Ánh Đèn Hoang Dã

Chương 8




Giống một đôi cánh trắng tinh.
“…”

Cô đang nói cái gì vậy.

Thật là mất mặt.

Cố Gia Niên đứng thẳng bằng chân trái, nhưng bởi vì điều chỉnh trọng tâm nên cứ qua lại như một chú hề hài hước.

Sau đó trơ mắt nhìn Trì Yến đứng dậy, đi về phía cô.

Cô muốn giải thích thêm hai câu về chuyện làm bẩn tấm thảm, muốn nói mình có thể mang về giặt sạch thì nhìn thấy anh bước tới trước mặt cô, trên gương mặt vốn đầy cáu kỉnh và người sống chớ gần thoáng hiện ý cười thảng thốt.

Trì Yến đưa tay giữ bả vai lắc lư của cô, từ từ dìu cô ngồi xuống ghế sô pha.

Hoàn toàn không để ý đến vết máu đã nhuộm bẩn tấm thảm.

Cố Gia Niên ngồi bắt chéo chân, ngơ ngác nhìn anh ngồi xổm xuống quan sát chân cô.

Cô bất an rút chân về, lại bị anh không khách khí “Chậc” một tiếng, giơ tay cố định cổ chân cô: “Đừng động, em càng động nó kẹp càng sâu.”

Da cổ chân nhạy cảm cảm giác được đầu ngón tay mát lạnh của anh, Cố Gia Niên bất giác co rúm lại nhưng bị anh càng giữ chặt, “Đã nói đừng động.”

“Ồ.” Mặt Cố Gia Niên thoắt nóng bừng, cố kiềm chế suy nghĩ cuộn tròn đầu ngón chân.

Trì Yến nhíu mày nhìn một lúc, sau đó kéo kỷ trà bên cạnh qua kê dưới chân Cố Gia Niên thay tay anh: “Kẹp rất sâu, khăng khăng rị ra sẽ ảnh hưởng đến vết thương. Em duy trì tư thế này đừng động, đợi tôi một lát.”

“Ừm.”

Cố Gia Niên đưa tay lau nước mắt, chịu đựng đau đớn cùng sợ hãi, tư thế cứng ngắc mắt to trừng mắt nhỏ với con cua kia. May mà sức mạnh của càng cua dường như khiến vết thương kép lại, máu không chảy ra bên ngoài nữa nên không đến nỗi nhếch nhác.

Trì Yến nhanh chóng quay lại, trong tay cầm một chậu gỗ đựng nước và một hòm thuốc, ngồi xổm xuống, đỡ cái chân đặt trên kỹ trà bỏ vào trong nước, sau đó lấy một cái nhíp trong hòm thuốc ra gõ nhẹ vào mai cua.

“Chịu đựng một lát.” Cố Gia Niên nghe ra một chút an ủi hiếm hoi trong giọng nói của anh, trái tim bỗng nhiên chua trướng. Cô khịt khịt mũi, gật đầu: “… Ừm.”

Con cua cảm nhận được xung quanh có sự hiện diện của nước nên dần thả lỏng cảnh giác, đôi càng bướng bỉnh kia cũng thoáng nới lỏng.

Cố Gia Niên nín thở, thấy nó từ từ bò vào trong nước liền nhanh chóng rút chân về.

“Shhh…” Không có càng cua giữ làm máu lại bắn ra tung tóe, đau đớn xộc đến khiến Cố Gia Niên không khỏi sợ hãi.

Trì Yến lập tức đè lại bằng một miếng gạc. Lúc này mới bật cười hỏi cô: “Sao lại thành ra như vậy? Cua ở đâu ra thế?”

Có lẽ “tay đứt ruột xót” cũng áp dụng với ngón chân đi. Trong cảm giác đau đến xé ruột Cố Gia Niên phân ra chút tinh thần trả lời câu hỏi của anh: “… Là tự em bắt ở sông.”

“Cho nên? Em mang bọn nó đến đọc sách cùng em hả?”

Anh còn có lòng dạ huyên thuyên?

“Không phải”, Cố Gia Niên mếu máo, “Vốn dĩ muốn mang đến cho anh làm bữa tối. Nhưng thấy tâm trạng anh không tốt nên không nói mà tiện tay đặt bên cạnh sô pha. Ai ngờ nó sẽ bò ra, còn nhìn chằm chằm ngón chân của em…”

“Này ngược lại tôi sai à?”

Cố Gia Niên không lên tiếng. Nhưng sau mấy lần nói chêm chọc cười lại thuận lợi vượt qua khoảng thời gian đau nhất, vết thương dần mất cảm giác, hoặc có lẽ là đại não đã thích ứng. Máu không còn rướm ra ngoài nữa.

Lúc này Trì Yến mới gỡ miếng gạc, sau đó lấy povidon, vải xô và tăm bông trong hòm thuốc ra, “Vết thương rất sâu nên trước tiên xử lý một chút rồi lát nữa phải đến bệnh viện. Em biết xử lý vết thương không?

Kỳ thực Cố Gia Niên chưa từng xử lý vết thương. Nhưng cô vẫn gật gật đầu, cầm cây tăm bông đã chấm povidon anh đưa, run rẩy bôi vào vết thương, vào khoảnh khắc tăm bông tiếp túc với miệng vết thương cảm giác đau đớn lại xộc đến khiến cô bất giác vung tay.

Cố Gia Niên cắn răng thử thêm vài lần nhưng vẫn không cẩn thận nên nhiều lần cọ vào trong làm máu mới vừa ngừng lại bắt đầu chảy ra. Cô ngẩng đầu, bối rối nhìn Trì Yến. Nhưng ngại nhờ anh thêm lần nữa.

Trì Yến không nói gì, trực tiếp cầm cây tăm bông mới, chấm vào povidon, ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp cô xử lý vết thương. Động tác của anh gọn gàng dứt khoát, không chút dây cà dây muống.

Tăm bông như biến thành đồ vật thô ráp nhất thế giới, mỗi một cái chạm của tăm bông và vết thương đều phóng đại vô hạn trong đại não cô.

Trì Yến ngẩng đầu lên, nhìn mồ hôi lạnh trên rìa trán cô và đôi môi bị cắn trắng bệch, thoáng dừng động tác trên tay, điềm đạm nói: “Đau thì kêu, khóc cũng được.”

Gương mặt nhíu chặt giãn ra một cách khó khăn: “… Không sao, không đau mấy, cũng không muốn khóc ạ.”

Tay lại cấu vào tay vịn ghế sô pha.

“Tuổi không bao lớn mà sĩ diện thì lớn.” Trì Yến liếc cô một cái, cười vào nhưng động tác trên tay lại nhẹ hơn một chút.

Đợi sau khi bôi xung quanh miệng vết thương xong thì quá trình làm sạch khiến người đau khổ cuối cùng cũng kết thúc, Cố Gia Niên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng sau khi cơn đau qua đi, một cảm giác khác mà vừa rồi không có sức lực và tinh thần để quan tâm lại xộc lên đại não.

Cố Gia Niên vô thức cúi thấp đầu.

Khoảng cách giữa bọn họ chỉ có mấy mươi centimet.

Trì Yến cúi đầu, đang quấn vải xô quanh mu bàn chân Cố Gia Niên, trong lúc làm thỉnh thoảng đầu ngón tay mát lạnh sẽ chạm vào da cô.

Hơi ngứa.

Trái tim Cố Gia Niên đột nhiên đập loạn xạ, như thể muốn phá tan lồ ng ngực.

Một loại cảm xúc nào đó vốn dĩ mơ hồ lại trở nên sống động trong cái chạm không tầm thường như thế này.

Tầm mắt Cố Gia Niên vô thức rơi xuống mặt Trì Yến, nín thở quan sát biểu cảm của anh.

Anh nhíu mày, ánh mắt chăm chú nhưng tập trung giúp cô băng bó vết thương.

Mắt mày, sống mũi, đường quai hàm sắc bén.

Tầm mắt Cố Gia Niên vội di chuyển xuống dưới, rơi trên xương quai xanh rõ ràng bên dưới chiếc cổ trắng ngần của anh.

Hình dáng như một đôi cánh trắng tinh.

Tầm mắt Cố Gia Niên dừng ở đó mấy giây, một cảm giác kỳ lạ khó tả bỗng dâng lên trong tim cô.

Cô chợt dời mắt, đưa tay lên, khẽ cắn vào khớp ngón trỏ.

Bầu không khí yên tĩnh đến ngột ngạt.

Sau khi quấn lớp vải xô cuối cùng quanh mu bàn chân cô, Trì Yến dùng kéo cắt bỏ phần vải thừa rồi buộc nhẹ lại.

Anh đang quan sát vải xô có chắc không thì đột nhiên vang lên tiếng mở cửa.

Có người đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc áo thun đen, thản nhiên đá rớt giày ở cửa rồi đi chân trần vênh váo bước tới, lẩm bẩm: “Không trả lời tin nhắn, điện thoại thì tắt máy, không lẽ cậu đã phơi thây ở thôn quê hoang dã này rồi? Không chết thì hô một tiếng, để anh đỡ tốn công thu dọn…”

“… Mẹ nó?”

Ánh mắt người đàn ông lướt qua chiếc gương đồng cao lớn ở huyền quan, rơi vào phòng khách.

Sau đó ánh mắt máy móc đảo qua đảo lại giữa hai người đang ngồi so le nhau một cao một thấp trong góc của phòng khách, cuối cùng rơi trên người Trì Yến.

—— Anh quỳ một chân trên sàn nhà, cúi đầu, trong tay còn cầm chân của cô gái.

Từ góc độ của anh ta chỉ có thể nhìn thấy ống quần của cô và ống tay áo của anh lồ ng vào nhau.

Đèn vàng ấm áp của đèn đọc sách phủ lên người hai người, lại có một loại cảm giác thành kính và hài hòa.

“Trì Yến, bạn gái… cậu?”

Người đàn ông nhìn Cố Gia Niên với ánh mắt ngỡ ngàng, quan sát cô từ đầu đến chân một lúc lâu rồi lắp bắp: “Vậy… đáng yêu như vậy? Cậu ru rú trong nhà cả ngày, đi đâu tìm bạn gái thế, sẽ không phải…”

Đồng tử anh ta giãn ra, buột miệng: “… Mua trên mạng chứ? Miễn phí giao hàng sao?”

Cố Gia Niên sững sờ.

Nhưng kỳ lạ là không lập tức phản bác.

Trì Yến thả chân cô ra, đứng dậy đạp anh ta: “Anh là cầm thú hả? Không thấy em ấy bị thương à?”

Lúc này người đàn ông mới chú ý đến cái chân quấn thành bánh chưng của Cố Gia Niên và băng gạt dính máu trên sàn nhà.

Nhìn tình cảnh bi đát này, cuối cùng anh ta cũng được coi là đứng đắn một chút, hỏi cô: “Em gái, sao lại thành ra thế này? Có nghiêm trọng không?”

Cố Gia Niên liếc kẻ cầm đầu yên tĩnh như gà trong chậu nước, cắn môi, ngại ngùng kể với người khác.

Nếu bị va quẹt thì còn đỡ, đây là bị cua kẹp… chuyện này nghe mất mặt quá phỏng?

Song người đàn ông nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của cô, biểu cảm đột nhiên cứng đờ, kế đó khóe miệng run rẩy kéo Trì Yến qua, nhỏ giọng hỏi cái gì đó.

Cố Gia Niên không nghe thấy lời anh ta nói, chỉ nhìn thấy mặt Trì Yến thoắt sa sầm, đẩy anh ta ra, hừ một tiếng: “Suốt ngày trong đầu anh nghĩ cái gì vậy hả? Em ấy là đứa nhỏ của nhà hàng xóm, vẫn chưa thành niên đâu.”

Lại hỏi anh ta: “Anh lái xe đến?”

Người đàn ông gật đầu: “Làm gì?”

“Vậy vừa khéo, lát nữa anh chở em ấy đi lên bệnh viện thị trấn một chuyến.”

Trì Yến quay đầu lại, nhìn cố Gia Niên nói, “Tôi gọi điện thoại cho bà ngoại em.”

Nói xong anh bước đến bên bàn làm việc, cầm điện thoại lên.

Cố Gia Niên vểnh tai theo quán tính, nghe tiếng trò chuyện nho nhỏ của anh và bà ngoại, cố gắng phân biệt giọng điệu của anh và bà ngoại khi nhắc đến cô.

Trước mặt đột nhiên thò ra một cái tay.

Cố Gia Niên ngẩng đầu, người đàn ông đẹp trai mặc áo thun đen cười vô cùng hiền lành, hàm trăng trắng đến mức khiến người ta choáng váng: “Vừa rồi xin lỗi em nhé. Tôi là Hạ Quý Đồng, anh họ của Trì Yến, em cứ gọi anh Quý Đồng là được.”

Anh họ của Trì Yến?

Cố Gia Niên ngạc nhiên nhìn anh ta, sau khi quan sát tỉ mỉ, âm thầm gật đầu.

Mặc dù phong cách của hai người trái ngược nhau nhưng ngũ quan có vài nét tương đồng, dễ nhận thấy là gen di truyền của gia đình rất ưu việt. Cô thoáng do dự, ngoan ngoãn đưa tay ra nắm lại: “Cố Gia Niên ạ.”

“Gia Niên? Tên rất hay.” Hạ Quý Đồng ngồi bệt xuống thảm trải sàn, một tay chống cằm, tò mò đánh giá cô.

Cố Gia Niên rất không quen được người khác quan tâm, bị nhìn tới mất tự nhiên nên liền cúi đầu mở sách ra, vùi mắt vào trong sách, cố gắng tránh nhìn anh ta.

Cuối cùng Hạ Quý Đồng cũng mở miệng: “Em gái Gia Niên, em vẫn đang học cấp ba sao? Chưa thành niên à?”

Cố Gia Niên lén liếc ra phía sau bàn làm việc.

Trì Yến đã gọi điện xong, đang xoay người đi về phía bọn họ.

Cô bình tĩnh nâng cao tông giọng: “Tháng sau là em thành niên rồi.”

Trái lại bỏ qua vấn đề thứ nhất.

Hạ Quý Đồng còn muốn hỏi thêm nhưng bị Trì Yến kéo dậy.

“Đừng bắt chuyện nữa, anh đi quay đầu xe trước đi.”

“Ai bắt chuyện? Đây không phải anh lo lắng em ấy sợ người lạ sao. Lát nữa một mình anh phải chở em ấy đến bệnh viện, bây giờ không được tranh thủ làm quen chút hả?”

Hạ Quý Đồng tức giận lẩm bẩm: “Mới cả dù sao cậu cũng phải nói cho anh biết bệnh viện thị trấn nằm ở đâu chứ?”

Trì Yến im lặng rất lâu.

Hạ Quý Đồng bĩu môi lấy điện thoại ra, định tự tìm.

Trì Yến đột nhiên đổi ý: “Em thay quần áo, cùng đi với hai người.”

Anh vừa dứt lời, Hạ Quý Đồng sững sờ như gặp phải ma, sau đó đờ đẫn hỏi: “… Cậu muốn ra ngoài?”

Trì Yến lười phản ứng anh ta, tự mình lên lầu.

Hạ Quý Đồng nhìn theo bóng lưng anh với vẻ mặt kỳ lạ, quay sang vẫy vẫy tay với Cố Gia Niên: “Từ khi chuyển đến cái nơi quỷ quái này vào năm ngoái, nó đã không ra ngoài gần một năm, trời sập cũng mặc kệ. Có lúc anh nghi ngờ phải chăng nó bị ma cà rồng ở nơi rừng hoang núi thẳm này cắn cho biến dị rồi không.”

Cố Gia Niên không nhịn được gật đầu tán thành.

Lại nghe anh ta lẩm bẩm: “… Không ngờ nó lại nói muốn ra ngoài, hơn nữa còn là vào hôm nay.”

Cố Gia Niên nhạy bén nắm bắt được hai chữ.

“Hôm nay… có gì đặc biệt sao?”

Hạ Quý Đồng dừng lại rất lâu, sau đó chậm rãi nói: “Hôm nay là ngày giỗ của ông nội thằng bé. Ông nội Trì Yến qua đời vào một năm trước.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay con gái cần bình luận của mọi người ~~

BYY nói:Chương này được dịch lâu rồi, mà đại khái lúc dịch thấy không thỏa mãn với bản dịch, cứ thấy câu từ của mình nó bị gò bó sao đó. Chắc là do tâm trạng không tốt nên hôm nay fix lại rồi mới đăng.