Anh Đến Trong Cơn Mưa Hoa Mùa Hạ

Chương 27




Đời sống ở nông thôn cực kỳ tẻ nhạt, không có một chút thú vị. Ăn sáng xong, Tiêu Hàn gánh mấy thùng nước từ bên ngoài trở về sau đó lại tiếp tục quá trình chẻ củi buồn chán.

Hà Nhiễm đang chán muốn chết, cô đành phải ngồi dưới hiên nhà cách anh không xa mà phơi nắng, lâu lâu cô cũng không kìm được được mà đi chọc mấy con gà, đuổi mấy con vịt.

Tiêu Hàn cứ một lát lại quay đầu nhìn cô, giống như muốn xác định rằng cô vẫn còn ở đó hay không.

Hà Nhiễm phát hiện lúc anh đang làm việc, ánh mắt sẽ không ngừng tìm kiếm cô. Đây là thói quen do lúc trước làm việc ở Quảng Châu để lại.

Cô cũng đã lớn như vậy rồi còn có thể bị bắt cóc được hay sao.

Hà Nhiễm cảnh cáo nhìn anh: "Anh chú tâm một tí đi, coi chừng bổ vào tay."

Không lâu sau thì lão thái thái đem một cái ghế từ trong nhà bước ra, ngồi trước cửa nhà mà bóc vỏ ngô.


Hà Nhiễm thật ra rất muốn lên tiếng chào hỏi bà một câu nhưng cô không biết phải làm thế nào, vì thực sự cô không nói được tiếng địa phương.

Cô có chút tò mò lão thái thái cùng với Tiêu Hàn là có quan hệ thế nào, nghĩ thế nên cô liền hỏi anh: "Bà đây là vị họ hàng nào của anh?"

Tiêu Hàn nói: "Mẹ anh."

Hà Nhiễm quả thực có hơi sửng sốt một chút, bởi vì mái tóc của bà đã hoàn toàn bạc trắng nên nhìn qua ít nhất cũng đã sáu mươi bảy mươi mấy tuổi.

Theo lý thuyết thì Tiêu Hàn bây giờ chỉ mới ba mươi ba tuổi, mẹ của anh cũng không thể lớn tuổi như vậy nha.

Tiêu Hàn giải thích: "Bà cùng cha anh là kết hôn lần hai, so với cha anh thì lớn hơn vài tuổi."

Hà Nhiễm ồ một tiếng, nói như vậy lại rất là hợp lý.

Rồi sau đó Tiêu Hàn lại kể sơ qua một chút về tình cảnh nhà anh.


Sau khi mẹ ruột của Tiêu Hàn qua đời, ba anh kết hôn với người mẹ kế bây giờ. Mẹ kế cũng là tái hôn, lúc đó có đưa theo một cô con gái tới đây, chị ấy lớn hơn cả hai anh em nhà Tiêu Hàn.

Tiêu Hàn ở trong nhà đứng thứ ba, sau đó cha mẹ lại sinh thêm một cô em gái nữa, nhưng đáng tiếc chưa đủ 5 tuổi đã rơi vào trong ao chết đuối.

Hiện tại thì ba cùng với anh hai của Tiêu Hàn cũng đã qua đời, trong nhà chỉ còn anh và chị cả là hai đứa con nối dõi, nhân khẩu rất thưa thớt.

Chị cả vài năm trước đã gả vào trong thị trấn và sống luôn ở đó đến nay, chỉ có lễ tết sẽ quay lại ghé thăm vài bữa.

Năm nay về quê ăn tết, chị ấy đã mang theo Tuyền Tuyền trở về thị trấn vui chơi vài hôm. Mấy ngày nữa, Tiêu Hàn sẽ lên đó đón nó về.

Theo lời anh nói thì cha anh mất từ rất sớm, một mình mẹ kế nuôi lớn ba đứa con cũng thật sự quá vất vả.


Hà Nhiễm không khỏi quay đầu lại nhìn lão thái thái đang ngồi im lặng bóc vỏ ngô.

Tiêu Hàn chẻ một đống củi xong liền ôm chúng bỏ vào lò lửa rồi bắt đầu chẻ một chồng khác.

Hai mẹ con ai nấy đều làm việc của bản thân, chỉ có Hà Nhiễm ngồi đó thảnh thơi không có việc gì.

Cô một mực lười biếng, cái gì cũng không muốn làm.

Tiêu Hàn nhìn thấy cô buồn chán, động viên cô một câu: "Chúng ta chiều nay sẽ đi dạo chợ phiên vài vòng."

Hà Nhiễm nghe xong, rút cuộc cũng có chút hứng thú: "Ở đây có chợ phiên sao?"

"Ừm, nhưng mà rất xa."

"Xa bao nhiêu?"

"Cỡ mười mấy cây số, phải đi qua vài ngọn núi."

Hà Nhiễm lại hỏi: "Vậy làm sao để tới đó?"

"Ngồi xe ba bánh."

Hà Nhiễm gật đầu, "Tốt quá, không phải đi bộ là được. Đi thôi!"

Sau khi ăn xong cơm trưa, Tiêu Hàn nói với lão thái thái mấy câu rồi liền đưa Hà Nhiễm ra cửa.
Leo lên chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, Tiêu Hàn ngồi đằng trước lái xe còn Hà Nhiễm thì ngồi lên một bao cát trong thùng xe.

Đường núi nhỏ hẹp lại không mấy bằng phẳng, bánh xe lăn đi đè nát sỏi đá ở trên đường, Hà Nhiễm ngồi trên xe cũng không ngừng lắc lư theo nó.

Cô không quá thích nghi với thời tiết ở đây, để tránh cho da mặt cô không bị gió thổi cho đỏ bừng, khô nứt như những người phụ nữ hôm qua, thì Hà Nhiễm đã bịt kín mặt của mình bằng một lớp vải dày để chắn gió.

Trên đường Tiêu Hàn thỉnh thoảng có gặp vài người bạn của anh, nên dừng lại hỏi han một chút.

Xe dần dần đi xa hơn, cũng gặp ít người hơn.

Đi lên một con dốc cao, tầm mắt dường như cũng được mở rộng hơn rất nhiều.

Khung cảnh ở đây rất hùng vĩ và tráng lệ. Những ngọn núi ở phía xa xa cuồn cuộn, những đám mây  mờ mờ sương ảo, rừng cây xanh ngát như muốn chống lại cả bầu trời, cảnh tượng này làm cho trong lòng mọi người đều cảm thấy thật sảng khoái.
Tiêu Hàn sống ở đây từ nhỏ đến lớn, vì thế nên không hề bị cảnh vật ở đây làm cho phân tâm, anh vẫn rất tập trung mà lái xe về phía trước.

Hà Nhiễm chuyển mắt nhìn xuống mảnh đất màu vàng trải dài như vô tận, cùng với lớp cát bụi đang bay mù mịt dưới lòng đường, dường như bây giờ cô đã có thể quen dần với nhịp điệu lắc lư của chiếc xe.

Tất cả mọi người và mọi thứ ở đây đều quá xa lạ với cô, cách bọn họ sống bình bình thản thản từ ngày này qua ngày kia, không có quá nhiều niềm vui hay nỗi buồn, cũng không có những biến cố bất ngờ xảy ra, cứ thế tách biệt ra khỏi thành thị tấp nập chóng qua của dòng đời, nhưng hết thảy lại vô tình mang đến cho cô cảm giác cực kỳ thân thuộc.

Có thể nói rằng "Chốn yên bình này chính là quê hương của tôi."
Sau khi băng qua vài con núi, bọn họ cuối cùng cũng đến được chợ phiên.

Đi dạo một vòng Tiêu Hàn hỏi cô có muốn mua gì hay không, Hà Nhiễm trả lời rằng cô muốn mua mấy bịch băng vệ sinh vì kinh nguyệt của cô cũng sắp tới rồi.

Bọn họ đi vào một cái siêu thị nhỏ, các loại băng vệ sinh ở đây đều là những nhãn hiệu xa lạ, nhưng vẫn còn hạn sử dụng nên Hà Nhiễm cũng đành phải mua chúng.

Đi ra khỏi siêu thị, Hà Nhiễm lại hỏi: "Ở đây có tiệm thuốc không? Em hơi đau răng, muốn mua một ít thuốc giảm đau."

Cô nói đến đây thì dừng lại, liếc anh một cái: "Còn có thuốc tránh thai."

Tiêu Hàn gật đầu: "Có.", nói xong thì dắt Hà Nhiễm đi thẳng.

Phiên chợ này so với Hà Nhiễm tưởng tượng thì lớn hơn rất nhiều, một con phố đều không nhìn thấy được điểm cuối.

Lúc gần đến cửa tiệm thuốc, Tiêu Hàn đột nhiên đứng im bất động.
Anh kéo Hà Nhiễm đi nhanh về hướng ngược lại, trông như vừa mới gặp quỷ vậy.

Hà Nhiễm không rõ ràng cho lắm hỏi anh: "Làm sao vậy?"

Tiêu Hàn dắt cô đến một góc tối không có người thì mới chịu dừng lại, "Gặp phải người quen."

Hà Nhiễm càng không hiểu: "Vậy thì sao?"

Hà Nhiễm nhìn vào mắt cô, do dự nửa ngày rồi mới nói: "Hôm nay anh vốn dĩ phải đi xem mắt, người hồi nãy vừa gặp chính là người mai mối cho anh."

"......"

Hà Nhiễm hít sâu một hơi, giọng điệu chua chát: "Anh còn phải đi xem mắt kìa."

"......" Tiêu Hàn rầu rĩ không lên tiếng.

"Có phải hay không đang trách em, đột nhiên đến quấy rầy cản trở anh đi hẹn hò?"

Hà Nhiễm nói xong thì đưa tay xuống, hung hăng nhéo vào đùi của anh một cái, Tiêu Hàn né sang một bên nhưng cũng không giải thích gì.

Anh năm nay cũng đã ba mươi ba tuổi rồi, người trong thôn bằng tuổi anh đều đã lập gia đình và làm cha luôn được rồi, nhưng anh thì vẫn cứ chậm chạp không đả động gì đến chuyện hôn nhân, người nhà anh không gấp mới là lạ.
Tiêu Hàn thành thành thật thật nói: "Đừng tức giận, em đến rồi thì anh sẽ không đi nữa."

Chuyện này thì Hà Nhiễm vẫn hiểu, chẳng qua nếu như hôm nay cô không đến đây thì Tiêu Hàn sẽ thật sự đi hẹn hò với hoa cúc cô nương kia rồi.

Trong lòng không hiểu vì sao lại buồn phiền, hai người họ vẫn đứng nguyên tại chỗ nhìn nhau mà không nói gì.

Thật lâu sau Hà Nhiễm đã mất hết kiên nhẫn, thúc giục hỏi anh: "Anh nhìn xem bà mối của anh đã đi chưa?"

Tiêu Hàn nhìn thoáng qua bên kia một cái, nói: "Vẫn chưa."

"Mua thuốc thôi mà tại sao lại lâu như vậy?"

"Hình như đang nói chuyện phiếm với chủ tiệm thuốc."

"......"

Hà Nhiễm chờ sốt ruột, dứt khoát nói: "Anh không đi, em đi. Dù sao bà ấy cũng không biết em."

Tiêu Hàn ngược lại như không có việc gì mà nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng nói: "Cùng đi đi."
Bọn họ đi đến trước tiệm thuốc, đẩy cửa bước vào.

Hà Nhiễm liếc nhìn bà thím đang đứng trước máy tính tiền, bà ấy nhìn khoảng bốn mươi năm mươi tuổi, khuôn mặt và dáng người đều rất tròn trịa, xem ra là một người cực kỳ nhiệt tình.

Bà thím nhìn thấy Tiêu Hàn thì vẫy tay chào hỏi: "Ai ya! Tam Tử, cháu làm sao lại ở đây, không phải cháu bảo đi đón Tuyền Tuyền sao?"

Mặc dù bà ấy cũng dùng phương ngôn để nói chuyện nhưng khẩu âm lại không quá đặc sệt như lão thái thái, Hà Nhiễm miễn cưỡng cũng có thể nghe ra đôi chút.

Tiêu Hàn nói: "Đáng lẽ sẽ đi đón nó, nhưng Tuyền Tuyền nói rằng nó muốn ở lại chơi thêm vài ngày nữa nên thôi."

Hai người hàn huyên vài câu, thì bà ấy mới để ý tới Hà Nhiễm đi cùng với anh đến đây.

Trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc, "........Đây là?"
Tiêu Hàn kéo Hà Nhiễm lại gần một chút nói: "Con út của cháu."

Hà Nhiễm bất giác nhíu mày, muốn đem tay của mình rút ra nhưng không hiểu tại sao Tiêu Hàn lại nắm rất chặt, cô động đậy một chút cũng không được.

Đợi bà thím kia đi rồi, Hà Nhiễm khó hiểu hỏi: "Tại sao anh lại nói với bà ấy em là con gái anh vậy?"

Tiêu Hàn nói: "Ở đây từ 'con út' còn có ý nghĩa khác."

"Vậy nó nghĩa là gì?"

Tiêu Hàn kéo cô vào sâu trong tiệm thuốc, không định nói cho cô biết.

Lúc thanh toán, Hà Nhiễm lấy một hơi năm sáu cái hộp ở trên kệ thuốc.

Tiêu Hàn nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.

Hà Nhiễm hầm hừ nói với anh: "Nếu như anh còn làm giống đêm qua, thì rất nhanh sẽ dùng hết."

"......."

"Không phải." Tiêu Hàn nói: "Em mua cỡ nhỏ rồi."

Hà Nhiễm lườm anh một cái: "Dù sao cũng không siết chết được anh."
Ra khỏi tiệm thuốc, họ đã mua thêm một số đặc sản ở những nơi khác rồi cuối cùng thì trở về nhà trước khi trời tối.

Ăn tối xong Hà Nhiễm bật di động lên muốn gọi về nhà một cái, nhưng sau đó cô mới phát hiện ở đâu cũng không thể bắt được sóng điện thoại.

Cô dạo một vòng quanh nhà nhưng vẫn không thể tìm thấy tín hiệu, thế nên cô đành phải chạy vào trong bếp hỏi Tiêu Hàn.

Tiêu Hàn nói: "Trên đỉnh núi mới bắt được tín hiệu, để anh rửa bát xong sẽ dẫn em đi."

Hà Nhiễm gật đầu, "Được."

Hà Nhiễm vẫn rất lười biếng, lúc đi ra ngoài còn muốn kêu Tiêu Hàn lái xe chở cô.

Tiêu Hàn nói: "Đường không xa lắm đi bộ vài phút là tới, em cũng nên  rèn luyện thân thể một chút."

Anh nói cũng có lý nên Hà Nhiễm đành phải nghe theo lời anh.

Hai mươi phút sau họ leo lên đỉnh núi thì tình cờ tìm thấy một tảng đá lớn nên bọn họ cũng ngồi xuống ở đó, dựa lưng vào nhau.
Di động của cô cuối cùng cũng bắt được một chút tín hiệu nhưng vẫn đứt quãng như cũ.

Cô tận dụng thời gian mà gọi cho Dương Văn Bình một cuộc điện thoại, nói rằng cô cùng bạn học đi ra ngoài du lịch, mấy ngày nữa mới về.

Dương Văn Bình trước đó không hề nhận được bất kỳ tin tức nào của cô, đương nhiên đã mắng cho cô một trận.

Hà Nhiễm không muốn nghe bà cằn nhằn, lấy lý do là tín hiệu kém mà cúp máy.

Tiêu Hàn ngồi bên cạnh yên lặng hút thuốc, nghe cô gọi điện thoại cũng không hề tiếng phát ra tiếng nào.

Thời tiết tối nay rất tốt, còn có thể trông thấy được những ngôi sao dày đặc bao phủ toàn bộ bầu trời đêm.

Loại cảnh tượng này rất hiếm thấy ở thành phố, Hà Nhiễm nhìn lên các vì sao bất tri bất giác mà bị mê hoặc trong đó.

Người sau lưng khẽ di chuyển một chút, đã làm cho suy nghĩ của cô quay trở lại.
Mặc dù nói là cô và Tiêu Hàn dựa lưng vào nhau nhưng Tiêu Hàn cũng không dám dùng quá nhiều sức lực, nếu không cơ thể mảnh mai của Hà Nhiễm sẽ bị đè mất.

Hà Nhiễm bỗng nhiên phát hiện ra một điều rất đáng ngờ.

Cô ngồi thẳng người dậy, quay đầu lại nhìn Tiêu Hàn: "Trên núi không phải không có tín hiệu sao? Vậy sao hôm 30 tết đó em vừa mới gọi cho anh, anh lại có thể lập tức bắt máy nhanh như vậy?"

Tiêu Hàn nhìn qua chỗ khác, không dám nhìn vào mắt cô rồi lại như lơ đãng nói: "Anh lên núi đi dạo."

Hà Nhiễm cười nhạo: "Anh cũng thật rảnh rỗi nha......không có việc gì lại lên núi tản bộ, cả dòng họ nhà muỗi đều phải cảm ơn anh."

Tiêu Hàn nghiêm túc nói: "Mùa đông không có muỗi."

Hà Nhiễm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh. Dưới sự dò xét cố chấp đó, ánh mắt của Tiêu Hàn bắt đầu né tránh.
Hà Nhiễm quay người lại, phút chốc đem mặt tiến về phía trước, gần như đụng vào cằm của anh.

Cô hỏi: "Anh đợi điện thoại của em sao?"

Tiêu Hàn không trả lời.

Ánh mắt cô sáng rực: "Có phải hay không?"

Anh cuối cùng cũng thấp giọng trả lời: "Ừm."

Hà Nhiễm mỉm cười: "Anh làm sao biết được em sẽ gọi điện thoại cho anh?"

Tiêu Hàn mím môi: "Chỉ là.......cảm giác thôi."

"Bởi vì anh gửi tin nhắn cho em sao?"

"Ừm."

Hà Nhiễm nhún vai nói: "Thấy không, cho nên là anh liên lạc với em trước chứ không phải em chủ động gọi cho anh."

Tiêu Hàn: "........Ừ"

"Nhưng em lại là người chạy từ rất xa đến đây để tìm anh, cuối cùng vẫn là anh đạt được mục đích." Hà Nhiễm nửa cười nửa không "Hừ, nhìn không ra anh lại tâm cơ đến vậy."

"......"

Ngồi trên tảng đá một thời gian dài rất không thoải mái, Hà Nhiễm tận dụng hết mọi điều kiện của người bên cạnh, cô ngồi lên đùi của Tiêu Hàn.
Mặt đối mặt, cô nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay vuốt ve bên dưới quai hàm kiên nghị của anh, nói: "Anh nên cạo râu đi."

Tiêu Hàn không đáp lại cô, anh yên lặng chăm chú nhìn cô rồi lẩm bẩm gọi một tiếng: "Con út."

Hà Nhiễm lại không hiểu mà cau mày: "Cuối cùng nó có nghĩa là gì?"

Tiêu Hàn ngậm miệng, vẫn không nói cho cô biết.

Anh không chịu nói thì bỏ đi, để cô về hỏi người khác.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì.

Hà Nhiễm nhìn thấy cả bầu trời đầy sao tỏa sáng trong đôi mắt đen láy ấy, ngoài ra còn có một bóng hình được khắc sâu nhất ở trong đó.

Hai tay cô đặt lên bả vai anh, ngước cổ bắt lấy ánh mắt của anh: "Muốn hôn em không?"

Tiêu Hàn trầm giọng: "Muốn."

Hà Nhiễm khẽ mở môi, im ắng mời gọi

Tiêu Hàn từ từ cúi đầu, đầu lưỡi tiến tới thăm dò, tìm kiếm rồi chạm vào nhau.
Khoảnh khắc được anh chạm vào thật không thể diễn tả.

Giống như có một sự hấp dẫn từ nguyên thủy hồng hoang, được sự dẫn dắt ở bên kia vũ trụ chỉ vì giây phút này được gặp nhau.

Hà Nhiễm bắt đầu đáp lại, như gần như xa, gắn bó như keo sơn.

Có một số lời nói không nhất thiết phải nói ra, chỉ cần cảm nhận từ độ sâu của một nụ hôn, sức lực của một cái ôm là đủ.

Không biết là do sương lạnh trên núi hay do hơi nóng từ người anh truyền đến, làm kính của Hà Nhiễm trở nên mơ hồ không rõ.

Hà Nhiễm dứt khoát lấy kính xuống, lập tức cả khuôn mặt của Tiêu Hàn tiến sát lại gần cô, thân thiết dán vào.

Hai tay của anh ôm lấy đầu cô, ngón tay trượt xuống phía sau tai cô, lúc hôn môi cũng không quên mà sờ nhẹ vào vành tai của cô.

Trong lòng Hà Nhiễm ngứa ngáy khó nhịn, thanh âm đã có chút biến đổi: "Đừng sờ tai của em."
Tiêu Hàn ngược lại càng thêm hăng hái, ra sức xoa nắn tai cô.

Hà Nhiễm không thể kiểm soát mà run rẩy trong tay anh: "Em bảo anh đừng chạm vào."

Tiêu Hàn dường như không nghe thấy, dùng giọng nói ấm nóng như trâm như mê của mình thì thầm bên tai cô : "Em như vậy thật ngoan."

Cảm giác được có một luồng ẩm ướt chảy ra từ thân dưới, Hà Nhiễm dần dần không nhịn được rốt cuộc cũng tức giận: "Anh còn sờ nữa, có tin em làm anh ra ở ngay chỗ này không!"