biết công trình Thanh Sơn ở thành phố Việt Giang không?”
“Có biết.”
“Chú cũng biết đó, tập đoàn Hướng Dương không có tiềm năng phát triển ở một nơi như Hong Kong, miễn cưỡng sống tạm, vốn nghĩ có công trình Thanh Sơn là bước đột phá, không ngờ sắp thành lại bại, đương nhiên cháu muốn tìm kiếm lối ra khác.”
Chú Văn: “Có thể hiểu được.”
“Vậy ý chú là?”
“Chuyện lớn như vậy, dù sao không phải một mình chú có thể tùy tiện quyết định, một khi đánh nhau là đao thật súng thật, lấy mạng người thật… Như vậy đi, ngày mai cho cháu câu trả lời thuyết phục, được chưa?”
Hoắc Văn Ưng: “Cháu đương nhiên là không thành vấn đề.”
Chú Văn nói tiếp: “Uống trà đi.” Ông ta nhấp một ngụm, sau đó nhìn sang Trình Bắc vẫn không nói tiếng nào từ đầu đến cuối: “Vẫn còn đi theo cháu?”
Hoắc Văn Ưng đáp: “Hắn là bạn thân của cháu.”
“Tình nghĩa bạn bè trị giá ngàn vàng, chú hiểu, có điều kết hôn sinh con luôn là chính đạo.” Ông ta dừng một chút rồi nói thêm: “Cháu biết đó, chú mở quán mạt chược tiệm mát xa, thường làm ăn ở lân cận, không kiếm được bao nhiêu, còn hàng ngày bị gọi tên đòi tiền, gần đây bị đóng cửa tầm mười tiệm mát xa, nói an toàn phòng cháy chữa cháy không đủ tiêu chuẩn, tìm người giải quyết, mời mấy bữa cơm mà vẫn một mực từ chối chú, cháu nói xem có phải người nọ thiếu dạy bảo không?”
Hoắc Văn Ưng: “Chú nói ai, cháu bảo người đánh gãy chân hắn.”
“Hiện tại mọi người văn minh, đừng thô bạo như vậy… Có điều người kia thường đến quán vịt(gay), rất nổi tiếng.”
Hoắc Văn Ưng lập tức tắt nụ cười, nói không nên lời.
Chú Văn vẫn cười như Phật Di Lặc.
***
Cửu Long Thành.
5 giờ 35 phút chiều.
Trên ghế dài trong công viên, Giang Hành nhìn đồng hồ, lại nhìn sắc trời vẫn chưa tối, y nói với ông lão đang cho chim bồ câu ăn bên cạnh: “Nghe nói dạo gần đây mọi người rất thuận lợi?”
Ông lão trợn trắng mắt: “Cháu bớt bóng gió chế nhạo chú đi, Giang thị ở Hong Kong có địa vị thế nào còn cần chú nói sao? Cháu còn không nhìn ra kinh tế biến động căng cỡ nào sao? Người giai cấp trên ngầm đấu đá, người phía dưới gặp họa, bọn chú làm ăn nhỏ không chịu nổi dằn vặt, cầu xin đại gia là cháu thương xót, đến lúc đó nhớ cho miếng cơm, chú khỏi phải ăn xin ngoài đường ngoài xá khi đến tuổi về hưu.”
Giang Hành mặt mày nghiêm nghị: “Chú Trần, đừng tự coi nhẹ bản thân như thế, dù chú thất nghiệp vẫn có thể dựa vào ngoại hình anh tuấn nộp đơn làm gác cửa nhà vệ sinh hoặc là gác thang máy mà.”
Ông Trần trợn trắng mắt: “Cháu không thể mong chú sống tốt một chút hả?”
“Là chú kể khổ trước, cháu phụ họa thôi.”
Ông buồn bực không thôi: “Gần đây đám nghị sĩ muốn làm lấp biển tạo đất gì đó, coi như diễn lại trò cũ, xưa kia bị mấy đại gia tộc dùng mọi biện pháp bác bỏ, hiện tại ngóc đầu trở lại, sức sống rất mạnh, đoán chừng sẽ được thông qua thật. Cho dù dự thảo nghị quyết có được thông qua hay không, được thông qua sớm hay muộn, thì mấy người bên trên cũng sẽ đấu sống đấu chết, những người phía dưới, đặc biệt là xã đoàn chúng ta chính là thanh đao tốt thích hợp nhất, thuận lợi nhất để sử dụng, chắc chắn chạy không thoát.”
“Tân Ký nghĩ hết mọi biện pháp tránh né, may mà có Giang thị hỗ trợ che chở, miễn cưỡng có thể sống yên ổn một thời gian. Nhưng thời gian tới, Giang thị sẽ không thái bình, cháu mau chuẩn bị tâm lý thật tốt, chắc chắn không thể tránh được sẽ bị cuốn vào sóng gió phong ba.”
“Bang Hào Mã và Hòa Ký trước đây đấu đá gay gắt, mấy năm nay yên ổn một chút, dạo gần đây bắt đầu đấu đá lại. Bang Hào Mã thắng một bước, cướp được không ít mối làm ăn của Hòa Ký, Hòa Ký tạm thời chưa phản đòn, chú đoán chừng sắp tới bọn họ sẽ phản kích ngay thôi, bọn họ sẽ nghĩ cách kéo Tân Ký xuống nước.”
Nói tràn giang đại hải một đống, ông Trần chợt phát hiện nét mặt Giang Hành rất kỳ quái, khóe môi nhếch lên, giống như cười mà không phải cười, khó xử mà lại lễ độ.
Ông chợt hiểu ra, lập tức đen mặt: “Cháu đừng nói cháu vốn không biết việc này! Cháu chủ động tới tìm chú không phải vì việc này?”
Giang Hành lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cháu muốn nhờ chú giúp một tay, điều tra Triệu Vĩnh Gia, chồng của Dữu Hồng Anh, hắn ta liên hệ với một trong số các nguyên lão của bang Hào Mã. Bang Hào Mã làm ăn không phải mại dâm thì là ma túy, dù Triệu Vĩnh Gia muốn bán dâm thì cái mặt và vóc người của hắn ta cũng chẳng được thông qua, cho nên chỉ còn lại ma túy.”
“Hắn và Dữu Hồng Anh lấy ma túy từ đâu?”
“Mấy năm trước, thành phố Việt Giang bị mất một số hàng, có liên quan đến Dữu Hồng Anh và Triệu Vĩnh Gia.”
“Triệu Vĩnh Gia? Triệu Vĩnh Gia ăn bám đó hả? Hắn ta có gan cướp thịt từ trong miệng người khác sao?”
“Vợ hắn rất dũng cảm khí thế.”
“Hàng tỷ lệ gì, có bao nhiêu?”
“Chú từng nghe nói đến “cá sấu” chưa? Tỉ lệ gần giống vậy, về số lượng thì không rõ, người biết rõ tình hình nói số lượng rất ít, do phương thức tinh luyện hàng.”
Ông Trần biết ma túy “cá sấu”, ông cũng từng gặp người chơi loại ma túy này, đột tử coi như là kết cục tốt, nhiều người sống không bằng chết, nhưng thị trường khổng lồ, một khi bán ra, lợi nhuận lớn chưa từng có.
“Triệu Vĩnh Gia muốn tìm bang Hào Mã bán hàng? Bang Hào Mã mua cũng vô dụng, bọn chúng không có năng lực trồng nguyên vật liệu, hắn ta tìm lộn người rồi.”
“Là suy đoán của cháu thôi, muốn nhờ chú hỗ trợ theo dõi, tiện thể xem hắn ta liên hệ với ai.”
Ông hỏi: “Nhưng chuyện chú vừa nói, cháu mặc kệ sao?”
“Cháu đã về, muốn làm ông chủ không quản sự vụ cũng không thoát được.”
Ông Trần cười ha hả, ngay sau đó biểu cảm đầy vẻ nhiều chuyện và mập mờ: “Nghe nói cháu dẫn bà xã về nhà? Khi nào dẫn đến bang hội cho các anh em gặp một lần?”
“Cháu sợ hù dọa.”
“Không sao đâu, hiện giờ chúng ta khởi xướng hành sự văn minh, tuyển một nhóm sinh viên đến quản lý công việc, tất cả rất ôn hòa vui vẻ.”
“Cháu sợ hù dọa mọi người.”
Ông Trần ngập ngừng: “Lẽ nào giống như quỷ dạ xoa?”
Giang Hành chỉ cười cười không nói.
***
7 giờ 40 phút tối.
Xe cộ đủ mọi kiểu dáng lục tục ra vào trung tâm thương mại đối diện, thỉnh thoảng có chiếc xe sang trọng màu sắc nổi bật. Từng ngọn đèn của Dòng nữ thánh Maria lần lượt sáng lên, được đèn neon phố thị tôn thêm nhưng vẫn không thu hút chút nào.
Hơn trăm chiếc xe đi vào, không thấy ai đi ra, trung tâm thương mại và dòng nữ lặng ngắt như tờ hai bên ngã tư đường.
Lý Toản ăn cơm trưa xong rồi ngủ trưa, sau đó rảnh rỗi tản bộ về ngã tư đường, thăm dò tuyến đường xung quanh và camera, cuối cùng ngồi xuống một quán cà phê gần đó đến 4 – 5 tiếng đồng hồ, nhìn xe tải cỡ lớn từ tỉnh Quảng chở thực phẩm tới tới lui lui mấy lần, thức ăn đủ cho một xã khu dùng nửa tháng luôn.
Theo lời cô nhân viên quán cà phê, cứ cách ba bốn ngày là xe tải lớn xuất hiện một lần, một ngày vận chuyển bốn năm chuyến, thời gian dỡ hàng từ lúc vào đến lúc ra đại khái một tiếng đồng hồ.
Lúc đó Lý Toản hỏi làm sao cô biết, cô gái bảo cô rảnh đến phát chán, phần lớn thời gian xe tải lớn xuất hiện là vào thứ hai và thứ tư, ngày ít khách nhất, cô rảnh đến nỗi chỉ ngồi quơ ruồi.
Lý Toản lại hỏi cô có phát hiện số lượng xe đi vào và lượng người đi ra khác nhau hay không, hai mắt cô nhân viên lập tức sáng lên, cầm lấy khăn lau chạy đến trước bàn hắn, lén liếc nhìn chủ quán, thấy anh ta không chú ý tới bên này bèn nói: “Em phát hiện ra từ lâu rồi!”
“Em kể anh nghe chuyện này, mọi người đều đoán xem có bao nhiêu lối ra, bãi đậu xe có bốn năm lối ra là chuyện rất là bình thường, mới đầu em cũng thấy rất đúng, xuất phát từ tinh thần tìm bằng chứng nên em lén chạy đi xem, kết quả anh đoán xem em phát hiện được gì?”
“Cái gì?”
“Chỉ có hai lối ra.” Cô nhân viên giơ hai ngón tay lên, hạ giọng nói: “Nhân số còn không khớp, tuy lượng người rất đông nhưng xe cộ vùng lân cận cơ bản đậu ở bãi đậu xe đối diện tòa nhà. Lấy một ví dụ đơn giản, đi vào một nghìn chiếc xe, đi ra 200 người, thoạt nhìn rất đông người, thực tế số người không khớp, trung tâm thương mại trên lầu cũng không chứa được nhiều người như vậy, nên em đoán có đường hầm trong hầm đậu xe.”
“Thông hướng nào?”
Cô nhân viên hướng dòng nữ bĩu môi.
“Vì sao?”
Cô hào hứng nhỏ giọng nói: “Nói là thu nhận phụ nữ và trẻ em không nhà, nhưng em làm việc ở đây gần một năm, chưa từng thấy cổng lớn ở đó mở ra, suốt ngày yên tĩnh, trời vừa tối đúng giờ bật đèn, thế nhưng đèn ít, không đủ sáng, nhìn rất âm u, anh thấy bình thường sao?”
“Có một lần em tan làm lúc rạng sáng, đèn quán cà phê vừa tắt, cửa đối diện chợ mở ra, có một chiếc xe lái ra, anh đoán là xe gì?”
Lý Toản nhìn thẳng vào ánh mắt đăm đăm của đối phương, đột nhiên nảy ra suy đoán: “Xe cảnh sát?”
Bốp bốp!
“Thông minh!”
Cô ném khăn lau trong tay xuống mặt bàn: “Xe cảnh sát mới vừa chạy đến đầu đường, chỗ đèn giao thông, ngay chỗ vạch băng qua đường cho người đi bộ đó, bỗng nhiên cửa xe mở ra, một cô gái từ trong xe nhảy xuống, người bị trói, giống bệnh nhân tâm thần, vừa khóc vừa kêu cứu. Lúc đó đầu đường không một ai, mà dù có người cũng không ai dám đi ra, em… em cũng không dám.”
Ánh mắt cô hơi ảm đạm.
Lý Toản nói: “Chuyện này không thể nói rõ dòng nữ có vấn đề, không chừng là xử lý bệnh nhân tâm thần.”
“Vậy tại sao lại là cảnh sát tới xử lý mà không phải là bác sĩ? Huống hồ lúc đó nhóm cảnh sát còn đánh cô gái, như hận không thể đánh chết cô ấy. Em còn thấy trên cổ cô ấy có một cái vòng, trên người có một vài, một vài món đồ chơi kiểu ấy!”
“Kiểu ấy là kiểu gì?”
“Đồ chơi tình…”
“Tiểu Trương!”
Chủ quán đứng cách hai bàn đột nhiên lớn tiếng gọi cô nhân viên, nét mặt tức giận cắt ngang lời của cô, làm cô giật nảy mình.
Cô xoay người muốn đi nhưng Lý Toản gọi lại: “Khoan đã, giúp tôi gọi món.”
Chủ quán thấy thế nét mặt mới dịu đi: “Còn không mau chọn món cho khách.”
“A, à vâng ạ.” Cô nhân viên nhìn thấy khẩu hình Lý Toản là hai chữ “tiếp tục” bèn cười trộm, làm bộ như đang chọn món, giọng nói ép xuống cực nhỏ: “Chính là chuyện nam nữ, em nghi dòng nữ là ổ mại dâm cực lớn, lừa bán phụ nữ và trẻ em, còn buôn thuốc phiện. Có một lần, lúc đó 6 giờ sáng, thỉnh thoảng em đến sớm mở cửa quán chuẩn bị trước, hôm đó em thấy một chiếc Ferrari từ bãi đậu xe trung tâm thương mại đi ra, vận tốc phải đến 130, 140, vèo một cái lướt qua, chạy lên vỉa hè.”
“Mà vỉa hè có người, cặp vợ chồng công nhân vệ sinh bị xe tông nát bét, không bao lâu thì có cảnh sát tới xử lý, giải quyết tầm hơn mười phút, có một người trên xe đi xuống, em vừa nhìn là biết hắn ta có hút. Trước kia em từng làm đêm ở những nơi vui chơi giải trí, biết người hút có bộ dạng gì.”
“Nhưng sau vụ tai nạn xe đó, không có truyền thông nào đưa tin, chỉ có tờ báo buổi sáng thành phố đưa tin này trong một ô vuông be bé tầm thường giữa trang báo, vỏn vẹn một câu: Xảy ra tai nạn xe ở nơi nào đó vào thời điểm nào đó, hai người thương vong.”
“Một là tòa nhà trung tâm thương mại bán ma túy, hai là hầm đậu xe có đường hầm, đào thông đến dòng nữ đối diện. Phía trên trung tâm thương mại có thể “sạch sẽ” đó, nhưng hầm đậu xe bên dưới thì không.”
Cô nhân viên ghi menu: “Vâng thưa quý khách, cám ơn ngài gọi một ly latte kem 35. Xin hỏi ngài dùng ở đây hay mang về? Mời anh đấy, anh đẹp trai, đừng khách sáo.”
Lý Toản nở nụ cười: “Cám ơn.”
Một lát sau, chủ quán cầm latte đến cho hắn mang về, còn đích thân tiễn hắn ra cửa: “Lúc nãy Tiểu Trương nói với anh về bán dâm và buôn ma túy đúng không?”
Lý Toản nhướng mày.
Chủ quán thấy thế không hề ngạc nhiên: “Còn suy đoán dòng nữ là ổ mại dâm, trung tâm thương mại nối giáo cho giặc? Đừng nghe cô ấy nói bậy, tinh thần cô ấy không bình thường, gặp ai cũng thao thao mấy chuyện này, có người hỏi là cô ấy lập tức tự bịa ra… Kỳ thật cô ấy rất đáng thương.”
“Quán của tôi 9 giờ mở cửa, 11 giờ tối đóng cửa.”
“Ý anh là tai nạn xe và xe cảnh sát làm rơi cô gái ra ngoài đều là cô ấy tự bịa ra?”
“Tai nạn xe là thật. Cặp vợ chồng công nhân môi trường chính là cha mẹ của cô ấy, cổ còn một người em gái mất tích, một nhà ba người nghe ngóng tin tức bèn đến Hong Kong, vừa đi làm vừa tìm kiếm cô em gái, ai ngờ chưa tìm được em gái thì cha mẹ đã chết dưới bánh xe, lúc đó cô ấy đang giúp cha mẹ quét đường ở con phố kế bên nên thoát nạn, từ đó tinh thần không bình thường, nhưng tay chân nhanh nhẹn, tôi không nỡ đuổi việc cổ.”
Lý Toản: “Cám ơn anh đã nói cho tôi biết.”
Chủ quán phất phất tay.
Xuyên qua cửa kính, Lý Toản thấy Tiểu Trương đang bận rộn ở quầy rượu, hắn có trực giác những chuyện cô ấy nói không phải là tự biên.
Lý Toản cắn ống hút theo thói quen, hút một ngụm cà phê, vị hơi đắng đậm đà lan tràn đầu lưỡi. Khóe mắt hắn thoáng liếc thấy một chiếc xe tải lái ra, dừng ở ven đường chờ đèn xanh, hắn lập tức bước nhanh, tiện tay đặt ly cà phê vừa uống một nửa lên thùng rác ven đường rồi ba chân bốn cẳng nhảy lên chiếc xe tải cỡ lớn, leo lên nóc xe, khi xe tải khởi động thì lập tức nằm xuống.
Tốc độ chiếc xe rất nhanh, sau khi chạy ra đến xa lộ là đạp lún ga, Lý Toản không dám cử động, hắn không có bản lĩnh như trong phim ảnh, không thể nhảy tới nhảy lui trên nóc xe tải khi chiếc xe đang chạy trên xa lộ, càng không thể bảo đảm ngã xuống mà còn sống.
Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến khi chiếc xe dừng lại, tài xế và người phụ lái xuống xe, lần lượt rời khỏi bãi đậu xe, lúc này Lý Toản mới leo xuống từ trên nóc xe, hắn ngã xuống đất, tay chân như nhũn ra, một lúc lâu sau mới lấy lại sức lực, men theo tiếng động đi ra.
Đèn đường mờ tối, ngõ nhỏ càng lúc càng dốc, đèn từ cửa sổ nhà cao tầng hắt ra, âm thanh ti vi, tiếng nói chuyện trên trời dưới đất truyền ra, cực kỳ náo nhiệt, mang đậm hơi thở cuộc sống, xa xa có tiếng bước chân hỗn loạn, cách ngõ nhỏ này một đoạn.
Lý Toản tính toán khoảng cách và tốc độ trong đầu, sau đó bước nhanh hơn đuổi theo Triệu Nhan Lý, khi đến một góc rẽ, hắn suýt chút nữa bị gậy sắt vung tới trước mặt đập trúng, may là hắn né kịp đồng thời hô lên: “Triệu Nhan Lý!”
Cây gậy ngừng giữa không trung, đèn di động chiếu đến, Lý Toản giơ tay che mắt.
“Con mẹ nó…” Triệu Nhan Lý buộc miệng mắng một câu, vẫn chưa tỉnh hồn: “Lại là anh! Anh đi theo sau lưng tôi làm chi? Sao không lên tiếng?”
Lý Toản đáp: “Tôi nghĩ cô to gan đến nỗi dám đơn thương độc mã xông vào “Hồng quán” kia thì phải không sợ quỷ thần không sợ kẻ xấu mới đúng.”
Triệu Nhan Lý ngẩn ra: “Anh… Anh biết Dòng nữ thánh Maria làm gì rồi?”
“Cô cho rằng cảnh sát biết ít hơn một phóng viên như cô sao?”
Triệu Nhan Lý phẫn nộ: “Tôi còn tưởng… Thì ra là anh giỏi thật, Lâu Cát không hù tôi.”
Lý Toản: “Hắn ở đâu?”
“Tôi không biết.”
Lý Toản khoanh tay, nét mặt lạnh lùng, ánh đèn hắt lên gò má hắn có cảm giác như tăng thêm một lớp băng giá rét, con ngươi lạnh lẽo đen láy: “Muốn tôi tra hỏi cô ngay tại đây, cho đến khi hỏi ra hành tung của Lâu Cát? Đây không phải là thành phố Việt Giang, càng không phải là đồn cảnh sát, tôi có thể dùng tư hình xử trí kẻ tình nghi.”
“Tôi không phải tội phạm!” Triệu Nhan Lý giơ chân, không cam lòng nói: “Tôi bị uy hiếp, đến lúc đó dù ai bị thương cũng không liên quan gì đến tôi… Có điều nếu anh có thể bắt Lâu Cát thì nhớ chứng minh tôi vô tội, tôi bị Lâu Cát ép buộc.”
“Hồng quán kia là tin tức cực hot, chúc cô sớm đạt được ước muốn.”
Triệu Nhan Lý đi trước dẫn đường, nghe vậy nhăn mặt: “Không cần phải châm chọc, đội trưởng Lý, coi như tôi sai rồi, trước kia tôi suy nghĩ phiến diện đối với anh, đưa nhiều tin không thật, tôi xin lỗi. Khi về tôi nhất định viết một bài dài làm sáng tỏ cho anh.”
“Khỏi đi, sau này đừng tiết lộ manh mối quan trọng của vụ án, đừng dẫn hướng, đừng mang tình cảm cá nhân, suy nghĩ phiến diện của cá nhân dẫn dắt quần chúng hiểu lầm cảnh sát, được vậy tôi đã cám ơn tám đời tổ tông nhà cô rồi.”
Triệu Nhan Lý giật giật môi, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng vẫn thôi, cô biết bản thân sẽ không chiếm lý, lúc trước ăn nói vô lý còn không thắng nổi mấy câu châm chọc của Lý Toản.
Phía trước có một tòa nhà bồ câu, đoán chừng đã có lịch sử 50 – 60 năm rồi, bề mặt tường bong tróc toàn bộ, biến thành màu đen, hàng hiên âm u chật hẹp, trong phòng phát ra tiếng động gì, đi ở ngoài hành lang đều nghe được.
Triệu Nhan Lý mở một cánh cửa ở lầu sáu, để Lý Toản đi vào.
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách phỏng chừng 30m2, đầy đủ đồ đạc, so với nhà lồng mà hắn tưởng tượng khi tới thì tốt hơn rất nhiều, dù sao nơi này là Hong Kong tấc đất tấc vàng.
“Cậu đến trễ hơn anh dự tính.” Lâu Cát đang ở trần, bụng quấn băng gạc, lờ mờ thấy vết máu, dựa vào cửa phòng nói với Lý Toản.
Lý Toản không phản ứng, còn Triệu Nhan Lý thì trợn trừng mắt: “Mẹ nhà anh, anh biết Lý Toản sẽ tới! Anh không nói với tôi! Có biết tôi không thể chợp mắt nổi, chỉ sợ bị hiểu lầm là đồng bọn của anh rồi bị chộp phải ngồi tù không!?
Lâu Cát xoa bụng, thì thầm nói: “Tôi đói bụng.”
Triệu Nhan Lý nghiến răng nghiến lợi: “Sao không bị đánh chết luôn đi?”
Tuy nói vậy nhưng cô vẫn đi vào phòng bếp hâm nóng thức ăn mua về.
Lâu Cát khom lưng, lảo đảo đi tới sô pha, gọi Lý Toản đi tới: “Lý Nhị Bảo, mau tới đây ngồi.”
“Phụt!” Triệu Nhan Lý nén cười.
Lý Toản chọt vào vết thương trên người Lâu Cát: “Gọi lần nữa thử xem?”
Mặt mày hắn tái nhợt, trán đổ mồ hôi lạnh: “Anh sai rồi, đội trưởng Lý.”
Lý Toản hỏi: “Ai làm bị thương?”
“Lãnh đạo bị anh đâm sau lưng mấy lần rốt cuộc đã nghi ngờ anh, chính là Tống tiên sinh. Không phải cậu đã đoán được sao? Hay là Tôn Quy Hạc không nói cho cậu biết?”
Lý Toản vô thức nhìn về phía Triệu Nhan Lý, cô ta không chỉ đóng cửa phòng bếp mà còn bịt tai và mở nhạc, có thể nói là khát khao được sống cực kỳ mãnh liệt.
“Bây giờ có thể nói rõ đầu đuôi cho tôi chưa? Về bí mật trong lòng anh.”
Lâu Cát nhìn Lý Toản, ánh mắt lộ ý cười: “Là anh chủ động liên hệ Tôn Quy Hạc nói làm nằm vùng, luận kinh nghiệm, không ai thích hợp làm nằm vùng hơn anh, anh sáu tuổi, hay bảy tuổi nhỉ? Từ khi bắt đầu hiểu chuyện thì anh đã làm nằm vùng rồi, không ai đề phòng một đứa trẻ, dù ở nơi quỷ ma như Lưỡi Liềm Vàng, không ai tin một đứa trẻ có thể thông minh đến nỗi đi làm nằm vùng khắp nơi.”
“Nhưng dù thông minh đến đâu, suy cho cùng vẫn là một đứa trẻ, luôn có thời điểm không chu toàn gặp trắc trở. Vậy nên năm anh tám tuổi, anh thất thủ, cậu biết kết cục của nằm vùng trong ổ ma túy bị phát hiện rồi đó.”
Sống không bằng chết.
“Anh rất may mắn, vừa mới bị tra tấn thì được cứu, sau đó được nhận làm con nuôi, dẫn theo bên người nuôi 3 năm, đó là quãng thời gian anh hạnh phúc nhất, rốt cuộc anh được sống như một con người.”
Lâu Cát kề sát vào: “Cậu đoán xem là ai cứu anh?”
Lý Toản mấp máy môi: “Cha mẹ tôi.”
“Gọi anh… Anh là anh trai của em! Cha mẹ thường kể với anh về em, cha mẹ muốn dẫn anh quay về Trung Quốc, cho anh nhập tịch… À, lúc đó đại sứ quán Pakistan đã giúp anh lưu hồ sơ nhập tịch rồi, đáng tiếc chưa kịp xxx. Cha mẹ thường nhắc đến em, nói em là em trai anh. Anh học rất lâu, chuẩn bị thật lâu…”
“Chuẩn bị cái gì?”
“Chuẩn bị làm một người anh tốt.”
Ánh mắt Lâu Cát ôn hòa, trong mắt cất giấu yêu thương vượt thời gian, đó là mười mấy năm trước, một đứa nhỏ 11 tuổi khó khăn học cách bày tỏ tình yêu và sự quan tâm của mình đối với em trai, nhưng sự chuẩn bị kỹ càng của đứa bé đó đã bị phá hủy trên đường về nhà, mộng đẹp về nhà, kế hoạch bảo vệ em trai từ 10 tuổi đến năm 18 tuổi, vào khoảnh khắc xe hư người chết, bùm một tiếng nghiền nát tất cả, dù làm mọi cách vẫn không chắp vá lại được.
Lý Toản liên tục xoa xoa tay, dời tầm mắt: “Nên anh mới gọi tôi là Nhị Bảo?”
“Cha mẹ nói anh là Đại Bảo, em là Nhị Bảo, rất tục đúng không? Nhưng anh rất thích.” Trong giấc mơ đều là cái tên này.
“Cái tên trước kia của anh rất phổ biến, cha mẹ cho anh cái tên Lý Cát, suốt đời cát tường như ý, là lời chúc phúc chân thành nhất.” Nói đến đây, Lâu Cát thở dài, thật lòng nói: “Kỳ thật anh vừa ý tên Lý Đại Bảo hơn.”
Lý Toản méo mặt.
“Sau đó thì sao? Anh may mắn sống sót, ai thu nhận anh?”
“Anh từng đi gặp em, sau đó tìm Tôn Quy Hạc, nói với ổng kế hoạch nằm vùng hòng diệt trừ triệt để Tống tiên sinh, ông ta từ chối, muốn tống anh đi học, làm người bình thường.”
“Anh chạy trốn.”
Lâu Cát nghiêng ngã dựa vào lưng ghế sô pha, mắt nhìn xa xăm: “Trạm dừng chân đầu tiên của anh là Việt Nam, biên giới Quảng Tây, ở đây anh gặp một gã đàn ông dùng tên giả Thái Hưng Tài, sau đó lại phóng hỏa thiêu chết người đồng hành trên thuyền, anh nói cho gã biết ở đây buôn lậu chẳng thấm vào đâu, quay về thành phố Việt Giang, đóng quân ở hải cảng, đó mới là địa điểm vàng để phát tài.”
“Trương Phú Thanh?”
Lâu Cát im lặng vài giây: “Gã là kẻ cực kỳ độc ác.” Loại người ác độc có thể làm đại sự, cũng có thể trở thành quân cờ trong kế hoạch của Lâu Cát.
Thế là Trương Phú Thanh cùng Lâm Triều Kỳ hợp tác càng thuận lợi, có Lâu Cát ở giữa bắc cầu tạo quan hệ, một mạng lưới tội phạm cực lớn được bện thành, bao phủ thành phố Việt Giang, thậm chí toàn bộ khu Vịnh Lớn.
“Mạng lưới này là mạng lưới phạm tội của Tống tiên sinh, cũng chính là mạng nhện cầm tù gã.”
Lý Toản hỏi: “Anh có biết quá trình bện lưới đã hại chết bao nhiêu người không?”
“Anh không có lựa chọn khác.” Lâu Cát thở dài: “Anh không có lựa chọn khác, không phải anh cũng sẽ có những người khác, vì vậy dứt khoát để anh làm. Lúc mạng lưới chưa bện, gã đã hại chết rất nhiều người rồi, ngay cả cảnh sát mà gã còn dám công khai mưu sát, ngay trong địa bàn ở Trung Quốc, ngay trong địa bàn của chúng ta! Em biết gã ngông cuồng ngạo mạn cỡ nào, gian xảo cỡ nào không!”
“Em nhìn đi, Hong Kong không có anh nhúng tay vào vẫn gieo họa không ít người.”
“Hong Kong xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc gã có mục đích gì?”
“Anh cho rằng mục đích của Tống tiên sinh là thành phố Việt Giang, Hong Kong và Macao chỉ là lựa chọn tương đối phòng khi không chiếm được thứ tốt nhất, nhưng bây giờ mới biết, căn cơ và mục đích của gã ngay từ đầu đã xác định là Hong Kong. Nghĩ kỹ thấy cũng đúng, dù là vị trí địa lý, nguyên nhân lịch sử hay là chế độ chính trị, Hong Kong đều là nơi thích hợp nhất.”
“Tống tiên sinh muốn đấu với tư bản Hong Kong, dùng ma túy và súng đạn gây xáo trộn đời sống người dân, nhanh chóng giải quyết một nhóm quan chức không làm việc cho gã, sau đó nâng đỡ người của gã lên nắm quyền, dùng tốc độ nhanh nhất đoạt quyền, tiếp đó làm kinh tế bất ổn, bán khống đô la Hong Kong, tái hiện khủng hoảng tài chính Á Châu 1998 lần nữa.”
Khủng hoảng tài chính Châu Á 1998, bắt đầu là bán khống baht Thái Lan, sau đó bán khống đô la Hong Kong.
“Năm đó Soros điều khiển tài chính Hong Kong, bán khống đô la Hong Kong, có người bảo thủ tính được ông ta kiếm gần 40 tỷ, 40 tỷ vào 20 năm trước, bây giờ Tống tiên sinh muốn nhân con số 40 tỷ lên năm lần.”
“Năm đó có thể bán khống đô la Hong Kong do nhiều nguyên nhân, hiện tại thế cục ổn định, quốc gia giàu mạnh, muốn bán khống lần nữa không dễ dàng như vậy.”
“Cho nên gã muốn làm từ dưới lên trên, dao động đời sống người dân, chính trị, kinh tế Hong Kong.”